Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 276.1: Bộ mặt mới của Chợ Tây
Tề chưởng quầy phe phẩy cái quạt hương bồ, dựa vào khung cửa, không tức giận đứng nhìn những công nhân đang phân chia đường phố.
Hôm qua, Tây Thị Thự cử đến cửa tiệm của y đến một nhóm người, những người này trên y phục vẽ một vòng tròn. Bên trong viết một chữ Sạch, đến thu tiền, nói là dùng diện tích cửa hàng của y, thêm vào ngành nghề kinh doanh mỗi tháng phải nạp 50 quan tiền.
Tề chưởng quầy chỉ nghĩ bọn họ lại biến pháp đến vơ vét tiền, đành phải giao nộp tiền, sau đó mới nghe ở cửa Lưu chưởng quầy nói tiền này là mỗi tháng đều phải trả.
Tề chưởng quay nhảy lên một chút rồi xông ra, lập tức liên kết cùng các chưởng quầy khác, đang dự tính đi Tây thị thự để đòi công đạo, nhưng chưa đi thì Tịnh Nhai Ti lại đến một đoàn người.
Tề chưởng thấy bọn họ nào xẻng nào mai, còn đẩy ra mười mấy cỗ xe nhỏ, bộ dạng như thật sự muốn quét dọn đường, không khỏi kiềm chế lại, cứ quan sát trước rồi tính sau.
Nhìn thấy những người này quét tước, y mới phát hiện bình thường nhìn thấy đường phố thực sự quá bẩn rồi. Bình thường sao lại không phát hiện trên đường có rác nhiều như vậy? Trong góc tường, trong hẻm hốc, những mảnh võ, trên mặt đường, rác rưởi được thanh lý đều vận chuyển ra mười mấy xe, còn không thì cũng đầy xe.
Đám người của Tịnh Nhai Ti này người nào cũng mệt mỏi mồ hôi đầy mặt.
Ngay sau đó, rác được quét dọn sạch, đám người đó lại nhấc thùng nước đến, bắt đầu chà rửa đường phố, nước dơ dọc theo hai bên cống ngầm chảy ào ào, bao nhiêu năm không nhìn thấy được đá xanh của mặt trời lại lộ ra màu sắc vốn có của nó. Tảng đá xanh nhạt đó, đường vân rõ nét, nhìn thấy được trong mắt, làm cho người ta trong lòng thoải mái.
Sắc mặt giận dữ của Tề chưởng quầy dần dần biến mất. Chủ cửa tiệm giày là y, năm mươi quan tiền, nếu như là quý nhân làm giày, chỉ một đôi cũng có thể kiếm về để bù về mà còn có dư, đổi lại được một nơi sạch sẽ bóng bẩy, giống như không hề bẩn.
Tề chưởng quầy nhìn Lưu chưởng quầy ở tiệm mũ đối diện, vốn dĩ Lưu chưởng quầy đứng ở trước cửa chống nạnh nhạo báng đã không biết mất tung tích khi nào.
Tề chưởng quầy nhìn chung quanh, con đường bên trái vẫn chưa được quét sạch, con đường bên phải đã quét xong rồi, con đường sạch sẽ đó giống như khúc xương chó đã gặm qua, không có so sánh thì không có tổn thương. So sánh như vậy…con mẹ nó, lão tử nhiều tuổi như vậy, chẳng lẽ lại sống trong vườn heo sao?
Tề chưởng quầy nhìn thấy con đường sạch sẽ, thật sự là càng nhìn càng thích. Mím mím môi, y cũng quay vào trong cửa tiệm, đến nhìn bên trong cửa tiệm, tuy rằng cửa tiệm này mỗi ngày đều có tiểu nhị vẩy nước quét qua một lượt, nhưng hiện tại có sự so sánh với con đường lớn sạch sẽ bên ngoài, sao lại có thể hỗn loạn dơ bẩn thế này.
Tề chưởng quầy ho một tiếng, xông vào hai tên tiểu nhị đang ghé vào quầy đang lén ngủ nghiêm mặt lại căn dặn nói:
- Mặt đất, cửa sổ, quầy hàng đều phải làm sạch sẽ từ đầu đến chân cho ta, mặt vải trên giày cũng phải làm chỉnh tề cho ta! Chúng ta là thương hiệu Tề gia, sao lại không sạch sẽ so với mặt đường được?
Người của Tịnh Nhai Ti bán sức để làm sạch cuộc sống, Ti trưởng của Tịnh Nhai Ti chính là Lưu Vân Đào. Những người bên dưới vốn là những trai tráng của Câu Lan Viện phường Đạo Đức.
Lý Ngư từng nói với Lưu lão đại, dĩ nhiên mới làm sạch sẽ tất nhiên khó. Nhưng chỉ cần phải quét triệt để, thì sau này có thể dễ dàng hơn nhiều.
Lý Ngư còn nói với ông ta, con đường này một khi đã quét sạch rồi, mọi người quen sạch sẽ rồi, ngươi có thể khiến cho nó dơ bẩn, những người khách thương nhân đều chịu không được. Cho nên kiếm sống như vậy, có thể ăn được cả đời. Vì vậy, cũng không có người nào thoát ly khỏi Tịnh Nhai Ti cả.
Có hai câu chỉ điểm, Lưu lão đại dẫn người của mình làm thật sự vừa chăm chỉ vừa dốc sức, mồ hôi chảy tuy nhiều, nhưng mà đối với những người sống sót còn lại này mà nói, có thể có cơ hội đổ mồ hôi, thì cũng là một việc may mắn rồi. Nhất là trong cuộc hỏa hoạn đó còn có một số người chết hoặc tàn tật, càng đặc biệt trân trọng nghề này.
Trải qua mấy ngày nỗ lực, mười mấy con đường đã vệ sinh được bốn con đường.
Vốn các thương nhân móc tiền đầy bụng không vui vẻ bắt đầu chú ý đến điểm có lợi của việc làm sạch đường phố này rồi.
Đường phố thông thuận, sạch sẽ, bọn họ ngồi ở trước cửa tiệm, trong lòng cũng rộng thoáng. Hơn nữa con đường này sạch sẽ rồi, khách đến nơi này dường như cũng nhiều hơn, không phải ngày lễ gì, nhưng lưu lượng khách dường như đông gấp hai lần ngày thường, điều này có thể nhìn thấy được lượng bán của các cửa tiệm kinh doanh.
Các chưởng quầy vui mừng hẳn, một số chưởng quầy phúc chí tâm linh, không những chủ động phối hợp khiến cho bề mặt cửa tiệm của mình sạch sẽ hơn, mà còn đặc biệt trưng bày thêm một số hoa cỏ ở bậc thềm cửa số, điều này khiến cho khuôn viên còn thêm đẹp hơn.
Một phụ nữ trẻ bưng theo chiếc rổ, muốn dạo phố những lại đói, tiện tay mua hai cái bánh chưng nhân táo. Bóc ra từng sợi, tách lá bánh chưng ra, lộ ra phần nhân gạo trắng ngần như ngọc, bên trong còn có táo đỏ giống như khảm một viên mã nảo, vỏ của bánh chưng đó chẳng may bị nàng ta ném bên đường.
- Không được nhúc nhích!
Trên đường một lão bà chắp hai tay, lưng gù, đi bộ không vững, mắt hoa, dường như một trận gió có thể thổi ngã đột nhiên ánh mắt như đuốc, sắc bén quát lên, nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra một vòng đỏ, đeo lên trên cánh tay, bên trên có có một chữ “Sạch” !
Lão bà bà này chính là Bàng bà bà của Câu Lan Viện phường Đạo Đức, Bàng bà bà xông lên phía trước, túm lấy cổ tay của người phụ nữ trẻ kia, giống như con hổ, quát lớn:
- Cửa vào đường chợ đã có tuyên cáo rõ ràng, không được tùy ý quăng ném rác, tiểu nương tử nhà ngươi, không nhìn thấy sao?
Người phụ nữ trẻ tuổi trong tay giơ lên nửa cái bánh chưng, bị dọa làm cho thất sắc:
- Ta…ta…
Bàng bà bà lại hướng về phía trước chỉ ngón tay, quát to:
- Mỗi cách một trăm bước, đều có một cái thùng để rác, tại sao lại tùy tiện quăng ném rác? Ngươi nhìn xem, con đường sạch sẽ như vậy, ngươi lại nỡ làm hỏng nó sao?
- Ta…ta…
Mắt nhìn thấy tiểu nhị cửa tiệm hai bên đều có ánh mắt nhìn phẫn nộ, người đi qua đường bên cạnh nhìn nàng ta với ánh mắt khinh thường, tiểu nương tử đó nhìn bề ngoài gia cảnh có vẻ tốt khuôn mặt đỏ bừng lên.
Bàng bà bà một tay túm lấy phụ nữ trẻ tuổi, đi đến trước cái lá bánh chưng đó, nhặt lá bánh chưng lên, giận dữ nói với thiếu phụ trẻ:
- Dựa theo quy định của thị trưởng, phạt hai quan tiền! Nộp tiền!
Thiếu phụ đó vội vàng lấy hai quan tiền trong lồng ngực ra, vội vàng nhét vào trong tay Bàng bà bà, khẩn trương chạy mất, vì sợ một khoảnh khắc khác, để người quen nhìn thấy, sẽ càng không có mặt mũi nào nhìn người ta.
Bàng bà bà không vui vẻ lẩm bẩm, giơ cái lá bánh chưng đi đến thùng rác bên cạnh ném vào trong, tháo cái băng cánh tay xuống cất đi, hai tay đỡ lấy lưng, lại trở nên một bộ dạng lão bà hoa mắt, yếu đuối.
Chỉ là đi vài bước, ngửa mặt nhìn thấy một ông già run rẩy, trong mắt Bàng bà bà nhất thời lộ ra một tia cảnh giác nhạy cảm. Lão già vừa đi qua, là người vốn dĩ phục trách gõ trống trong Câu Lan Viện: lão già này, sao lại đi đến nơi này, muốn cướp mối làm ăn của ta sao?
Bàng bà bà theo phản xạ từ xa nhìn tới, còn có năm con đường vẫn chưa được làm sạch, đến lúc đó thì “chiến trường” càng lớn hơn rồi, chính là lão già này từ nơi khác đến, muốn chiếm địa bàn của ta, không có cửa đâu! Mà để lão ta ở đây mấy ngày, hừ!
Chợ Tây không so được với những địa phương nhỏ khác, ví dụ như Lợi Châu, nếu phạt như thế, ngươi sẽ đừng mơ sẽ tìm được một người tùy tay quăng ném rác. Nhưng ở đây không giống vậy, đây là đô thị lớn mang tính quốc tế mà phồn hoa nhất thời đó, Chợ Tây chính là đô thị náo nhiệt nhất.
Nơi như này luôn luôn sẽ có người ngoại lai đi đến không dứt, những lão nhân gia này phát huy hết mức, cũng sẽ vẫn bận rộn.
Chương 276.2: Bộ mặt mới của Chợ Tây
Lại là một con đường vừa mới được dọn dẹp xong.
Ngôi nhà đệ nhất, cửa tiệm lớn nhất, nhìn thấy trước mặt cửa tiệm, bình thường có bốn cửa tiệm hợp lại lớn như vậy, còn có hai lầu. Trên thực tế, nó vốn dĩ chính là bốn cửa tiệm, vừa mới được xây sửa lại. Mặt tiền lớn như vậy, vẫn đang qua giai đoạn sửa chữa.
Trước cửa một vị Tứ Trường mang theo một đoàn người ngựa mà qua:
- Nghiêm ngặt dựa theo con đường mà chúng ta đã vẽ, không được vượt ranh giới. Cờ hiệu phải phù hợp quy củ!
Bởi vì mặt tiền cửa tiệm lớn như vậy, rõ ràng cho thấy tài đại khí thô, hiện rõ lên chủ nhân giao thiệp rộng, vị Tứ trường này dẫn đầu, chỉ hét lên một tiếng, cũng không dừng lại, dù sao hiện tại người ta đang sửa sửa cũng không vượt quy củ, nhắc nhở là được.
Ngay sau đó người của Tịnh Nhai Ti đến rồi:
- Con đường đó đã được quét qua rồi, nhà ngươi sửa chữa, những thứ gạch đá rác rưởi này quá nhiều, nếu ngươi tự dọn dẹp thì thôi, còn không thì phải nộp tiền, chúng ta làm sạch. Chưởng quầy các ngươi đâu, kêu hắn mau chóng quyết định, không thể để một đống trên đường được…có ngại gì thì sao?
Những người của Tịnh Nhai Ti ở con đường bên cạnh nhắc nhở:
- Có tác động cản trở, ảnh hưởng bộ mặt chợ tây!
- Đúng đúng đúng!
Một người giống đại quản sự từ bên trong cửa hàng đi ra, không kìm được phất tay:
- Ồn ào cái gì, các ngươi dọn dẹp đi, cần bao nhiêu tiền, chúng ta trả là được, bớt dài dòng!
Người của Tịnh Nhai Ti nghe được lời nói này, cũng không tranh cãi với y, lập tức phất tay, sai người của Tịnh Nhai Ti đẩy xe nhỏ, khiêng theo xẻng xông lên.
Tên đại quản sự đó liền xoay người, lại đi xuyên qua cửa hàng trống rỗng. Đáng tiếc Lý Ngư không ở đây, nếu không hắn nhất định có thể nhận ra, vị đại quản sự đó, chính là người bên cạnh Thiên Diệp công chúa Phùng Nhị Phùng công công.
Bên trong cửa tiệm, Khang ban chủ sắc mặc khổ sở, lúc này ngửa mặt lên nhìn, không giữ được nói:
- Qúa nguy hiểm rồi, quá nguy hiểm rồi, lầu này đều là gỗ, hiện tại đang tu sửa, lại có quá nhiều vật liệu sơn, bọn công nhân đều ở bên trong, lại làm cơm nấu ở bên trong, làm sao được đây? Khi khai công đã dặn dò cho các ngươi rồi, sao lại không nhớ vậy?
Khang ban chủ kéo một người đến, Dương Thiên Diệp sợ đến thất sắc, vội vàng lùi lại. Khuôn mặt người đó trước mặt quá đáng sợ, dường như quỷ quái vậy, trên mặt trên người không ít chỗ băng màu trắng, để lộ ra chỗ thịt dính máu, đã kết vảy, nhưng lớp da đó vẫn còn đốm hồng tím, thực sự làm cho người ta không dám nhìn.
Khang ban chủ nghiêm túc nói:
- Vị tiểu nương tử này, không phải lão phu dọa ngươi, ngươi nhìn xem, y chính là bị người ta bị thương do hỏa hoạn, nước lửa vô tình mà. Dung nhan này của ngươi, nếu vạn nhất có mệnh hệ nào, thì thật quá đáng tiếc.
Đại tổng quản Mặc Bạch Diễm đứng một bên nhướn chân mày;
- Được rồi, được rồi, Khang phòng trưởng, ngươi không cần phải nói, tiền này, bọn ta nhận phạt! Cửa tiệm này cũng không bật lò lửa nữa, thời gian thi công, ta cho bọn họ ăn cơm ở bên ngoài. Buổi tối cũng không cho bọn họ ở trong nữa.
Khang ban chủ mặt giãn ra nói:
- Biết sai có thể sửa, làm thiện lớn lao. Lão quản gia hiểu rõ sự việc chưa?
Khang ban chủ giơ tay ra, nhị đệ bên cạnh ông ta đưa quyển sổ ra, Khang ban chủ mở ra, đưa cho Dương Thiên Diệp nhìn:
- Tiểu nương tử, ngươi nhìn xem, chợ Tây có đưa ra quy định các cửa tiệm đều phải trang bị thiết bị phòng chống lửa. Ngươi xem diện tích cửa tiệm lớn như vậy, dùng những vật dụng dạng lớn.
Ngươi xem, vại Thái bình, núi cát, túi nước, đều là những dụng cụ phòng cháy loại lớn, ngươi chọn loại nào? Lão phu kiến nghị, ngươi có thể lựa chọn vại Thái bình và túi nước, bốn vại Thái bình, thêm bốn túi nước, có thể ứng phó được tình hình hỏa hoạn thông thường.
Bởi vì cửa tiệm của ngươi quá lớn, sau cửa tiệm còn có thể làm một cái giếng, khi làm giếng, chúng ta có thể phụ trách, chúng ta còn có thể trực tiếp lắp đặt súng nước được lắp ở giá trúc trên miệng giếng, lợi dụng lực hút, để hút nước ra, kịp thời phun nước, có những thứ này rồi…
Mặc Bạch Diễm vội vàng nói:
- Được! Vậy thì lựa chọn vại Thái Bình và túi nước đi, cũng làm cả giếng nước. Khang phòng trưởng, những việc này người kinh doanh như chúng ta không hiểu, ngươi cố gắng sắp xếp đi, tất cả chi phí, chúng ta sẽ trả đầy đủ.
Khang bang chủ lắc đầu nói:
- Tiểu nương tử thật sự tài đại khí thô. Ngươi yên tâm đi, Khang mỗ ta sẽ không kiếm tiền trái lương tâm, chúng ta là người của Tiêu Ti Phòng, mỗi một khoản tiền, đều sẽ có biên lai rõ ràng cho ngươi. Bản Ti chủ yếu phụ trách…
Mặc Bạch Diễm không kìm chế, nói;
- Khang phòng trưởng, ngươi cố gắng đi sắp xếp là được, có việc gì, có thể nói với Phùng Nhị là dược. Phùng Nhị, Phùng Nhị, Khang phòng trưởng đây có chút sắp xếp, ngươi mau chóng tiếp đãi!
Mặc Bạch Diễm đẩy Phùng Nhị cho Khang ban chủ, bảo Khang ban chủ dẫn người bị thương do hỏa hoạn đi, thở một hơi dài, cười khổ nói:
- Trước kia khi mở cửa tiệm ở Trường An, không có quá nhiều quy củ, nay ở chợ cũng không biết người nào phụ trách, làm ra quá nhiều quy củ như vậy.
Dương Thiên Diệp cười:
- Phòng cháy không phải việc xấu, cũng không tốn bao nhiêu tiền, cứ theo họ đi.
Hai người quay đi, đi đến phía bên cạnh, vừa đi, Dương Thiên Diệp vừa nói:
- Trước kia bỏ Trường An không làm kinh doanh, là sai lầm. Từ nay về sau, chúng ta sẽ ổn định ở Trường An, có Nhiếp Hoan chống đỡ, nếu có thể tạo quan hệ với “Đông Ly Hạ”, đối với đại kế của chúng ta càng có lợi…
- Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương. Hạ qua đông đến, thu thu đông giấu…
Trong viện lạc tam tiến Tây Thị thư, phụng mệnh Lý Ngư, dỡ bỏ hành lang dài mà Nhiêu Cảnh mô phỏng xây dựng theo “Lầu thượng lầu”, hợp thành một Tứ hợp viện.
Nơi này đã rộng thoáng nhiều hơn, những phòng kia vốn dĩ bởi vì kiến tạo hành lang mà đóng kín lại không dùng đến, đông sương phân phối bốn người huynh đệ Lý thị và Trần Phi Dương, Hoa Lâm sử dụng, mà Đông sương thì trở thành lớp học. Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh thì theo quy định của Lý Ngư đã định ra, dựa theo quy củ học của hậu thế, ba canh giờ một lớp, học ở đây.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh học đặc biệt chăm chỉ. Bởi vì Tĩnh Tĩnh ngày trước mắc tiểu, rời khỏi khách đường, khi lén đi đến chỗ Lý Ngư nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Lý Ngư và Trần Phi Dương.
Lý Ngư nói:
- Hai ả nha đầu này, văn cũng không giỏi, võ cũng chẳng biết, ta thực sự nghĩ không ra được bọn họ có tác dụng gì, mà dạy bọn họ biết chút chữ. Nếu như học mà không thành…, thì gửi đến chỗ Lưu lão đại, theo Lưu lão đại quét đường là được. Lưu lão đại vừa đúng chưa có vợ, không khéo lại có thể đẩy họ thành một đôi!
Tĩnh Tĩnh bị dọa đến mặt trắng bệch, khẩn trương lùi lại học đường, dùng những tin tức mà nàng ta nghe lén được nói cho Thâm Thâm biết, hai cô nương lúc này trở nên ngoan học siêng năng hơn.
Về phần Cát Tường, so với bọn họ còn phải khổ hơn vài phần, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh vốn có tính ham chơi lười học, Cát Tường thì không thế, nàng là một người con gái cực kỳ chịu khó.
Nhất là buổi tối hôm trước, nàng làm một chén canh hạt sen, muốn đưa đi cho Phan đại nương ăn khuya, ngẫu nhiên nghe thấy Lý Ngư và đại nương tâm sự, nói sau khi thành gia lập nghiệp, thì người con gái đó phải được đọc sách biết chữ, có thể dạy dỗ con cái, có thể tính toán sổ sách, mới có thể trở thành người hiền thê nội trợ cho hắn, mới có thể trở thành chính thê đại phòng của hắn.
Cát Tường cô nương lúc này có chút tâm tư, tất cả những gì Tây Tịch lão sư dạy, nàng đều ghi nhớ trong lòng, khi về nhà giúp Phan đại nương lo liệu xong việc nhà, nàng sẽ trở về phòng lén lút ôn luyện đọc sách. Vì chính thê đại phòng mà đọc sách, Cát Tường cam chịu khổ nhọc!


Bạn cần đăng nhập để bình luận