Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 307: Đầu óc
Kiều Đại Lương liếc nhìn Lý Ngư, trong lòng rất hài lòng. Ngẫm nghĩ, hắn nói rất đúng, việc này phải để hắn làm mới phải, đây rõ ràng là ánh mắt cùng phong thái của lão đại, dám đánh dám xông pha vì anh em, rất được. Trước kia sở dĩ ông ta trọng dụng Nhiêu Cảnh, là vì điểm này của y, từ khi Lý Ngư thượng vị, trong lòng ông ta vẫn không vừa ý, nhưng giờ thì càng ngày càng thấy thuận mắt rồi.
Vương Đại Lương sầm mặt, nói:
- Không có quy củ gì hết, có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
Trong mắt Lại Đại Trụ xẹt qua một tia kinh hãi, nếu như Lý Ngư bởi vì mạo phạm Vương Đại Lương mà bị xử tử, vậy thì không liên quan đến thể diện của y. Trong lòng y sốt ruột, thầm mong đợi cho Vương Hằng Cửu chỉ trích một câu nữa y sẽ thét ra lệnh thị vệ đang mai phục xuất thủ, vây giết Lý Ngư.
Nhưng, nơi này còn có một Kiều Hướng Vinh thân phận địa vị không hề kém với Vương Hằng Cửu chút nào.
Kiều Hướng Vinh ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Hằng Cửu lão đệ, ngươi uy phong quá nhỉ.
Vương Hằng Cửu nhấc mí mắt lên:
- Hướng Vinh huynh sao lại nói vậy?
Kiều Hướng Vinh nói:
- Người trẻ tuổi dễ xung động, đụng chạm tiền bối, là hắn không phải, ta sẽ chỉ bảo hắn. Người của ta, không cần làm phiền đến lão đệ nhọc lòng. Nhưng, vì sao hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây, cũng không phải là không có nguyên do, đúng không? Nếu ta và ngươi cũng tới, không bằng nói công bằng cho chúng, đúng không?
Không đợi Vương Hằng Cửu trả lời, Kiều Hướng Vinh quay sang Lý Ngư, bình thản nói:
- Nói chuyện của ngươi ra nghe chút đi nào, nếu do ngươi cố tình gây sự, vậy thì lão phu cũng chẳng giúp ngươi được rồi. Mọi người đều làm việc cho Thường lão đại, nếu có người sinh sự từ việc không đâu, thì kẻ đó chính là con sâu làm rầu nồi canh, lão phu tuyệt đối không bao che!
Nghe thế, sắc mặt của Vương Đại Lương cùng Lại Đại Trụ đều rất khó coi.
Lý Ngư có hơi chút không quen. Hôm nay không phải hắn lên tòa án đấy chứ. Trước đó hắn triệu tập mọi người đến bao vây phủ đệ của Lại Đại trụ, chính là chuẩn bị hành động. Tuy rằng những người của Tây Thị Thự không phải dòng chính của hắn, chứ chưa nói tới cùng nhau vào sinh ra tử, nhưng có một đoàn người như vậy ở bên ngoài, một khi hắn động thủ, những người đó sẽ có cơ hội thoát được.
Nhưng sau khi Long Tác Tác đến, hắn từ bỏ kế hoạch động thủ. Dù như thế, hắn cũng dự định lấy tư thái không tiếc ngọc nát để ép Lại Đại Trụ giao ra Lưu Tiếu Tiếu, giải quyết mọi việc trên bề nổi. Giờ đột nhiên lại nhảy ra hai đại pháp quan, trong khoảnh khắc hắn không thích ứng kịp với sự thay đổi này.
Trái lại Dương Thiên Diệp ngoài cuộc tỉnh táo khẽ khàng đỡ ngang lưng Long Tác Tác, Long Tác Tác hiểu ý, lập tức tiến lên một bước, chào một câu với Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu, rồi kể về Lưu Tiếu Tiếu.
Kiều Đại Lương nghe nàng kể xong, ôn hòa nói:
- Lưu Tiếu Tiếu này từ lâu đã có ân oán đối với các người rồi ư?
Long Tác Tác gật đầu:
- Đúng thế!
Rồi lại đem những chuyện phát Lưu Tiếu Tiếu vốn là Đại chủ sự của Long Gia trại cùng với những chuyện phát sinh trước đó kể lại một lượt.
Kiều Đại Lương nghe xong, vỗ tay, cười nói:
- Đặc sắc! Đặc sắc! Loại bại hoại bất trung bất nghĩa, chuyên đi phản chủ này không thể dung thứ được. Lại Dược Phi, ngươi nhìn người thật là kém quá đấy.
Lại Dược Phi đỏ mặt:
- Đây…đây chỉ là lời nói một phía của nàng ta thôi. Lưu Tiếu Tiếu không hề nói với tôi như thế, mà tôi thấy hắn thông minh, thân thủ cũng khá, nên thu nhận là thuộc hạ. Chẳng lẽ nghe hắn kể mà còn phải đi ngàn dặm xa xôi để điều tra lý lịch của hắn ư?
Kiều Đại Lương nghiêm sắc mặt, ánh mắt sắc bén nhìn Lại Dược Phi:
- Hôm nay xem ra, tên Lưu Tiếu Tiếu này vẫn là chưa nghe vẫn dùng rồi. Gã trốn tránh liều mạng, bắt thê tử của người ta, hại tính mạng của người ta, mà người bị hại này lại là huynh đệ Đông Ly Hạ tạ. Hằng Cửu lão đệ, ngươi thấy sao?
Kiều Đại Lương chĩa hướng sang Vương Hằng Cửu. Vương Hằng Cửu sắc mặt hết sức khó coi, như đang bị táo bón. Đàn em của mình quá kém cỏi, khiến ông ta muốn bao che cũng không biết bao che như thế nào, cũng chỉ đành để người ta “đánh” vào mặt thôi.
Lại Dược Phi cũng không biết phản bác, y nói y chỉ là nghe mà dùng Lưu Tiếu Tiếu, Kiều Đại Lương lại bắt chẹt ở hai từ “nghe dùng” này. Giờ nếu y thừa nhận câu của Kiều Đại Lương nói, vậy chứng minh Lưu Tiếu Tiếu đáng chết, phải giao ra. Nếu như không thừa nhận, vậy thì đồng nghĩa với việc mình mới là kẻ chủ mưu sau màn sau khiến Lưu Tiếu Tiếu. Bà tổ nó chứ, lui cũng là hố, tiến cũng là hố...
Lại Dược Phi không thể làm gì khác hơn là nhìn sang Vương Hằng Cửu.
Vương Hằng Cửu đang bị “táo bón”, mặt dài ngoẵng, không nói được câu gì.
Lại Dược Phi đành phải cười gượng trả lời Kiều Đại Lương:
- Ý Kiều Đại Lương là, tại hạ không biết Lưu Tiếu Tiếu có thù oán với Lý Ngư, mà càng không biết Lưu Tiếu Tiếu cùng Lý Ngư có cừu oán, mà cũng không ngờ Lưu Tiếu Tiếu bằng mặt không bằng lòng, lợi dụng ta cho hắn quyền lực mà tự ý trả thù, phá hỏng quy củ của Đông Ly Hạ. Loại người này, không xứng làm môn hạ của ta…
Lại Dược Phi cười gượng, tiếp tục nói:
- Người đâu.
Trong làn sương dày đặc xuất hiện hai bóng người, Lại Dược Phi cắn răng, nặn ra một câu:
- Đem Lưu Tiếu Tiếu ra giao cho Kiều Đại Lương!
Hai bóng người không lên tiếng, lặng lẽ biến mất.
Kiều Hướng Vinh lạnh nhạt liếc nhìn Lại Dược Phi, đi tới trước mặt y, miệt thị một câu y như lúc nãy Lý Ngư miệt thị Vương Đại Lương:
- Không phải giao cho ta, là giao cho Lý Ngư. Oan có đầu, nợ có chủ!
Lúc đi qua Lý Ngư ông ta chỉ nhìn lướt qua hắn, Lý Ngư lập tức đi theo ông ta ra ngoài. Dương Thiên Diệp và Long Tác Tác cũng đi theo.
Huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên nhìn nhau. Lý Bá Hạo nói:
- Mọi người nói một đống là xong chuyện rồi à? Kiếm của ta mới chỉ rút được nữa thôi bọ.
Lý Bá Hiên tự cho là hiểu, nói:
- Huynh không hiểu rồi, đại nhân vật làm việc thông thường đều động miệng không động thủ đấy.
Trán của Lại Dược Phi nổi lên gân xanh, gằn từng câu:
- Các ngươi mà không cút đi, lão tử sẽ động thủ đấy.
Huynh đệ Lý thị nom thấy trong sương khói dường như có không ít bóng người, tức thì giật mình, vội quay người đi như chạy.
Vương Hằng Cửu chậm rãi bước thong thả đến bên cạnh Lại Dược Phi, lạnh lùng nói:
- Ngươi uy phong nhỉ?
Lại Dược Phi lúng túng:
- Đại Lương, ta không lường trước được Kiều Hướng Vinh sẽ ra mặt. Thân phận của ông ta…
Vương Hằng Cửu mặt đen lại nói:
- Sĩ diện của Kiều Đại Lương, vậy còn mặt mũi của ta thì sao?
Lại Dược Phi cứng họng. Vương Hằng Cửu nhìn thẳng y, nở nụ cười khiến người khác sợ hãi:
- Lại Dược Phi, ta và ngươi còn không thông minh bằng tên Lý Ngư mới xuất hiện kia đâu.
Lại Dược Phi kinh ngạc:
- Đại Lương nói vậy là sao ạ?
Vương Hằng Cửu nói:
- Người ta muốn đối phó là ai, là Lý Ngư ư?
Lại Dược Phi ngẩn ra, đột nhiên hối hận vô cùng. Vương Đại Lương muốn đối phó Kiều Đại Lương, mục đích chính là muốn cướp đoạt vị trí đệ nhất nhân dưới trướng Thường Kiếm Nam, vì sao Kiều Đại Lương vừa đến, ta lập tức mất đi phong thái, chỉ lo phủi sạch mọi thứ, mà quên mất mục đích ban đầu cơ chứ?
Vương Hằng Cửu nói tiếp:
- Nếu ta không có mặt, ngươi chống đối Kiều Đại Lương cố nhiên không thích hợp. Ta có mặt, ngươi sợ cái gì? Có chuyện gì, có ta chống đỡ rồi, ngươi là người phụ trách xông lên trước, ngươi lui rồi, ngươi bảo lão phu thi triển thế nào?
Lại Dược Phi nghe thế mặt mày xanh mét.
Vương Hằng Cửu đi tới, vỗ lên hai vai y, mỉm cười nói:
- Có đầu óc, cũng không phải chuyện xấu. Nhưng sợ nhất chính là chỉ giả bộ có đầu mà không có óc, luôn tự cho mình là thông minh, như vậy, tốt hơn hết là đừng có đầu óc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận