Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 254: Hoàn nguyên
Trần Phi Dương tất cung tất kính đứng ở đó hậu kiến, chờ khá lâu, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hát du dương từ trên cao, “tiếng hát” đó mang theo âm rung, mang theo sức mạnh thấu lòng người, từ xa đến gần, dường như xuyên thấu tầng tầng vách ngăn, lọt vào lỗ tai y.
Trần Phi Dương nghe được âm thanh cá heo tuyệt mỹ này, nhẹ nhàng nhướn chân mày:
- Hóa ra Nhiêu đại gia đang nghe hát, người Trường An thích nghe tiếng hát như vậy sao? Thật kỳ lạ~~~
Y vừa mới nghĩ đến đây, cánh cửa trước mặt liền bị mở ra “oang” một tiếng, Trương Tiểu Hải thét từ trên cao, giống như phía sau có một con chó dữ đang chạy vào, lao về phía Trần Phi Dương, sau đó lại là một trận gió chạy ra phía ngoài, làm cho Trần Phi Dương vô cùng khó hiểu.
Y ngẩn người, đang muốn đi lên trước hỏi chính xác, bèn thấy hướng biến mất của Trương Tiểu Hải có một đoàn người ầm ầm xông tới, đẩy y sang bên tường. Đám người đó như tổ ong xông tới, Trần Phi Dương nhìn thấy Trương Tiểu Hải cũng ở trong nhóm đó, bị vây giữa, mặt không còn chút máu, trắng bệch như tờ giấy.
Trần Phi Dương bị đám người đó làm cho giật mình, mà Trương Tiểu Hải giống như bị quỷ nhập, hai mắt trợn thẳng, cũng không liếc mắt nhìn bên cạnh, Trần Phi Dương cũng không biết mình có nên rời khỏi không, hay là chờ ở đây, xem xét một hồi, chỉ đứng ở chỗ cũ chờ Trương Tiểu Hải ra.
Kết quả sau một lát, nhìn thấy một người từ bên trong chạy ra, không phải là Trương Tiểu Hải, nhưng bộ dạng quỷ nhập cũng chẳng khác biệt mấy so với Trương Tiểu Hải, gã vừa chạy ra vừa kêu thảm thiết:
- Nhiêu đại ca chết rồi! Nhiêu đại ca chết rồi…
Trần Phi Dương ngẩn người:
- Nhiêu đại ca? Chẳng lẽ là Nhiêu Cảnh? Hắn ta đã chết rồi? Ta khó khăn lắm mới kết bạn được, tưởng rằng tìm được nơi đến môn hạ của hắn ta…sao lại chết rồi?
Trần Phi Dương muốn làm cho rõ ràng, nhưng từ hành lang dài đi về, phát hiện trong gian phòng lúc nãy y mới hậu kiến đã đứng đầy người, ai nấy như hung thần ác sát, làm cho Trần Phi Dương sợ hãi lui lại.
Y muốn chuồn đi ra ngoài, thế nhưng vừa đi ra bên ngoài, cuối hành lang cũng có mấy chục người, đang cầm binh khí, sát khí đằng đằng thủ ở bên đó. Trần Phi Dương khiếp đảm, vội lui lại.
Vào cũng không được, lui cũng không thành, Trần Phi Dương chỉ có thể đứng ở giữa hành lang, nép sát vào vách tường, giống như một người không tồn tại, nghe thấy hai bên hành lang thỉnh thoảng truyền tới tiếng chửi rủa nghiến răng cắn lợi truyền tới.
Qua thời gian khá lâu, lâu như một trăm năm vậy, tiếng chửi rủa ầm ĩ bên ngoài đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, một tiểu cô nương xinh đẹp đi tới.
Hai tay của nàng vắt ra sau lưng, eo nhỏ nhắn đánh qua đánh lại mềm mại, lộ ra cặp mông tròn trịa xinh đẹp, hai cái đùi thành một đường thẳng, quyến rũ giống một con mèo, mềm mại giống một con mèo.
Khi đi đến bên cạnh Trần Phi Dương, nàng hiếu kỳ liếc mắt nhìn Trần Phi Dương, Trần Phi Dương từ trong mắt nàng nhìn ra được nụ cười không thể kìm được, kết quả chờ khi nàng đi tới, mới tỉnh thần lại, kinh ngạc sờ sờ mặt mình, không hiểu rõ tự mình có chỗ nào buồn cười.
Cô nương kỳ thực không phải đang cười y, mà là đang cười Nhiêu Cảnh. Nàng ta chẳng bao giờ đi tới đây, lúc này vừa đi tới, lại phát hiện quen thuộc lạ thường.
Nhiêu Cảnh thích khoe khoang, thích học làm nhân vật lớn, sau khi từng một lần đi cùng với Kiều Đại Lương đến “Lầu Thượng Lầu”, thấy được bố trí tại trung đường của Thường đại đương gia, y lập tức cũng học theo tiến hành cải tạo chỗ ở của mình y như thế.
Cho nên, Lương Thần vừa tiến vào hành lang, mới cảm thấy quen thuộc lạ thường. Nhưng mà, Thường lão đại người ta trên hành lang đó đều có thị vệ bảo vệ hai bên, thủ hạ tiểu đệ của Nhiêu Cảnh tuy nhiều, nhưng lại không thể xa xỉ cả ngày ở nơi này. Bắt chước vụng về chẳng đâu ra đâu, Lương Thần nhìn thấy trong hành lang chỉ có một “thị vệ” đang đứng, dáng dấp như cọp to gan thỏ, há có thể không mắc cười.
- Tiểu cô nương này thật đẹp, rất ngọt ngào. Trong số những cô nương mà ta đã từng gặp, dường như chỉ có Cát Tường cô nương có thể đẹp bằng. Cát Tường…ô, cũng không biết Tiểu lang quân bọn họ đi đến nơi nào rồi, đời này kiếp này, còn có cơ hội gặp nhau không, nếu như tất cả bọn họ thuận lợi, lúc này đáng lẽ đã đến nơi đó rồi, cũng không biết ở đó phong cảnh thế nào…
Trần Phi Dương không có việc gì, chỉ có thể đứng ở đó suy nghĩ miên man.
Lương Thần cô nương nhanh chóng đi đến hành lang, tên đại hán vừa mới chửi rủa nước bọt văng tung tóe, tỏ lòng trung thành với Nhiêu đại gia nhìn thấy nàng ta, một tiểu cô nương ngon ngọt như nước quả lê, làm y chợt sợ hãi ngậm chặt miệng, toàn thân thẳng tắp.
Những người khác quan sát tình trạng kỳ lạ của gã, xoay đầu lại nhìn, tiếng chửi mắng ầm ĩ đồng loạt ngừng lại, tất cả mọi người đều trở thành giống gã, ngực ưỡn về phía trước, vội vàng ngậm miệng lại, thẳng đứng như rừng.
So với đám đại hán, vóc dáng của Lương Thần cô nương rõ ràng rất nhỏ nhắn, nhưng nàng lại bình tĩnh ung dung, không có chút áp lực nào.
Lương Thần vẫn chắp tay, giống như thản nhiên bước chậm trong rừng, từ giữa bọn họ nhẹ nhàng đi xuyên qua. Những chỗ đi qua, đám tráng hán đó không dám thở mạnh, sợ khí đục bất kính với vị tiểu tiên nữ này.
Hai tiểu nha đầu bên cạnh Thường lão đại, không người nào ở “Đông Ly Hạ” không biết, trên thực tế mấy năm nay Thường lão đại rất ít rời khỏi, toàn dựa vào cặp tỷ muội sinh đôi này giúp y xử lý công việc, Thường lão đại ở vị trí thay đổi nhiều lần này đã ngồi được mười năm, vững như thái sơn, ít nhất trong ba năm gần đây, đối với cặp tỷ muội này công không thể không có.
Cửa trong đường lúc này cũng mở, Lương Thần đi trực tiếp vào, người ở phòng hậu kiến đứng trang nghiêm rõ ràng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên gian chính, Trương Tiểu Hải và mấy người bộ dạng giống quản sự, đứng ở bình phong cửa ra vào như có đám tang, ngây người nhìn bức họa nhuộm máu chỗ bình phong giống như một cảnh tượng khủng bố, ngay cả đến Lương Thần đi đến sau lưng bọn họ vẫn không phát giác ra được.
Một bàn tay nhỏ trắng nõn vỗ trên vai của Trương Tiểu Hải:
- Này! Xin nhường đường.
Trương Tiểu Hải quay đầu nhìn lại, cũng không khỏi giật mình, vội vàng nhường sang một bên, Lương Thần cười ngọt ngào với y, gò má lộ ra hai lúm đồng tiền:
- Cám ơn!
Lương Thần từ vị trí y nhường đường đi vào, liếc nhìn tình hình, lập tức cười không nổi. Nàng ta tuy biết Nhiêu Cảnh bị người khác giết rồi, nhưng không ngờ rằng tình hình lại kinh hãi thảm thiết như vậy. Bức bình phong vỡ nát, vẩy đầy máu, góc tường vỡ thành nhiều mảnh…
Lương Thần chậm rãi tiến vào trong, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, bao gồm cả hướng nhìn chằm chằm ba người chết, cuối cùng khi chết đi vẫn giữ động tác như vậy, khi đã nhìn một lượt trong phòng và ghi nhớ vào trong đầu, nàng đứng ở trên đại đường, ở giữa vũng máu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tử thi, máu tươi, đao sắc bén, cô nương xinh đẹp đặt mình trong đó, giống như một nữ tu la xinh đẹp đứng ở trong hồ máu.
Tất cả những gì Lương Thần thấy được, nàng ta đã phân tích trong đầu, hội nhập, xây dựng lại, cuối cùng hợp thành một bức hoạc: thích khách đột nhiên xuất hiện bên trái bức bình phong gỗ trên đại đường, khi đó Nhiêu Cảnh chắc đang nằm nghiêng đầu, Vinh Húc và Mạch Thần quỳ ngồi hai bên trái phải.
Vinh Húc là người bị giết trước. Hung thủ từ phía sau bên phải bức bình phong đột nhiên xuất hiện, ẩn nấp phía sau lưng gã, đao tay phải lập tức đâm vào sau đầu, mất mạng tại chỗ, không kịp hợp lại chống đỡ.
Ngay lập tức, hung thủ một cước đá gã bay đi, đụng vào vị trí lúc nãy của Nhiêu Cảnh, Nhiêu Cảnh nấp đi, Vinh Húc chạm vào bức bình phong gỗ, làm nứt ra.
Mượn Vinh Húc để đánh về phía Nhiêu Cảnh, khiến cho y đang lúc ẩn nấp, hung thủ xông vào hướng Mạch Thần đối diện. Mạch Thần hất bay kỷ án trước mặt, văng vào hung thủ. Hung thủ đá văng kỷ án ra, kỷ án bắn vào bức tường đối diện, nát thành nhiều mảnh. Lúc này, Mạch Thần đã nhân cơ hội để đứng dậy.
Nhưng đáng tiếc là, bởi vì đặt mình vào phòng chính, Nhiêu Cảnh và Mạch Thần đều không mang theo binh khí. Cho nên, hung thủ không chút kiêng nể, bổ nhào lên, dường như không cho Mạch Thần cơ hội nghỉ ngơi, liền liên tục ra tay, Mạch Thần…
Không đúng! Trong đầu Lương Thần đang mô phỏng bức hoạ liền ngừng lại, giống như đang quay lại đến chỗ hung thủ đá bay Mạch Thần làm vỡ kỷ án, lại bắt đầu mô phỏng.
Bởi vì, trên người Mạch Thần không có vết thương, chỉ có một vết xước ngay cổ. Nếu như hung thủ và gã ta giao thủ nhiều lần, một người trong tay có đao sắc, một người tay không, gã tay không lẽ trên người không có vết thương. Nhưng mà, gã ta lại không thể là người thứ nhất bị mất mạng, bởi vì thi thể của gã ta nằm trước bức bình phong chỗ cửa ra vào.
Nếu như hung thủ giết gã ta trước, sẽ không đá gã ta về hướng cửa ra vào, mà đáng lẽ sẽ đá vào chỗ mà Nhiêu Cảnh ngồi, lợi dụng thi thể của gã ta để can ngăn địch thủ mới hợp tình hợp lý.
Lương Thần cô nương vẽ lại bức tranh trong đầu lại xuất hiện, hung thủ một cước đá bay thi thể Vĩnh Húc văng về hướng Nhiêu Cảnh, để cho y không còn đường lui, xông vào hướng Mạch Thần đối diện.
Kỷ án trước mặt Mạch Thần bị đá bay, bắn vào hướng hung thủ. Hung thủ đá vỡ kỷ án, đánh vào Mạch Thần hướng đối diện, Mạch Thần lùi lại bên Nhiêu Cảnh, kỷ án chạm vào tường, vỡ ra thành nhiều mảnh. Lúc này, Nhiêu Cảnh đã nhân cơ hội đứng dậy, hai người cùng hợp lực nghênh chiến hung thủ.
Hung thủ trong tay cầm đao sắc, mà hai người Nhiêu Cảnh tay không. Hung thủ hiển nhiên căm hận Nhiêu Cảnh, từng chiêu đều hướng đến y, trên người Nhiêu Cảnh đầy vết thương, nhưng võ công của Nhiêu Cảnh không tồi, đây đều không phải vết thương chí mạng. Mạch Thần vội vào cứu người, hơn nữa hung thủ chuyên chú vào Nhiêu Cảnh, khiến cho gã có chút khinh địch, nhưng không nghĩ hung thủ dương đông kích tây, một đao đâm trúng yết hầu của gã, đồng thời đá gã ra ngoài.
Mà hung thủ lại mượn cú đá này, để nghiêng người nằm xuống.
Lương Thần mở mắt ra, dưới đất rõ ràng có một vết tích bị xước một đường, trên đất được trải thảm bồ thảo, phía trên rơi đầy vết máu, từ lực đạo này, trên vết tích có thể nhìn ra được, là hướng trượt từ trên bình phong.
Hung thủ bám sát Nhiêu Cảnh, hắn ta vốn dĩ có cơ hội một đao đâm trúng hạ âm, trực tiếp giết Nhiêu Cảnh, nhưng hiển nhiên, Vĩnh Húc và Mạch Thần lần lượt bị mất mạng, Nhiêu Cảnh lại làm cho gian phòng chính cực kỳ bí mật, bên ngoài rất khó nghe được âm thanh, cho nên hung thủ không chút kiêng nể, một đao của hắn tuy rằng không lấy được tính mạng của Nhiêu Cảnh, mà là…
Ánh mắt của Lương Thần hướng về phía không trung nơi Nhiêu Cảnh nhảy xuống, gót chân lại nằm trên bình phong, bên trong hai mắt cá chân, mỗi bên đều có một vết cắt thật sâu. Dưới tình trạng bình thường, đó là vết thương không nên có.
Hung thủ giơ đao cắt mắt cá chân của Nhiêu Cảnh, khiến cho y không còn năng lực chiến đấu, sau đó nhảy tại chỗ, dùng vai đánh bay Nhiêu Cảnh, sức lực lớn, làm cho Nhiêu Cảnh vừa mới mất đi năng lực chiến đấu bị một cước bay ngược lên, mà hung thủ…hai tay cầm đao, từ trên xuống dưới vung lên, làm cho Nhiêu Cảnh đứng chổng ngược từ ngực và bụng, sau đó một đao cắm vào hạ âm, lại một cước đá về hướng bình phong…
LươngThần nhẹ nhàng hít một hơi: Sự hận thù này lớn bao nhiêu?
Hung thủ sớm đã có chuẩn bị, lập kế hoạch tỉ mỉ, là người lạnh lùng, phán đoán chính xác, võ công quái dị, am hiểu tẩm kỹ…
Sau khi được những kết luận này, Lương Thần lại đảo quanh sau bức bình phong, nàng rất nhanh đã quay lại. Phía sau chỉ có một cánh cửa, nhưng cửa khóa từ bên trong, hung thủ đương nhiên không thể từ chỗ này rời đi. Nhưng từ phía trước…vậy thì bao nhiêu cặp mắt, hắn ta sao lại có thể thoát ra ngoài mà không bị phát hiện?
Trừ phi…hung thủ chính là người dưới tay Nhiêu Cảnh.
Lương Thần đi ra ngoài suy nghĩ, đây cũng chỉ là phán đoán của nàng, phải bẩm báo đại đương gia mới được. Trước đó, nàng muốn đi tới xem tình hình của muội muội như thế nào. Lương Thần vừa ra, đã yêu cầu đám người Trương Tiểu Hải đợi, nàng không muốn khiến cho những người này làm hỏng hiện trường.
- Lương…Lương Thần cô nương, chúng ta đi đâu vậy?
Trương Tiểu Lương dũng cảm hỏi Lương Thần trước mặt một câu.
Lương Thần đầu cũng không quay lại nói:
- Đi đại tửu lầu, ta đi tìm gặp Lý Ngư trước.
Trần Phi Dương đứng dựa vào tường, vốn dĩ còn muốn tiếp tục làm không khí, nghe đến đây bỗng nhiên kinh ngạc, thất thanh nói:
- Lý Ngư?


Bạn cần đăng nhập để bình luận