Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 34: Quay lại từ đầu
Bên đường của ruộng hoa chợt vang lên một giọng nói tức giận:
- A! Tên khốn khiếp nhà ngươi, có phải là ngươi không cẩn thận làm chết ong chúa không? Nếu không làm sao ong mật lại bay lung tung giống như phát điên thế kia… Ôi!
Hoa cải dầu vàng rực rỡ được chia lối thành phải trái, Quản Bình Triều từ trong ruộng hoa vừa xông lên vừa tức giận kêu to, đến khi ông nhìn thấy Hoa Cô nằm trong vũng máu thì lập tức sợ hãi lui lại một bước, ngồi phệt xuống bờ ruộng, sau đó liền chạy vào ruộng hoa cải dầu.
Hoa cải dầu này bình thường cao hơn một thước, nhưng phần lớn là do đời sau cải tạo lại giống, còn cây hoa cải dầu nguyên sinh này thậm chí còn có thể cao tới một thước bốn hoặc một thước năm, cho nên mặc dù Quản sư phụ thấp lè tè nhưng khi đứng bên trong ruộng hoa cũng chỉ có thể nhìn hấy búi tóc trên đầu ông mà thôi.
Lúc này ông ta trốn vào ruộng hoa thì căn bản là không thể nhìn thấy ông ta, chỉ thấy cành hoa cải dầu lay động liên tục, tiếng Quản sư phụ hoảng sợ nói vọng ra:
- Không hay rồi! Giết người rồi! Lý Ngư lại giết người rồi!
Lý Ngư cười gượng nhìn vào trong ruộng hoa cải dầu, ra sức đưa ngón tay dính máu cọ lên trên vạt áo, vết máu liền chạm vào ngực, tuy có ảnh hưởng tới nhiệt độ cơ thể hắn nhưng nhiệt độ lại không có ảnh hưởng gì tới trụ luân.
Hắn cảm thấy đầu ngón tay đau xót, từng vòng từng vòng gợn sóng màu lam phát ra từ người hắn, ba bốn đội tôi tớ trong Võ Đô đốc phủ cầm đao thương vọt tới gần, một người trong đó cao hơn những người khác một cái đầu, là một đại hán cực kỳ khôi ngô tay cầm một thiết côn lớn tiếng quát:
- Tên tặc tử kia, còn không…
Đúng lúc này, trụ luân khởi động, từng gợn sóng màu lam mở to ra, tên đại hán khôi ngô kinh ngạc há hốc miệng, cây thiết côn trong tay rơi xuống đất nện vào chân một đại hán cầm đao khác. Nhưng tên đại hán cầm đao kia đang nhìn Lý Ngư chằm chằm, không hề cảm thấy đau đớn gì cả.
Lúc này, Quản Bình Triều nghe được tiếng quát của gia đinh Võ phủ thì dũng khí đột nhiên tăng lên, vội vàng chui từ ruộng hoa cải dầu ra, nhìn chằm chằm vào Lý Ngư. Lý Ngư vẫn đang ngồi ở dưới đất, nhưng gợn sóng màu lam trên người càng ngày càng dày đặc khiến cho cả người hắn đều bị bao phủ trong ánh sáng màu lam, vẻ mặt cũng không biết là khóc hay cười, nhìn quỷ dị lạ thường.
Quản sư phụ kêu lên sợ hãi:
- Yêu quái!
Ông ta lui lại, liền vấp phải bờ ruộng phía sau lưng, lại ngã vào ruộng hoa cải dầu một lần nữa.
Ánh sáng màu lam lóe lên, hết thảy toàn bộ trước mặt đều biến mất.
Lý Ngư, Hoa Cô nằm trong vũng máu, gia đinh tôi tớ Võ gia, còn có cả tiếng huyên náo của Quản sư phụ dần dẫn biến mất, trong gió chỉ có cây hoa cải dầu lay động, dập dềnh như sóng biển…

Một mảnh ruộng vì thiếu mưa và ánh mặt trời nên hoa bên trong đó mọc hơi thấp, Hoa Cô ngồi dưới đất, hai chân thu trước ngực, hai tay ôm đầu gối, cái cằm đáng yêu tựa vào đầu gối, đôi mắt to động lòng người đang hưng phấn nhìn Lý Ngư phía đối diện.
Lý Ngư tim đập mạnh, loạn nhịp xuất thần, vừa rồi hắn còn đang ở bên trong ruộng hoa cải dầu mà giờ đã trở về mười hai canh giờ trước, hắn đang kể cho Hoa Cô về chuyện Nhị Lang thần phá núi cứu mẹ.
Hoa Cô thấy hắn không tập trung liền thúc giục:
- Lý Ngư ca ca, huynh kể nhanh đi, sau đó thế nào?
Lý Ngư ngẩn ngơ nói:
- Sau đó? Không có sau đó nữa, Nhị Lang chân quân giết chết Kim Ô thần điểu đã thiêu chết mẫu thân hắn, nhận sắc phong của Ngọc đế làm Hiển Thánh Chân Quân, ở lại Giang Khẩu, thành một Địa tiên tự do tự tại.
Sự chờ mong trong mắt Hoa Cô dần dần biến mất, hai tay buông đầu gối, nghiêng đầu, giống như một đứa bé lớn trước tuổi đang suy tư, hai tay chống cằm giống như một nụ hoa trắng mịn.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Hoa Cô thất vọng lắc đầu:
- Chuyện này không hay! Nhị lang thần không có cốt khí, mẹ hắn thân bị Ngọc đế trấn áp ở dưới núi, sau khi hắn phá núi cứu mẹ cũng là do Ngọc đế phía Kim Ô thần điểu làm mẫu thân hắn chết cháy, đầu sỏ gây chuyện là Ngọc đế! Kết quả là hắn chỉ giết Kim Ô cho xong chuyện, lại còn nhận sắc phong của Ngọc đế, thật sự là không có tiền đồ!
Trong lòng Lý Ngư lại chấn động, nhìn cô bé nói:
- Vậy theo ý muội thì phải làm như thế nào?
Hoa Cô đứng lên, phủi bùn đất dưới mông, ưỡn ngực ra, hai tay chống nạnh, thành thật nói:
- Nếu ta có Tam Tiêm Lưỡng Nhận thương, có bảy mươi hai phép biến hóa, có thể lên trời xuống đất không gì không làm được thì ta sẽ phản Ngọc đế, lột lông bào của ông ta, chiếm ngai vàng của ông ta, còn mình làm Ngọc đế! Thiên hạ đối xử bất công với ta thì chính ta sẽ nắm quyền lực! Hừ!
Lý Ngư nhìn vẻ hùng hồ của cô bé chín tuổi, một tia ấm áp chậm rãi chảy trong lòng hắn:
- Cảm ơn trời đất, cô bé đã trở lại! Cô bé còn sống!
Tất cả vẫn giống như ngày hôm qua.
Buổi tối, hắn nói với Phan thị về việc tìm được công việc làm người nuôi ong nhận rồi, Phan thị lại vui đến phát khóc một lần nữa.
Lý Ngư lại gặp Cát Tường về muộn, lúc này hắn cũng không có cảm xúc kích động, nhưng hắn vẫn không kìm nổi mà quở trách Cát Tường một trận. Cô gái này từ nhỏ đã không có mẹ, bị người ta ức hiếp, theo Lý Ngư, nàng căn bản không hiểu được phải tự bảo vệ mình như thế nào.
Hắn cũng đoán được vì sao nàng nghe lời kế mẫu như vậy, vì sao lại nhẫn nhục chịu khổ như vậy, vì sao không oán không hận mà đem tiền vất và kiếm được chủ động giao cho kế mẫu. Là do nàng khờ dại nghĩ mình hiếu thuận với kế mẫu một ít, cống hiến nhiều cho gia đình một chút thì phụ thân và kế mẫu có thể coi trọng nàng một chút, yêu thương nàng hơn một chút.
Nàng thiếu tình thân, hi vọng có thể được tình yêu thương của người thân, nhưng có một số người không thể cảm hóa được, trên đời này có thể là có người mẹ kế yêu thương con riêng như chính con mình sinh ra, nhưng kế mẫu Dư thị của nàng tuyệt đối không phải là người như vậy.
Nàng nhu thuận như thế, biết điều, chia sẻ với gia định nhiều như thế, nếu Dư thị có chút lương tâm thì đã không khắc nghiệt với nàng như vậy. Hiện tại Dư thị lại mang thai, mặc kệ bà ta sinh ra con trai hay con gái, tóm lại vẫn là cốt nhục của bà ta, không thể nghi ngờ, nàng sẽ càng phải gánh vác thêm trách nhiệm chăm sóc đứa bé lên người mình.
Lý Ngư biết Cát Tường không hề oán hận, nhưng cuối cùng vẫn là hai bàn tay trắng không có thu hoạch gì. Vì vậy tuy biết chưa chắc nàng đã nghe vào lời của mình nhưng vẫn không sợ làm phiền mà chỉ trích nàng một trận.
Sáng sớm hôm sau, Lý Ngư ra cửa sớm vì hắn đã biết trước Quách Nộ sẽ tới tìm hắn vào lúc nào. Kể từ lúc đó hắn không hề đụng phải Quách Nộ, đương nhiên Cát Tường cũng sẽ không nghe lén được cảnh tiêu chuẩn chọn vợ của hắn.
Lý Ngư ra trước nên không hề giằng co với Quách Nộ, vì vậy chạy tới núi phía sau Võ Đô đốc phủ sớm nửa canh giờ, ánh mặt trời đang lên cao, trên cánh hoa còn đọng nhiều hạt sương. Quản Bình Triều chắp tay sau lưng đứng trong ruộng hoa cải dầu nhìn hắn, cây hoa cải dầu phất phơ trước ngực ông ta.
Nhìn thấy Lý Ngư chạy tới, Quản Bình Triều giương mắt nhìn trời, hài lòng gật đầu nói:
- Đúng rồi, coi như cũng chịu khó. Nào, hôm nay vi sư sẽ dậy con làm thế nào để chọn tân ong chúa tinh tráng. Đây là tuyển tân vương, là một khâu quan trọng trong đổi lão vương, quan hệ tới số lượng ong năm sau…
Lý Ngư vâng vâng dạ dạ đi theo phía sau nhưng không hề tập trung nghe mà âm thầm suy nghĩ tâm tư của mình.
Quay ngược thời gian mười hai canh giờ, hắn đủ thời gian để cân nhắc cẩn thận nên làm thế nào để đối phó nguy cơ hôm nay, cứu Hoa Cô trong lúc nguy nan. Hắn từng nghĩ sẽ xông vào Võ Đô đốc phủ, nói toàn bộ mọi việc từ đầu tới cuối cho Võ Sĩ Hoạch nghe, nhưng muốn cho Võ Sĩ Hoạch tin lời của hắn… hắn lại phải đặt mình vào hoàn cảnh của Võ đô đốc mà suy nghĩ, thật sự là không có khả năng.
Không thể mượn lực lượng của Võ Sĩ Hoạch, như vậy nếu muốn cứu Hoa Cô cũng chỉ có thể dựa vào sức của chính mình. Lý Ngư sờ vào con dao làm bếp giấu trong ngực, lại nhìn Quản Bình Triều dang chỉ điểm thùng nuôi ong trước mặt, hai mắt híp lại: tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ hai tên sát thủ kia xuất hiện.


Bạn cần đăng nhập để bình luận