Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 260: Có phòng có nhà
Lý Ngư đi một vòng loanh quanh nội viện của Dương gia, trước sau không gặp ba người Cát Tường, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, hắn buồn bực trở về tiền đường, Trần Phi Dương đi theo nửa ngày, nhìn thấy Lý Ngư không có tâm trạng nói chuyện với hắn, cũng nói:
- Tiểu lang quân, dù sao nhà ta cũng biết rồi, sáng sớm mai ta tới được không?
Lý Ngư nói:
- Được! Dù sao ngày sau chúng ta cũng có nhiều cơ hội để giao thiệp, ngươi đi về trước, ta ở đây…
Trần Phi Dương nhe răng cười nói:
- Tiểu nhân hiểu! Tiểu nhân hiểu! Các cô nương dĩ nhiên là phiền phức. Tiểu Lang Quân vẫn phải sớm lập ra quy củ đi thôi, nếu không khó tránh khỏi sinh loạn đấy.
Trần Phi Dương nói xong, vừa cáo từ. Lý Ngư bị những lời này của hắn làm cho sững sờ, lão tử chỉ có lòng tốt an trí nơi đặt chân cho hai vị cô nương thôi, há từng nghĩ sẽ lấy hai nàng ta. Tuy nhiên, hắn cũng không tiện giải thích với Trần Phi Dương.
Lý Ngư một mình đi loanh quanh nói:
- Quái lại, mấy người này…
Vừa nói tới đây, chợt nghe tiếng khóc thút thít truyền ra từ trong phòng của mẹ, Lý Ngư vội vàng đẩy cửa đi vào, thấy mẫu thân Phan Thị ngồi trên giường, Cát Tường ngồi ở bên cạnh, hai người lộ vẻ ưu sầu, mẹ già còn cầm một khăn tay nhỏ, thỉnh thoảng lau đôi mắt hơi đỏ.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đứng ở bên cạnh Phan Thị và Cát Tường, nhẹ giọng an ủi, vỗ về sau lưng họ. Lý Ngư thấy vậy sững sờ, tình hình này là thế nào? Không nhà để về, không nơi nương tựa không phải là Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh sao? Làm sao mà mẹ và Cát Tường lại có vẻ thương tâm như vậy?
- Khụ, có chuyện gì vậy ạ?
Lý Ngư không nhịn được hỏi một câu, Phan Thị ngẩng đầu nhìn Lý Ngư, nướ mắt rơi lã chã nói:
- Con à, hai vị cô nương Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh thật sự là mạng khổ. Từ nhỏ không có mẹ, ở Câu Lan Viện kiếm cơm, khó khăn biết bao. Con nhìn hai con bé mà xem, ngây thơ non nớt, không biết có bao nhiêu nam nhân có ý đồ xấu với hai đứa no, lại vì mưu sinh nên không thể đắc tội với khách, để giữ mình trong sạch, tránh bị người khác bắt nạt, quá khó khăn.
Cát Tường cũng tiến lên nói:
- Đại nương nói đúng. Lang quân thu nhận hai cô ấy, công đức vô lượng. Dù sao phủ đệ này cũng quá lớn, Dương tiên sinh lại cả ngày ở trong hậu viện không chịu ra ngoài, khắp nơi đều vắng vẻ, trời vừa tối đã giống như động quỷ, để hai cô ấy ở cách vách đi, cũng óc người tâm sự nói chuyện mà.
Lý Ngư như đang nằm mộng, rốt cuộc là Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đã nói gì mà lại khiến cho một bà lão luôn có tính cách mạnh mẽ cùng một Cát Tường tinh quái cảm động đến mức này? Tuy nhiên, đã qua của ải của mẫu thân và Cát Tường, đây là một chuyện rất tốt, Lý Ngư đương nhiên sẽ mắt nhắm mắt mở, không hỏi rõ ràng.
Hắn vội nói:
- A! Hai người đã biết rồi ạ? Hai người họ lúc này ở trong Câu Lan Viện rất bất tiện, vì vậy ta mới đưa họ về đây. Mặc dù Dương tiên cũng dễ nói chuyện, nhưng dù sao cũng là chủ nhân ở đây, chúng ta không thể tự chủ trương.
Phan thị khoát tay làm chủ nói:
- Chuyện này không cần lo lắng quái nhân kia sẽ không hiểu, mẹ sẽ nói với ông ta.
Lý Ngư nói:
- Được chủ nhân nơi đây đồng ý mới hợp với lễ nghi, hay là con đưa hai vị công nương đi gặp Dương tiên sinh một lúc nhé.
Lập tức, Lý Ngư đưa Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đi ra, Cát Tường cũng đi theo. Lý Ngư và Cát Tương đi trước, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đi phía sau, cùng nhau đi về phía hậu viện.
Lý Ngư lặng lẽ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về phía sau, thấy Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh theo sau cách mấy bước, liền nói nhỏ với Cát Tường:
- Hai nàng ta nói với mẹ và muội chuyện gì mà khiến hai người phải rơi lệ thế?
Cát Tường nói:
- Còn không phải nói tới chuyện chị em họ không có nơi nương tựa, sống nương tựa lẫn nhau. Người nghèo mới hiểu nỗi khổ của người nghèo, nên muội và mẹ mới xót thương.
Nói tới đây, Cát Tường đột nhiên nghĩ ra điều gì, trợn mắt nhìn Lý Ngư một cái, cảnh cáo nói:
- Có muội và đại nương xót thương là được, huynh thì không được… xót thương họ đâu đấy!
Lý Ngư thuận lợi giải quyết chuyện cho Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh vào trong Dương phủ, trong lòng đang rất thoải mái, thấy bộ dạng này của Cát Tường, không nhịn nổi đùa giỡn nàng nói:
- Không cho phép ta cùng họ cái gì?
Cát Tường giận hờn trách:
- Biết rồi còn hỏi.
Lý Ngư nghiêng người, lại gần bả vai nàng, ngửi mùi hương thơm trên người nàng, nhỏ giọng nói:
- Yên tâm đi, ngọt mật như muội, đào Vương Mẫu mà ta còn chưa từng gặm qua, làm sao để ý tới họ được? Đó là hai quả mận xanh thôi.
Đào Vương Mẫu mà Lý Ngư nó là một loại đào phẩm sinh trưởng trong khu vực Lạc Dương, tên là “Vương Mẫu Đào”, địa phương có câu tục ngữ “Đào ngọt Vương Mẫu, ăn vào giải mệt”. ý nói rất ngon, rất ngọt, đưa ra quả mận để so sánh, đương nhiên là trẻ trung hơn quả đào một chút.
Trong ba vị cô nương, Thâm Thâm là lớn tuổi nhất, Cát Tường nhỏ hơn nàng ta bảy ngày, Tĩnh Tĩnh nhỏ hơn nàng chín tháng, nhưng cuộc sống mà ba người từng trải qua rất khác nhau. Tĩnh Tĩnh và Thâm Thâm sinh sống trong vùng trời nhỏ Câu Lan Viện, kỳ thực hoàn cảnh sinh hoạt đơn giản hơn ngoài xã hội nhiều lắm.
Mà Cát Tường là theo cha từ nơi khác tới Lợi Châu, kiến thức rộng, lại từ nhỏ bị mẹ kế ngược đãi, còn nhỏ tuổi đã ra ngoài kiếm tiền, làm qua rất nhiều nghề, kinh nghiệm nhiều hơn so với hai cô nương kia rất nhiều, cho nên khí chất nói năng tương đối thành thục, vóc người cũng ra dáng nữ tử phong tình.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cả người có thân thể đẹp được tính là bảo vật, từ nhỏ đã tu luyện nhu thể thuật. Thân thể xinh đẹp nhưng tâm trí kém xa sự trưởng thành của Cát Tường, nhìn qua thiếu nét quyến rũ trưởng thành ý nhị.
Cát Tường nghe hắn nói như vậy, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn lên nhìn nói:
- Huynh được đó, có phải là muội bị huynh “ăn” đi, huynh sẽ tiếp tục thu phục hai cô ấy?
Lý Ngư cười nói:
- Cái này không được rồi, trừ phi người nào đó hầu hạ bổn đại gia thư thái thoải mái, ngày ngày bị rút sạch mới không có khí lực để đi trêu hoa nghẹo nguyệt.
- Huynh…
Cát Tường cắn môi tức giận, hai bầu ngực phập phồng, trông rất đẹp mắt. Tuy nhiên, nàng không nói gì nữa, nhìn bộ dạng kia, cái đầu nhỏ đưa qua, sớm đã không biết có ý định gì.
Lý Ngư cười thầm, lũng đoạn tất nhiên dẫn đến ý thức phục vụ hạ thấp, dẫn vào cạnh tranh mới là vương đạo. Nhìn nha đầu này hẳn đã có cảm giác nguy hiểm, cũng không dám sang miệng với mình.
Lúc này Dương Tư Tề đang ở trong hậu viện, cầm cái búa, chế tạo mô hình kiến trúc một tòa nhà, vừa lẩm bẩm vừa vòng tới vòng lui, cũng không biết đang nói cái gì.
Nhìn mô hình tòa nhà kia, hẳn là một đại điện khoáng đạt, chẳng qua là vừa không có màu sắc cũng không bảng hiệu, thiếu trang trí, không biết là cung điện hay là chùa. Toàn bộ mô hình đều là kết cấu chuẩn, không cần một cây đinh, nhưng vẫn kín kẽ, chặt chẽ vững vàng.
Lý Ngư và Cát Tường đứng lại, tỏ ý để Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh tiến lên, chào Dương Tư Tề đang lôi thôi lếch thếch, rối bù:
- Dương tiên sinh.
Dương Tư Tề nghe thấy, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, thế nhưng tiêu cự lại không ở trên người bọn họ, hiển nhiên là tinh thần vẫn còn chưa rời khỏi nghiên cứu kiến trúc tòa nhà kia.
Lý Ngư nói:
- Hai vị cô nương Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh không có nơi ở, tại hạ lỗ mãng, nghĩ trong phủ còn nhiều phòng trống, muốn để các nàng ở trong phủ một thời gian, không biết Dương tiên sinh có đồng ý hay không?
Dương Tư Tề gãi đầu một cái, phủi mấy bào gỗ từ trên tóc xuống nói:
- A? Được.
Lý Ngư hớn hở nó:
- Tiên sinh đã đồng ý? Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, còn không qua đa tạ Dương tiên sinh.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh từng theo Lý Ngư tới tiệc rượu “Đông ly hạ”, đã từng gặp mặt Dương Tư Tề, Tuy nhiên khi đó xem ra Dương Tư Tề vẫn rất bình thường, thấy các nàng xinh đẹp còn vui đùa các nàng một câu, còn bộ dạng thất thần ngây ngô này thì hai người chưa từng thấy bao giờ.
Hai nàng vội tiến lên, đáp lễ với Dương Tư Tề, lễ phép nói:
- Nô nô đa tạ tiên sinh.
- A! Ừ!
Ánh mắt của Dương Tư Tề dần dần bình thường trở lại, cười với các nàng nói:
- Hoan nghênh, hoan nghênh. Ừ…
Dương Tư Tề nhìn về phía Lý Ngư nói:
- Các ngươi ngồi đi, các ngươi ngồi đi.
Dương Tư Tề vừa nói, lại quay đầu nhìn mô hình kiến chúc chuẩn mão, vừa muốn chiêu đãi khách, lại không nỡ lòng tạm dừng. Còn chuyện hai vị cô nương Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh muốn ở lại quý phủ, rõ ràng ông ta nghe được, có điều cũng rõ ràng không quá để tâm.
Nhìn bộ dạng không yên lòng của ông ta, Cát Tường vội nói:
- Tiên sinh đang bận, chúng ta không nên quấy rầy, ngài cứ làm việc đi.
Dương Tư Tề thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Được, các ngươi cứ tự nhiên. Cát Tường, lấy một ít trái cây, trà Hồ ra mời mọi người đi. A a, cứ tự nhiên, tự nhiên.
Dương Tư Tề nói xong, áy náy chắp tay với mọi người một cái, xoay người, nhìn chăm chăm vào cái mô hình kia lại bắt đầu nói lảm nhảm. Lý Ngư thấy vậy, vội ngoắc tay để mọi người lui ra ngoài. Mấy người lui ra bên ngoài, Thâm Thâm thấp thỏm nói:
- Tiểu lang quân, Dương tiên sinh hình như không được vui.
Lý Ngư còn chưa lên tiếng, Cát Tường đã an ủi:
- Cô chớ suy nghĩ nhiều, Dương tiên sinh là người như vậy đấy, ít nói, không thích xã giao. Nhưng lại là một người đặc biệt tốt, các ngươi mấy ngày sau sẽ hiểu.
Lý Ngư nghe xong lại nhìn Cát Tường, nha đầu này, rõ ràng cũng rất cẩn thận, cũng lo lắng cùng thấp thỏm, thế nhưng chuyện ập lên đầu, lại luôn ân cần thân thiết với người khác, thực sự là rất hiền lành tốt bụng.
Có điều, sau khi Cát Tường thấy bị Lý Ngư nhìn chăm chú, nàng chỉ liếc mắt nhìn một cái.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh được sắp xếp phòng ngay bên trái phải cạnh Cát Tường, đây là gian nhà ba gian, vốn một phòng lớn, sau đó không biết vì sao lại làm ngăn ra, nhưng chỉ là thuận tiện trữ đồ, không ngĩ là cho người ở, bởi vì ở Dương gia vốn chỉ có một mình Dương Tư Tề, trời vừa tối, thật sự rất giống động quỷ.
Cho nên cái ngăn cách này cũng không dày, chỉ cần giọng nói hơi lớn một chút, căn phòng cách vách cũng nghe thấy. Cát Tường sắp xếp cho Thâm Thâm ở bên trái phòng nàng, Tĩnh Tĩnh ở bên phải phòng nàng. Thấy Cát Tường sắp xếp như vậy, Lý Ngư âm thầm quyết định thu hồi đánh giá hiền lành tốt bụng của nàng, tiểu nha dầu này, thật giống quỷ.
Sau khi sắp xếp xong cho hai người, cũng sắp đến giờ cơm tối, Cát Tường vội chạy tới giúp Phan đại nương. Cô gái này sắp là con dâu của người ta nên vẫn luôn ngoan ngoãn, lúc này Tĩnh Tĩnh tiến vào phòng của Thâm Thâm, ở trong phòng Thâm Thâm sờ cái này, chạm cái kia, vẻ đầy khám phá.
Người ngoài không thể nào hiểu được, Thâm Thâm từ nhở đã ở trong Câu Lan Viện, đây chính là lần đầu tiên nàng có gian phòng hoàn toàn thuộc về mình, lần đầu tiên nắm giữ một nơi có cửa có cửa sổ, có tường, có không gian riêng tư.
- Tỷ, nơi này thật tốt, không gờ chúng ta cũng có giường của chính mình, phòng của chính mình, cảm giác như là có một gia đình, khác hoàn toàn với cảm giác trong lều trước kia.
Tĩnh Tĩnh đặt mồng trên giường nhỏ, lòng vui rạo rực.
Thâm Thâm thong thả đậy nắp bồn cầu, từ sau bình phong ngăn cách che cái bồn cầu đi ra:
- Đừng vui vẻ quá sớm, chúng ta chẳng qua là ở tạm thôi, đây cũng không phải là nhà của chúng ta.
- Nó chính là đây!
Tĩnh Tĩnh nhảy cẫng lên, úp khuôn mặt nhỏ xuống, hai mắt sáng ngờ nói:
- Ai! Tỷ, ngươi thấy vị Dương tiên sinh kia thế nào? Con người thành thật, không nói nhiều, hay là, tỷ gả cho ông ta được không? Nếu tỷ gả cho ông ta, đây chính là nhà của chúng ta.
Thâm Thâm tức giận liếc nàng một cái nói:
- Vì để cho muội có cơm ăn, có phòng ở, lập tức bán ta đi đúng không?
Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt tiến tới trước mặt nàng nói:
- Không phải tỷ thích đại thúc thành thục sao. Vị Tô tiên sinh trước kia, tỷ nói qua với muội mấy lần rồi. Dương tiên sinh cũng là một đại thúc đấy.
Thâm Thâm tức giận nói:
- Chuyện này có thể so sánh sao? Nếu như vậy, ta thà chọn Lý Ngư.
Tĩnh Tĩnh nhìn Thâm Thâm nói:
- Hắc! cái đuôi nhỏ hồ lý rốt cuộc lộ ra rồi?
Thâm Thâm nghiêm mặt nói:
- Rốt cuộc muội có hiểu ta nói gì hay không? Ta muốn đoạt đàn ông với muội, muội không sợ à?
Tĩnh Tĩnh ưỡn ngực nói:
- Không sợ! Tiểu lang quân có bản lĩnh như vậy, sớm muộn gì cũng là một đại nhân vật, mở phủ đến tám tòa, thê thiếp hành đàn. Nếu tỷ cùng với ta theo một người dàn ông, chúng ta phối hợp lẫn nhau, được phu quân yêu thích, chẳng phải dễ dàng hơn so với người khác một chút hay sao.
Thâm Thâm mặt nộn ra, cũng không biểu lộ tâm tư trước mặt mọi người như Tĩnh Tĩnh, cái đề tài này thật sự nàng không tiện tán gẫu, vội nói sang chuyện khác:
- Vừa rồi ở trước mặt Phan đại nương và Cát Tường muội muội, muội nói thê thảm gì thế. Chúng ta cố nhiên khốn cùng, nhưng Ban chủ đối xử với chúng ta rất tốt, không đến nỗi bị bắt nạt đến mức như vậy chứ?
Tĩnh Tĩnh nói:
- Ai nha, sao tỷ đần như vậy chứ, cùng bệnh… mới có thể thương xót lẫn nhau.
Thâm Thâm ngớ ra, nhìn nàng, thở dài nói:
- Ta vẫn cho là muội là một tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, xem ra ta sai rồi, nha đầu muội, rõ ràng là một tiểu hồ ly.
Tĩnh Tĩnh uốn cái eo, cái mông vểnh lên, cười quyến rũ với Thâm Thâm nói:
- Thật …. sao?
Thâm Thâm giơ cái tay lên nói:
- Không! Ta sai rồi! Muội không phải là một con tiểu hồ ly, muội nha, chính là một con hồ ly tinh.
…
- Lý Ngư mãi không về, nhất định là bị hồ ly tinh làm cho mê mẩn rồi!
Tại trấn Song Long, trong sảnh khách sản hảo hạng, Long đại tiểu thư cầm roi da, đỡ cái bụng lồi. Kỳ thực nàng đã mang thai sáu, bảy tháng, chỉ có điều thân hình nàng cao gầy, không quá biểu hiện ra ngoài.
Tám đại hán Long gia trại chắp tay sau lưng, ưỡn ngực, đứng thẳng hai bên.
Long đai tiểu thư hung hãn nói:
- Chờ ta đến Trường An, phát hiện quả thực như vậy, nhất định phải cho cái tên bất lương bỏ vợ bỏ con chết đẹp mắt, ta tróc da hắn, rút gân hắn, cho hắn cùng tiểu yêu tinh vào lồng heo ngâm trong nước…
Long đại tiểu thư vừa nói tới đây, một tiểu nha hoàn chạy từ bên ngoài vào giống như một làn khói nói:
- Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, nô tỳ nghe ngóng Quyền bảo chính trên trấn, cô gia nhà chúng ta được Hữu Vũ Hầu Đại Tướng Quân, Kinh Châu Đạo Hành Quân Đại tổng quản Trử Long Tướng coi trọng, đưa đi Trường An làm phụ tá rồi.
Tiểu nha hoàn nói tới đây, lén lún liếc nhìn Long Tác Tác nói:
- Nghe Quyền bảo chính nói, hắn còn mang theo một nữ nô, cả người mặc quần áo trắng, như một đóa hoa lê mới nở, đẹp vô cùng.
Lông mày Long Tác Tác dựng lên, tưa như uyên ương bảo kiếm muốn ra khỏi vỏ.
Chưởng quỹ đang ngồi trước bàn tính, trong phòng khách đột nhiên vọng ra tiếng gào thét xuyên thấu của Long đại tiểu thư, ông ta sợ đến mức run rẩy, tay gẩy hạt châu trở nên loạn xạ:
- Lập tức lên đường, chạy tới thành Trường An cho ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận