Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 248: Lựa chọn khó khăn
rong gian nhà chính xanh vàng rực rõ, chỉ có hai nam hai nữ.
Thường Kiếm Nam vẫn nằm trên giường nhỏ, hai bên phải trái có hai tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người. Đương nhiên, đừng nhìn các nàng liễu yếu đào tơ, cười lên khuôn mặt còn có hai má lúm đồng tiên nỏ, phảng phất giống như con mèo nhỏ đáng yêu, nhưng một khi động thủ, lập tức sẽ biến thành hổ cái nổi giận, đáng sợ vô cùng.
Mà đứng đối diện chính là Lý Ngư.
Thường Kiếm Nam không hề nhìn Lý Ngư, chỉ là nghiêng thân, nhẹ nháng chỉnh lại gối đầu, dùng giọng nói chậm mà rõ ràng nói:
- Ta nhìn ra được, ngươi là người có đầu óc, gặp chuyện biết suy nghĩ, sẽ không giống như a miêu a cẩu, hơi một tý là giơ móng vuốt ra.
Thường Kiếm Nam ngẩng đầu, cười với Lý Ngư nói:
- Ta rất thưởng thức ngươi, cho nên muốn hàn huyên với ngươi. Nói cách khác, dám can đảm xông vào “Đông Ly Hạ”, khiêu chiến với quyền uy của Thường mỗ ta, ngươi chưa gặp được ta chạy không thoát rồi, ta có thể bảo đảm ngay cả thi thể của ngươi cũng không còn.
Lý Ngư lặng lẽ đứng ở nơi đó, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Hắn biết, Thường Kiếm Nam không hề khoe khoang, từ lúc đi vào “Lầu Thượng Lầu”, hắn mới biết đầu lĩnh lưu manh ở dây có năng lực lượng mạnh cỡ nào.
Kỳ thực, hắn sớm đã nghĩ đến, một quyền một tiền, có thể thông thần, có thể ngự quỷ, giữa hai người còn có thể chuyển hóa tương hỗ lẫn nhau, xúc tiến lẫn nhau. Nắm giữ tài lực Chợ tây, dĩ nhiên là giàu có như tài lực một nước, nếu như chỉ coi y như một gã đầu lĩnh lưu manh thì sự đánh giá thấp nghiêm trọng này sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Cho tới giờ phút này, Lý Ngư cảm thấy Hột Can Thừa Cơ cầm binh mấy ngàn ở Lợi Châu, La Bá Đạo thống ngự ở Tây Bắc, quyền thế, địa vị, cảnh giới, đều kém xa ba vị đại lưu manh khống chế tài nguyên phố chợ Trường An là Thường Kiếm Nam, Nhiếp Hoan, Trương Nhị, bây giờ mới biết, hai bên hoàn toàn không ở cùng cấp độ.
Thường Kiếm Nam tiếp tục nói:
- Đứng ở góc độc của ngươi, Nhiêu Cảnh đáng chết. Đứng ở góc độ của ta, hắn không thể chết được. Ý kiến của ta và ngươi không giống nhau, ai sẽ quyết định sống chết của hắn? Là ta, không phải là ngươi!
Lương Thần, Mỹ Cảnh nháy mắt mấy cái, không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Ngư. Hai tỷ muội cùng một mẹ, tỷ muội song sinh, giống nhau như đúc, biểu hiện cử chỉ cũng giống nhau như đúc, ngay cả phản ứng cũng giống nhau như đúc, không khác nhau mảy may, thoạt nhìn giống như một tiểu mỹ nữ cùng với hình ảnh của nàng trong gương vậy.
Trong tưởng tượng của các nàng, lúc này Lý Ngư hoặc là sẽ giận không kiềm chế được, hoặc là sẽ tức giận nhưng không dám nói, đương nhiên, khả năng lớn hơn là không dám giận, cũng không dám nói, nhưng tâm tình nhiều ít cũng sẽ có biểu hiện, càng nàng rất thích xem bộ dạng của người khác khi bị áp bức.
Thế nhưng, Lý Ngư vẫn bình tĩnh như trước, giống như tất cả những gì mà Thường Kiếm Nam nói đều trong dự liệu của hắn, bởi vì bình tĩnh, quá mức bình tĩnh nên trái lại lại không giống với bình thường.
Lý Ngư đoán sai thế lực của Thường Kiếm Nam, nhưng không đánh giá sai lập trường của y. Vì vậy, trước đó hắn lựa chọn cầm đao xông vào “Đông Ly Hạ” chứ không phải chạy tới kêu oan khiếu nại với THường Kiếm Nam.
Thấy phản ứng của Lý Ngư, Thường Kiếm Nam càng hài lòng hơn. Người này quả nhiên là một người thông minh, giao tiếp với người như vậy, tốn rất ít sức lực,
Thường Kiếm Nam nói:
- Nếu đứng ở góc độ của ngươi, giết hắn, người chết có ích lợi gì? Chẳng qua là liên lụy tính mạng của nhiều người mà thôi, bao gồm cả ngươi. Như vậy, các ngươi bảo đảm có thể lo lắng cho nhiều người còn sống?
Lý Ngư nghe đến đó, cư nhiên cười nói:
- Thường lão đại nói vậy, nếu như không lo lắng yêu ghét tình cừu, mà chỉ đơn thuần là cân nhắc lợi ích, quả thật có đạo lý, có đạo lý…
Thường Kiếm Nam nói:
- Người là vạn vật chi linh!
Lý Ngư nói:
- Nhưng lại không bằng một con chó?
Hai tiểu mỹ nhân Lương Thần, Mỹ Cảnh lộ ra thần sắc kinh ngạc, từ trước tới này các nàng chưa từng thấy có ai dám nói với a lang như vậy.
Thường Kiếm Nam cũng cười nói:
- Càng lãnh tĩnh, càng thêm thông minh, Đây chính là lý do vì thế mà người có thể siêu thoát trên các vạn vật? Ta không cho rằng đây không bằng súc vật.
Thường Kiếm Nam ngồi thẳng lên, mắt nhìn Lý Ngư nói:
- Đạo lý, ta đã nói rất rõ ràng, đây là ở chỗ nể mặt mũi Dương Tư Tề. Ta không muốn lãng phí nhiều lời, hiện tại ta cho người một con đường sáng lạn và một con đường gian nan, ngươ lựa chọn đi.
Lý Ngư nhíu mày, nhìn Thường Kiếm Nam.
Thường Kiếm Nam lại nói:
- Ngươi nhập môn hạ của ta, người nối nghiệp Câu Lan Viện kia do ngươi quản lĩnh, cho bọn họ một kế sinh nhai! Ta tin tưởng các ngươi bao gồm cả ban chủ kia, hôm nay dám đến chịu chết, hẳn là đã đã có sắp xếp với bọn họ. Nhưng trong lúc vội vã, các ngươi không thể tìm được cho bọn họ một thực nghề có thể mưu sinh cả đời. Ta có thể cho bọn họ không cần lo lắng về cơm áo, bao gồm cả con cháu đời sau của bọn họ.
Lý Ngư hỏi:
- Còn một con đường khác không?
Thường Kiếm Nam nở nụ cười nói:
- Nếu các ngươi muốn cầu người được người, ta tác thành cho các ngươi! Ta bảo đảm, thi thể của bốn người các ngươi không biến mất, ta sẽ tìm một chỗ có phong thủy tốt để an tang cho các ngươi, trước mộ phần có thể lập bia nghĩa sĩ. Ta chưa bao giờ làm cử chỉ vô vị, nhưng lần trở lại này, sẽ vì ngươi là ngoại lệ một lần, bởi vì ta thực sự rất thưởng thức ngươi!
Lý Ngư im lặng không nói gì.
Thường Kiếm Nam tùy ý phất tay nói:
- Ngươi biết không, cả tòa lâu này đều là Dương Tư Tề thiết kế, trong bóng tối, các cơ quan giết người vô số. Không nói tới là bốn người các ngươi, cho dù là bốn mươi người, bốn trăm người, ta cũng có thể không cần một người, chỉ cần các ngươi dám đi vào là ta có thể lấy đi mạng sống của các ngươi.
Lý Ngư theo bản năng quan sát xung quanh một chút, căn bản không thể nhìn ra được một nơi snag trọng xinh đẹp như vậy lại ẩn nguy cơ tứ phía. Hắn tin tưởng Thường Kiếm Nam không hề nói ngoa, không nói ngoa nhưng lại không hề nhìn ra được lại càng thêm đáng sợ.
Thường Kiếm Nam nói đên đây, nụ cười trên mặt không hề thuyên giảm, nhưng ánh mắt đã sắc như phong đao nói:
- Một sống, một chết! Một quý, một tiện! Ngươi lựa chọn thế nào?
Lương Thần cùng Mỹ Cảnh ấn ngón chân xuống, hai tay hơi nhấc lên, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Lý Ngư, làm tư thế chuẩn bị. Nhưng không biết vì sao, trong lòng các nàng mơ hồ cảm thấy không muốn Lý Ngư thần phục.
Một người cha cho dù có tàn bạo bất nhân, cũng hi vọng con trai mình trung hiếu nhân kính. Một người nam nhân, cho dù có lợi ích tối thượng, cũng hi vọng bằng hữu của mình nghĩa khí thiên thu. Mọi người đều cùng đạo lý này, mặc dù các nàng tuyệt đối đứng về phía Thường Kiếm Nam. Nhưng lúc này cũng không hi vọng Lý Ngư tham sống sợ chết, là một tiểu nhân mê luyến phú quý.
Lý Ngư ngửa mặt nhìn lên trần nhà, rất lâu.
Một sống, một chết!
Một quý, một tiện!
Một ý niệm, đi con đường nào?
Lúc này đây, Thường Kiếm Nam kiên trì dị thường, y không hề có ý giục giã, mà ung dung thong thả thưởng thức hương trà.
Uống hết một chén trà thơm, khi Mỹ Cảnh khom lưng muốn tiếp trà cho y, Lý Ngư từ từ phản ứng
Mỹ Cảnh khom lưng tiếp trà, Lương Thần vẫn giữ tư thế sẵn sàng nghênh tiếp quân địch, Lý Ngư thân hình khẽ động một chút, thân hình Lương Thần trọng tâm hơi nghiêng về phía trước, Mỹ Cảnh cầm chén ra phía ngoài vai phải hơi chìm xuống, đồng thời nhìn về phía Lý Ngư.
Lý Ngư tiến lên một bước, quỳ gối xuống, hai tay ôm quyền, chắp tay về phía Thường Kiếm Nam.
Hắn không nói gì, nhưng hành động của hắn cũng đã nói lên tất cả.
Thất vọng!
Trong con ngươi của Mỹ Cảnh, Lương Thần không hẹn mà cùng hiện lên vẻ thất vọng, hơi có chút khinh khỉ. Nó không hề liên quan tới lập trường, hoàn toàn là bởi vì nhân tính.
Thường Kiếm Nam mỉm cười gật đầu:
- Tốt! Người thức thời, mới là tuấn kiệt! Ngươi, sẽ không hối hận vì ra quyết định này.
Y khoát tay nói:
- Xuống chờ đợi đi, chuyện của ngươi, ngươi bãi binh. Một lúc, ta sẽ có an bài với ngươi!
Nếu đã ra nhập môn hạ của y, chính là thuộc hạ của y, Thường Kiếm Nam đương nhiên không cần khách khí với hắn nữa.
Lý Ngư khấu đầu nói:
- Vâng.
Sau đó đứng lên, ôm quyền lui ba bước, xoay người đi ra ngoài.
Thường Kiếm Nam liếc nhìn Lương Thần, Mỹ Cảnh chế nhạo nói:
- Nhìn các ngươi có vẻ không vui. Thích nam nhi anh hùng đúng không? Vậy các ngươi mong muốn hắn thà chết chứ không chịu khuất phục, phơi thây tại đây, hay muốn thất phu giận dữ, máu tươi năm thước, giết ta?
Mỹ Cảnh, Lương Thần đông thời cau mũi một cái:
- Lựa chọn thế nào, chúng ta đều không thoải mái.
Thường Kiếm Nam trừng mắt nhìn cấc nàng nói:
- Hai tiểu nha đầu các ngươi không biết trời cao đất rộng, khó hầu hạ như vậy!
Hai tiểu nha đầu không hẹn mà cùng bĩu môi, một lời của ông vua Chợ tây có thể quyết định sống chết, dường như hai người này cũng không sợ. Có điều, nhìn biểu hiện đối đáp của bọn họ, vừa không phải giống như tôn ti chủ tớ trên dưới, cũng không thân thiết suồng sã như nam nhân cùng thị thiếp, vua Chợ tây đối với các nàng tràn đầy cưng chiều thương yêu, chất vấn bình thường.
Thường Kiếm Nam phân phó nói:
- Lương Thần, nhớ kỹ. Lý Ngư cơ cảnh quả cảm, có thể tạo nên thành tựu.thế nhưng háo lợi nhiều hơn là lòng nhân nghĩa, có thể bổ nhiệm dưới Tư Lương Bát Trụ, không thể trọng dụng trong khu trung tâm.
Lương Thần vâng một tiếng.
Thường Kiếm Nam vuốt râu, chậm rãi nói:
- Các ngươi nhớ kỹ, người hầu nhân phẩm đứng đầu, thái độ thứ hai, sau mới là năng lực! Cái này là chủ yếu và là thứ yếu, trăm lần không thể thác loạn, bằng không sớm muộn gì cũng sinh ra họa.
Mỹ Cảnh nhăn mắt hỏi:
- Nếu có bản lãnh lớn, nhưng nhân phẩm không tốt thì càng mạnh hơn người bình thường chứ?
Thường Kiếm Nam cười cười nói:
- Đây chẳng qua là hiệu quả ngắn hạn, làm sao kéo dài? Nhân phẩm không tốt, năng lực càng lớn, nhưng cũng tạo thành tổn hại càng lớn. Làm việc không cần tâm, không chuyên tâm, không tận tâm, không hề có thái độ chăm chú, dù có mười phần năng lực, cũng không phát huy được hết, có khác gì với người bình thường khác đâu? Đề bạt người như vậy, không làm gương được cho người khác, vậy thì một con chuột thối làm hỏng cả nồi nước.
Nhìn y nói, dường như đang giảng giải cho hai tiểu nha đầu đạo thống trị, hai tiểu nha đầu cũng rất lắng nghe.
Thường Kiếm Nam nói:
- Các ngươi nhớ kỹ, năng lực là một thứ có thể biển đối. Nhân phẩm không tốt, năng lực của hắn cũng không trợ lực của ngươi mà ngược lại; Thái độ không được, có năng lực cũng biến thành không có năng lực, không triển vọng. Đương nhiên, người bình thường cũng không làm được. Thế nhưng, sở hữu Chợ tây, một ngày thu đấu vàng, lẽ nào ngoại trừ người không có nhân phẩm không thái độ, cũng chỉ có thể lựa chọn người bình thường sao?
Hai cô gái như có điều suy nghĩ gật đầu.
Bên ngoài phòng khách, Dương Tư Tề, Khang ban chủ và Lưu Vân Đào và Hoa Lâm đang ngồi xổm ở vu thấp thảo luận, Lý Ngư đã đi hồi lâu, mấy người cũng không biết là cát hay hung, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm.
Đúng lúc, cửa phòng mở ra, Lý Ngư đi đến.
Hoa Lâm giật mình, ngạc nhiên tiến lên nói:
- Lý đại ca, ngươi không sao chứ?
Mấy người khác cũng chào đón, Khang ban chủ vội la lên:
- Tiểu Ngư, y nói như thế nào?
Bọn thị vệ “Đông Ly Hạ” lạnh lùng nhìn bọn họ, đứng trang nghiêm bất động, giống như điêu khắc vậy. Lý Ngư lộ vẻ khó có thể mở miệng, Khang ban chủ, Lưu Vân đào lại giục một lần nữa mới nói ra điều kiện mà Thường Kiếm Nam đưa ra cho hắn.
Lý Ngư nói xong, thở dài nói:
- Ta nghĩ, lấy trứng chọi đá, trả thù là hành vi không khôn ngoan. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta cũng không cần hi sinh vô ích, nếu giữ lại có ích, mà còn sống….
- Thối!
Lưu Vân Đào nhổ một bãi nước miếng lên trên mặt của Lý Ngư, tức giận đến mức nổi gân xanh nói:
- Dùng tính mệnh của vợ con ta, đổi lấy tiền đồ của ngươi. Lưu mỗ ta nhìn lầm ngươi rồi!
Khang ban chủ cũng giận không kiềm nén được nói:
- Ngày hôm nay, nếu ngươi không đến chúng ta cũng không trách ngươi. Nhưng ngươi có tư cách gì, thay chúng ta buông bỏ cừu hận?
Hoa Lâm thất vọng nhìn Lý Ngư, lắc đầu, mắt đã rưng rưng:
- Lý đại ca, ta gọi ngươi một tiếng đại ca lần cuối. Ngươi, làm ta quá thất vọng rồi.
Lưu Vân Đào từng câu từng chữ nói:
- Ngươi từ bỏ, ta không từ bỏ! Ngươi thấy vợ con ta chết thảm ra sao rồi đúng không? Thù này không báo, uổng công làm người. Ngươi đi đi, Lưu Vân Đào ta sẽ không bỏ qua.
Đao của Lưu Vân Đào đã bị lấy đi, ông ta hét lớn một tiếng, dùng hai bàn tay trần đánh về phía cánh cửa.
Thị vệ khắp nơi giám sát bọn họ, cất bước muốn tiến lên, nhưng Lý Ngư đã bắt được Lưu Vân Đào trước bọn họ một bước. Lưu Vân Đào hai mắt đỏ đậm, giống như bị điên, hét lớn một tiếng, một quyền đánh vào ngực Lý Ngư.
- Đùng đùng đùng.
Nắm đấm chạm vào nhau, có điều qua mấy chiêu Lý Ngư một chưởng chém trên cổ Lưu Vân Đào, thân thể của Lưu Vân Đào tráng kiện rắn chắc như bò đực, chỗ yếu bị nắm, cũng không giãy ra được, thân thể lắc lư, chỉ vào Lý Ngư, chưa kịp nói chuyện, liền ngã xuống đất.
- Lưu đại ca?
Hoa Lâm nhào qua một chút, hai mắt đẫm lệ nhìn qua Lý Ngư, gầm lên giận dữ, nhào tới trước mặt.
- Thịch!
Lý Ngư nghiêng người, điểm bổ, một chưởng đẩy tới, chém vào cổ họng của gã. Hoa Lâm lồi hai mắt, che yết hầu lùi về sau, ngã trên mặt đất, thân thể khòm xuống, thống khổ đến mức nước mắt nước mũi đều chảy xuống, hoàn toàn mất năng lực động thủ.
Lý Ngư đứng trước mặt Phan ban chủ, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Khang ban chủ, ba người các ngươi ở tay ta, không chịu được một kích. Lấy cái gì mà báo thù đám người Thường lão đại? Trở về đi, người chết là trách nhiệm của ngươi, người sống càng là trách nhiệm của ngươi. Lẽ nào, nhật định phải bỏ sống để được chết?
Khang ban chủ từ từ lui hai bước, căm hận liếc mắt nhìn Lý Ngư, đỡ Hoa Lâm dậy, khàn khàn nói:
- Chúng ta đi!
Hai người nâng Lưu Vân Đào đang bất tỉnh dậy, đỡ hai bên trái phải, một nước đi ra ngoài, từ lúc bắt đầu đến lúc đi không ngoái lại nhìn Lý Ngư một chút.
Dương Tư Tề nhìn Hoa Lâm, lại nhìn Lý Ngư, thở dài thật sâu.
Lúc này, cánh cửa kia đã mở một lỗ hổng, lộ ra đầu một mỹ nhân, cũng không biết là Lương Thần hay là Mỹ Cảnh, vẫn khuôn mặt tươi cười, nói với Dương Tư Tề:
- Dương đại lương, mời vào, a lang muốn gặp ngươi.
Cô nương nghiêm mặt, căn bản không liếc nhìn Lý Ngư. Tuy được Thường Kiếm Nam giáo huấn, nhưng lòng dạ tiểu cô nương vẫn còn non nớt. Thường Kiếm Nam là một kỳ tài hiểu đạo lý lòng người, cô nương này chính là thiếu nữ mộ anh hùng, không lọt mắt thì là không lọt mắt.
Kỳ thực nàng cũng không phải kỳ vọng Lý Ngư có bản lĩnh gì lớn, dù sao bất kể là võ công hay là quyền lực, ở vị trí của nàng đang đứng đã thấy quá nhiều, nhưng nam nhi khí khái không có quan hệ gì đến quyền lực, vũ lực, đó là huyết tính, là dũng cảm, là khí khái….
Cái này bên ngoài những nam nhân tô vàng nạm ngọc, đương nhiên nàng không thèm liếc một cái.
Dương Tư Tề gật dầu, lại nhìn Lý Ngư, khe khẽ thở dài, bước đi
Rầm một tiếng, cửa đóng lại.
Lý Ngư nhẹ nhàng lau đi nước bọt trên mặt, chậm rãi khép mắt lại, trong đầu vang lên tiếng Thường Kiếm Nam nói một câu:
- Ngươi biết không, cả tòa lâu này, đều do Dương Tư Tề thiết kế…
Bạn cần đăng nhập để bình luận