Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 576: Chia cắt.
Lý Ngư đã trở về.
Lý Ngư được phong tước, tước vị không giống với quan chức, nó có thể truyền từ đời này sang đời khác.
Niềm vui sướng hòa cùng bỗi bất an đi xa, tuy nói trên căn bản mọi người đều không biết Cơ Huyện, có điều trong trí tưởng tượng của mọi người, có thể được Hoàng đế dùng làm địa phương phong thưởng hẳn là tận trên tiểu Giang Nam chứ? Đặc biệt là Hà Lũng, thời Hán Đường định đô Quang Trung, chiến lực địa vị cực kỳ quan trọng, Hà Lũng cũng có phú sản thực phong phú, được thiên hạ xưng là có một không hai chỉ có điều chỗ đó chiến loạn quá nhiều, đều rung chuyển bất an, vì vậy của cải quả mức tập trung, người giàu thì càng giàu mà người nghèo thì mãi nghèo. Vì vậy nhìn tổng thể vẫn khiến người ta cảm giác nghèo.
Thế nhưng Lũng Tây Lý thị là một trong bảy tông ngũ họ ở thời Đường, xếp hạng thứ ba, ở bên trên chỉ có Thôi thị, Lư thị, đủ để thấy thực lực thế nào.
Cho nên cả nhà vẫn tràn ngập ước mơ với tương lai. Người một nhà nhiệt liệt thảo luận về quy hoạch tương lai, nghe nói tình thế Tây Vực, triều đình có thi hành ngạch định trưng thu thuế phú đất phong với Lý Ngư, nếu thu nhiều hơn hạn mức thì số nhiều hơn bao nhiêu đều thuộc về Lý gia, nếu không đủ thì Lý gia phải bổ sung vào, một đám nương tử quân lại xoa tay.
Nông lâm ngư nghiệp chăn thả…đều là con đường phát tài, trong lúc trò chuyện tất cả làm như Lý gia đã trở thành chủ của Cơ Huyện vậy. Chỉ là bầu không khí hòa hợp này cho tới buổi tối thì có chút ám muội. Dương Tư Tề Dương tiên sinh từ khi nghe nói phải tới Lũng Hữu, còn sẽ do ông thiết kế tạo ra một tòa thành trì thì cả người giống như uống thuốc lắc vậy, cả một đêm này không thấy bóng người đâu. Đến khi Phan nương tử kéo ông đi nghỉ ngơi thì vì còn chưa thăm dò địa hình Cơ huyện, mà Dương tiên sinh vẫn chưa vẽ xong một tòa thành, cả một bàn là bản đồ thiết kế.
Vị Dương tiên sinh này thật sự là một vị cuồng sự nghiệp.
Mà Phan nương tử vừa đi, không khí trong khách sảnh lập tức lộ ra một chút cổ quái.
Sắc trời đã muộn.
Ở thời đại này không có TV, di động để giết thời gian.
Mọi người ngồi ở đây cũng đã lâu, chẳng lẽ lại lôi cây bài ra đánh?
Thiết Vô Hoàn và Cẩu Đầu Nhi, Trần Phi Dương lặng lẽ tới phòng khách một vòng, nhưng ngay cả đầu óc chậm nhất như Cẩu Đầu Nhi còn phát hiện không khí quỷ dị trong phòng vì thế cả ba người không nói đại nghĩa vội lẻn ra ngoài.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đương nhiên không cho rằng đêm nay lang quân sẽ ngủ với các nàng, nhưng giữa Tác Tác và Cát Tường đương nhiên sẽ phải chọn một đúng không, nếu hai nàng rời khỏi lúc này thì có phải càng khiến hiện trường thêm ngại ngùng, cho nên hai tỷ muội đành phải giả ngu.
Kỳ thực Cát Tường và Tác Tác cũng không khao khát như vậy… nam nhân đi lâu đương nhiên sẽ muốn hâm nóng lại tình cảm, nhưng cũng không đến nỗi một đêm cũng không đợi được. Thế nhưng lại muốn biết đêm nay lang quân sẽ ở với ai, trong lòng yêu thương ai nhiều hơn.
Cho nên… rất lâu sau đó, Thâm Thâm lấy hết dũng khí dự tính lấy cây bài ra đánh bài thì rốt cuộc cũng có người giải vây.
Lý gia đại bảo tinh lực tràn đầy cả ngày rốt cuộc cũng buồn ngủ rồi.
Cục cưng buồn ngủ, bắt đầu lải nhải, chân nhỏ mập mạp đạp loạn, bĩu môi, bắt đầu nổi nóng.
Sau đó bò về phía Cát Tường.
Xem ra, bình thường yêu thương chăm sóc nó nhiều nhất chính là Cát Tường, lúc này cậu nhó tìm tới người thân cận nhất.
“Ôi con trai quý hóa! Không hổ là ta thân sinh ra.”
Tác Tác vui vẻ nhìn Cát Tường ôm lấy con trai của nàng, lông mày nhướng lên vui sướng.
Nàng quyết định, ngày mai gạt bà bà cho con mình ăn một cái đuôi heo.
Bà bà nói trẻ con dễ bị hoạt ruột, không chịu cho nó ăn thịt, đôi khi Tác Tác lén cho ăn một chút, nàng quyết định ngày mai bảo dưới bếp trưng cách thủy đuôi theo thật nhừ để khao thưởng con trai.
- Cục cưng ngoan, đừng loạn, đừng làm loạn, dì dỗ đi ngủ nào.
Cát Tường ôm đại bảo, khẽ cáu:
- Ta đưa bảo bảo đi ngủ.
Cát Tường vừa đi, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh như được đại xá, cũng vội đứng dậy cáo từ. Ba cô gái vừa đi, Tác Tác nhất thời đôi mắt quyến rũ như tơ…
Khi Lý Ngư quay đầu lại thì chỉ thấy nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới, khóe mắt đều là ý xuân dạt dào.
Một đêm yên bình, chỉ kiều diễm vô biên, tình thú vô cùng, thực không lời nào nói hết.
Sáng sớm hôm sau khi Lý Ngư tỉnh lại, vẫn phảng phất bên tai thanh âm tính tế của Tác Tác.
- Ôi, không phải là tiếng vọng! Là thật!
Tác Tác còn nhắm mắt, sắc mặt ửng hồng, dựa sát vào người của hắn, bắp đùi thon dài gác lên người của hắn, tay ngọc nhỏ dài mềm nhẵn mò xuống dưới.
Rất nhanh lại một hồi đại chiến, cho đến khi mồ hôi làm ẩm mái tóc nàng, thân thể giống như bị rút gân, một thân thể trắng như tuyết treo trên người của hắn ngay cả một chút khí lực cũng không có.
Lý Ngư mới rời khỏi giường với vẻ mặt chả bõ.
Hứ, rõ ràng người dốc sức vận động là ta, thực không hiểu nữ nhân các ngươi vì sao luôn mệt mỏi như vậy, hiện tại không chỉ có hai mí mắt không mở ra được mà nói chuyện cũng không nghe rõ.
Lý Ngư rửa mặt, dặn dò nha hoàn không cần đánh thức Tác Tác, khi tiến tới phòng khách thì không khí trong phòng khách khác biệt rất lớn với hôm qua.
Lúc này an vị trong phòng khách đều là nam nhân, Thiết Vô Hoàn, Trần Phi Dương, Cẩu Đầu Nhi, Khang ban chủ, Lưu lão đại, Hoa Lâm…
Nhìn thấy cố nhân, Lý Ngư cực kỳ vui mừng.
Nghe Khang ban chủ nói thiết yến ở biệt thự ngoại ô, Lý Ngư cười nói:
- Hà? Ngươi xây biệt thự ở ngoại ô rồi à? Xem ra hiện giờ lăn lộn cũng không tệ.
Hoa Lâm nói:
- Khang ban chủ hiện giờ là một trong bát trụ, sớm đã giàu có.
- Hả? Ngươi đã thăng lên bát trụ? Chợ Tây hiện giờ thế nào?
Khang ban chủ cười dài nói:
- Tốt! Mọi chuyện đều tốt! Đại Lương Đệ ngũ xưa nay không hay tới Chợ Tây, Dương đại lương vẫn như trước. Tuy nhiên hai vị cô nương Lương Thần, Mỹ Cảnh cũng đề bạt vài người mới, mặc dù không được là Đại Lương nhưng cũng giữ chức vụ của thay quyền Đại Lương, làm rất tốt.
Cái người Lục Hi Chiết chắc tiểu lang quân vẫn nhớ chứ? Là người mà Tiểu lang quân mời chào tới Chợ Tây đó, tiểu tử này rất có năng lực, bây giờ là một trong bát trụ, là cánh tay đắc lực của hai vị cô nương Lương Thần Mỹ Cảnh, ta thường nghe người ta nói, hai vị cô nương Lương Thần Mỹ Cảnh rất thích hắn, có khả năng hai tỷ muội đều gả làm vợ hắn.
Lý Ngư gật đầu nói:
- Hóa ra là như vậy, Ừ! Lục Hi Chiết ta có ấn tượng, người này không tệ.
Nói xong, thịt gò má Lý Ngư không khỏi giật giật, bên tai ngờ ngợ vang lên tiếng lục lạc … Tiếng thét chói tai của Lục Hi Chiết:
- Không tốt, tiểu lang quân lại gặp chuyện không may…
Trận đó là Hoàng đếp đặc biệt cho phép 390 tên tử tù về kinh chờ ngày quyết, hắn muốn giả chết chạy tốn, mang người nhà trốn đi Tây Vực. Kết quả… Mặc cho hắn tìm đường chết thế nào cũng được Lục Hi Chiết “cứu” trở về, chuyện cũ nghĩ lại mà sợ!
Hiện giờ nghĩ đến, Thường Kiếm Nam nay mộ đầy cỏ dại, Kiều Đại Lương hài cốt đã mục nát, một tên tiểu tùy tùng lại trở thành một trong bát trụ, còn có thể sở hữu tỷ muội như hoa cùng toàn bộ Chợ Tây, được tận hưởng trái ôm phải ấp.
Ôi! Nhân sinh, biến hóa thật ghê gớm…
Trong lúc nhất thời, Lý Ngư lại cảm thấy thổn thức, hắn từ một kẻ tép riu trong lúc vô ý đã xâm nhập thế giới Đại Đường, bây giờ ở trong mắt nhiều người cũng là một tiền bồi rất ghê gớm.

“Đông ly hạ”, trong một gian phòng lớn, có mấy người ngồi.
Chương Thái Lãng, tuổi trung tuần, Văn Trường Phong lớn tuổi hơn hắn một chút.
Tiêu Ảnh Hồng, Trần Kiếm Bình, Mạc Mạc, Trương Tiếu Lai, tuổi tác gần với Lục Hi Chiết nhưng luận về tướng mạo hình tượng thì chỉ có Tiêu Ảnh Hồng là có khả năng so được.
Ngoài cửa có thị vệ đứng đứng thẳng như thương.
Trong phòng, Lục Hi Chiết Lục đại trụ cùng mấy người ngồi vây quanh cái bàn, trước bàn tuy có rượu và thức ăn nhưng nhìn bộ dạng của bọn họ không giống như tới để đối ngoại, là tiệc rượu ăn uống
Chương Thái Lãng, Lục Hi Chiết hiện tại phải chịu trách nhiệm đối ngoại mạng lưới quan hệ kinh doanh Chợ Tây, mặc dù không phải là Đại Lương nhưng lại làm chuyện của Đại Lương.
Văn Trường Phong, sau khi Đệ Ngũ Lăng Nhược mang thai ít khi tới Chợ Tây, hắn trổ hết tài năng, hiện tại là trợ thủ đắc lực của Đệ ngũ Lăng Nhược, trên thực tế là thần tài nửa Chợ Tây.
Tiêu Ảnh Hồng, Trần Kiếm Bình, là mấy vị cuối trong bát trụ, tuy nhiên ở Chợ Tây cũng là nhân vật rất cao.
Mạc Mạc, Trương Tiếu Lai là nhân vật trong Thập lục hành.
Bọn họ cũng giống như Lục Hi Chiết, đều là người do Tô Hữu Đạo phái tới Chợ Tây. Tô Hữu Đạo vốn định an bài bọn họ khống chế Chợ Tây, dùng tài phú kếch xù để bảo vệ ngôi vị của Thái Tử Lý Thừa Càn. Đáng tiếc thế sự biến ảo, khi bọn họ thành công nắm giữ chức vị trọng yếu của Chợ Tây, sau khi Lương Thần Mỹ Cảnh dần dần giảm quyền lực thì Lý Thừa Càn vì Tề Vương phản loạn mà bị bại lộ, bị hoàng đế quyết định gạt bỏ.
Tô Hữu Đạo cũng dùng thân thể tuẫn táng.
Kể từ đó, tình cảnh của Lục Hi Chiết cũng lúng túng.
Bọn họ đã thành diều nhưng tiền diều đã bị đứt, người bọn họ phải bảo vệ cũng xong đời, người một tay bồi dưỡng bọn họ Tô tiên sinh cũng đi về miền cực lạc.
Bọn họ… nên làm cái gì bây giờ? Hôm qua, bọn họ lại nghe nói Lý Ngư xuất hiện, mà hai vị cô nương Lương Thần Mỹ Cảnh lại hưng trí bừng bừng muốn tham gia yến hội, mọi người biết vậy nên bất an. Lý Ngư chính là một huyền thoại ở Chợ Tây, trước đó Chợ Tây một mảnh gió tanh mưa máu kia đã từng thiếu bóng dáng của hắn chưa?
Mọi người có thể thượng vị có ngày hôm nay đều là do Lý Ngư dẹp bỏ mọi tán loạn ở Chợ Tây, mới có không gian cho bọn họ trưởng thành lớn mạnh.
Hiện tại người kia lại xuất hiện, Lương Thần Mỹ Cảnh còn muốn tiếp xúc, mọi người càng nghĩ càng bất an, mới có cuộc hội họp này.
Lục Hi Chiết nhìn vẻ mặt bất an của mọi người nói:
- Mọi người không cần quá khẩn trương, ta đã nghe rõ, Lý Ngư thụ phong Nam tước, tới Lũng Tây nhậm chức, phải rời xa kinh thành rồi.
Mọi người vừa nghe lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng Chương Thái Lãng phụ trách đối ngoại mạng lưới quan hệ nói:
- Theo ta được biết, Lý Ngư thụ phong khai quốc nam tước Cơ Huyện, mà Cơ huyện bây giờ còn đang bị Thổ Phiên chiếm, một ngày người Thổ Phiên chưa lui, hắn sẽ không thể nhậm chức. Như vậy không biết hắn còn ở Kinh Thành bao lâu.
Mọi người lập tức lại bắt đầu lo lắng.
Trương Tiếu Lai nói:
- Thái Lãng, loạn ở Cơ Huyện khi nào có thể bình ổn?
Chương Thái Lãng nói:
- Hoàng đế đã phái binh mã đi ngăn rồi, về phần tình hình chiến đấu thực không dám dấu diếm ta vẫn chưa hỏi thăm được, hiện giờ đã sai người đi tìm hiểu rồi.
Trong lúc nhất thời, vài đại lão trong Chợ Tây đột nhiên quan tâm tới quốc sự, còn phát biểu về thế cục Lũng Tây, cuối cùng cho ra một kết luận: Nhiều nhất là một tháng, Cơ thành sẽ được thu phục, Lý Ngư không an phận này có thể đi nhậm chức.
Mạc Mạc thở phào nhẹ nhõm nói:
- Nếu nói như vậy, chúng ta chỉ cần cứ lặng lẽ trong một tháng không để Lý Ngư phát hiện cái gì không ổn, về sau là có thể vô tư rồi.
Lục Hi Chiết nói:
- Đúng vậy!
Văn Trường Phong vỗ bàn nói:
- Lý Ngư đâu có ba đầu sáu tay đâu có gì đáng sợ? Các ngươi vì sao lại kiêng kị hắn như vậy.
Tất cả mọi người nheo mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi chỉ biết gảy bàn tính toán thì biết gì, cũng bởi vì nhìn không ra hắn có gì đáng sợ nhưng những gì hắn làm ra mới khiến mọi người sợ hãi, cho nên mới sợ!
Văn Trường Phong đảo mắt nhìn qua lại nói:
- Hi Chiết, theo ta không bằng ngươi giết chết Lương Thần Mỹ Cảnh đi. Tô tiên sinh dã mất, sau này chúng ta sống vì bản thân mình. Chiếm lấy Chợ Tây sau này ta và ngươi hô mưa gọi gió, chẳng phải tha hồ khoái hoạt?
Lục Hi Chiết thản nhiên nói:
- Hiện tại chúng ta đã nắm quyền, cần gì phải soán vị? Hai vị cô nương Lương Thần Mỹ Cảnh an tâm ở trên lầu, cũng không hỏi qua sự vụ Chợ Tây, để cho các nàng đi đầu có gì không thể?
Nghe ngữ khí của hắn, giống như Lương Thần Mỹ Cảnh chỉ cần an tâm làm một đôi vật biểu tượng ở Trường An Chợ Tây, hắn cũng không có chủ ý gì với các nàng. Nhưng Tiêu Ảnh Hồng chau mày nói:
- Tóm lại không ở chỗ đó, không thể nói làm ngay. Hi Chiết, ngươi không phải là… thực sự muốn kết hôn với hai nàng đó chứ?
Lục Hi Chiết thản nhiên cười nói:
- Có cái gì mà không thể?
Trần Kiếm Bình nói:
- Ngươi có thể khiến các nàng trung thành với ngươi không?
Lục Hi Chiết cười dài giơ chén lên, ngạo nghễ nói:
- Các nàng ngoại trừ ta ra còn không có cơ hội tiếp xúc với người nam nhân thứ hai có địa vị tuổi trẻ tài cao, nếu như các nàng phải gả đi không lấy ta còn có thể gả cho ai?
Đều là một trong bát trụ Tiêu Ảnh Hồng nhìn Lục Hi Chiết, trong lòng không phục, dựa vào cái gì mà ngươi chiếm tới hai người hả? Luận tướng mạo địa vị thì ta cũng không kém ngươi nhiều, nếu có thể làm “anh em đồng hao”, mọi người còn là bạn tốt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận