Tiêu Diêu Du

Chương 602: Tuyển tài




Chương 605: Sinh con trai.
La Bá Đạo vẫn rất cảnh giác đối với Trần Bân, bởi vì thật ra ngũ hổ trên trấn được đánh giá không hề tốt đẹp gì, chẳng qua là có một lão hổ Bành Phong ở trên kiềm chế năm nhà này. Dưới sự phụ trợ của Bành Phong có vẻ như không tệ lắm.
Trần Bân mỉm cười nói rõ mục đích đến đây của mình. La Bá Đạo và Khoáng Tước Nhi vô cùng bất ngờ, đây chẳng khác nào là chắp tay dâng tiền cho người khác nha, Trần Bân không ngờ chí công vô tư như thế. Làm sao có thể? Hai vợ chồng không biết Trần Bân hiện tại sợ Lý Ngư đến mức nạo, hơn nữa Lý Ngư cho ông đầy đủ ưu đãi, Trần Bân tuyệt đối không muốn vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn. Cho nên người này tương lai sa đọa hay không còn rất khó nói, nhưng chí ít tới lúc này ông ta vẫn xuất phát từ sự tư tâm và công bằng.
Lợi ích đưa ra quá hấp dẫn khiến người ta khó có thể chối từ, hơn nữa hỏi tỉ mỉ thì thật sự không có gì là không thể tiếp nhận được cả, vì thế La Bá Đạo đã đồng ý. Trần Bân vui mừng nhướng mày:
- Tốt quá rồi, lát ta bảo người đem một số nhân mạch, tài nguyên ở trấn Tân Hải này cho ngươi. Ta biết, ngươi có mấy huynh đệ rất được, về sau chủ trì thương vụ ở Tân Hải ắt sẽ cần người, ta cũng không tham gia vào, ngươi muốn dùng ai thì dùng.
Chỉ là, toàn bộ vẫn phải làm việc theo lệnh của Tước gia, thuế má đúng hạn nộp lên.
Hai bên bàn bạc thỏa đáng xong, đoàn người Trần Bân mới đi, La Bá Đạo thì ngây ra ở trong viện tử rất lâu.
Khoáng Tước Nhi đi tới dịu dàng gọi:
- Phu quân?
La Bá Đạo vỗ vỗ tay nàng, thở dài nói:
- Lý Ngư nhất định đã biết chúng ta ở nơi này rồi.
Khoáng Tước Nhi dịu dàng lên tiếng:
- Ừ, nếu không con người Trần Bân này sẽ giao chuyện tốt này cho con cháu hắn, chứ lý nào lại tặng cho chúng ta.
La Bá Đạo cười gượng:
- Tên này, là thấy ta không khá khẩm mà cố ý giúp à?
Khoáng Tước Nhi sẵng giọng:
- Coi huynh kia, người ta có lòng, còn nghĩ nhiều như thế làm gì. Hắn là Nam tước Cơ huyện, không ai không biết. Nếu phát hiện huynh ở đây, lại không đi gặp hắn, nói vậy cũng đoán được là huynh xấu hổ, hơn nữa cũng có gì phải cầu cạnh cả. Hắn có ý quan tâm nên mới làm thế, là lòng tốt thật đấy.
La Bá Đạo ừ một tiếng nói:
- Đúng vậy. Nếu đã bị hắn biết rồi, ta... có nên đi gặp hắn hay không nhỉ?
Khoáng Tước Nhi nói:
- Giờ huynh đi, thì lại không nên. Hắn mới đến, tuy rằng dựa vào thủ đoạn mà đánh hạ được Cơ huyện, nhưng căn cơ quá nhỏ bé vẫn chưa chịu được gió thổi cỏ lay gì. Huynh vừa nhận ân tình của người ta, nên xử lý tốt trấn Tân Hải này để báo đáp hắn. Về phần khi nào gặp thì cứ thuận theo tự nhiên là được.
La Bá Đạo gật gật đầu, cười tự giễu:
- Thật là bất ngờ nhỉ. Ta vốn là đại đạo luôn vào nhà cướp của không để ai sống yên, giờ lại kinh doanh một phương, thủ hộ một phương, để một trấn trăm họ an cư nhạc nghiệp. Khà khà khà.
Biệt nghiệp Lý phiệt người Cao Lan Lan châu sau hơn một tháng yên lặng, phiệt chủ các phiệt lại bắt hội tụ ở nơi này. Mỗi một nhà đều đã chọn được nhân tuyển, có người thậm chí chọn hai, chỉ chờ các phiệt chủ tiếp tục mở cuộc họp là sẽ đưa những tuấn kiệt này ra để mọi người cùng lựa chọn.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nằm trong danh sách ứng cử viện đảm nhiêm tông chủ đầu tiên của "Kế Tự Đường" lúc này lại đang gửi một phong thư đến Cơ huyện. Nàng trong thư nói, cậu con thứ ba bị ho, Tôn thần y đã khám rồi, bị ho không nhẹ, cho nên không thể đến Lũng Hữu được, nhưng hắn cũng đừng quá lo lắng, sẽ ổn cả thôi.
Vốn Đệ Ngũ Lăng Nhược định nửa năm sau sẽ đến, nhưng vì con nhỏ bị ốm, tính toán hành trình thì đang mùa đông, nàng càng không yên lòng. Con nhỏ thể chất yếu, đi đường dài, lại đúng thời tiết đông giá rét, rất dễ xảy ra vấn đề, cho nên tính toán đợi tiếp nửa năm nữa khi con nhỏ được hơn một tuổi rồi, thêm nữa lại lúc mùa xuân ấm áp hẵng đi.
Lý Ngư tuy rất nhớ mong và gặp mẹ con Lăng Nhược sớm, nhưng vì sức khỏe của các con, hắn cũng không có ý kiến gì, chỉ là nghe nói con bị ho nhiều thì vô cùng lo lắng, ngay cả Tôn thần y khám rồi mà vẫn chưa khỏi thì lòng đau như đao cắt.
Mà lúc này, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cũng sắp sinh rồi. Cũng may, Lý Ngư không tin phương thức đỡ đẻ cẩu thả nơi Lũng Hữu nên đã thông tri cho Trường An, thư vừa tới, Đệ Ngũ Lăng Nhược liền bỏ ra số tiền lớn mời ba bà đỡ có tiếng ở Trường An tới đó. Lý Ngư cũng yên tâm.
Sấu Ngọc cư, Long Tác Tác uống súp ngân nhĩ táo đỏ, "Lý Hinh Ninh" thì đứng cạnh hầu hạ, khe khẽ nói:
- Phu nhân, mười nữ nô Thổ Phiên đưa tới kia chưa có việc gì làm, nghe nói trước kia phu nhân từng đem năm mươi mỹ nhân huấn luyện thành nữ binh, hiện giờ sao không tiếp tục huấn luyện họ ạ, cũng để họ ít có thời gian rảnh rỗi.
Long Tác Tác lắc đầu, nói:
- Ta khi đó cũng chỉ là hứng khởi nhất thời thôi. Lang quân nói, mùa đông còn có một trận chiến, đến lúc phải đưa họ ra ngoài, ta còn huấn luyện họ để làm gì chứ.
Trong mắt "Lý Hinh Ninh" chợt lóe lên tia kỳ lạ, ngạc nhiên:
- Tước gia còn phải đánh trận ạ, với ai ạ?
Long Tác Tác nói:
- Ta nào biết, những chuyện như này ta chẳng có hứng thú.
"Lý Hinh Ninh" khác với và năm mươi tiểu mỹ nhân đưa tới trước cùng với mười tiểu mỹ nhân vừa đưa tới, cô ta là dân tự do, mà những người kia là nô lệ, nô lệ được coi như tài sản cá nhân, phải làm lễ vật tặng cho người khác cũng đương nhiên. Nhưng "Lý Hinh Ninh" là dân tự do, cho dù Lý gia chứa chấp cũng không thể nào quyết định vận mệnh của người ta được. Lúc trước Lý Ngư từng muốn đưa cô ta về Lan Châu, nhưng "Lý Hinh Ninh" nói, ca ca vừa chết, Lan Châu cũng không còn người thân nào, có mấy người bà con xa thì xưa nay quan hệ cũng không tốt, nếu quay về chỉ sợ sẽ bị họ ức hiếp nên ở lại đỉnh Chiết Mai.
"Lý Hinh Ninh" rất biết nói chuyện, lại khéo léo, nên được Long Tác Tác yêu thích. Ban đầu Long Tác Tác còn đề phòng cô ta, cô gái này chẳng những xinh đẹp, khí chất cũng khác biệt so với các cô gái khác, sợ là ngay cả trượng phu cũng động lòng.
Tuy nhiên, nàng phát hiện ra "Lý Hinh Ninh" này luôn lảng tránh Lý Ngư, chưa bao giờ mắt đi mày lại với hắn, nên nàng dần dần buông cảnh giác, lại nom cô ta làm việc nhanh nhẹn, thì dần dần coi như tâm phúc.
Một vú em ôm cậu con của Long Tác Tác đi vào, vừa nghe thế thì mặt mày hớn hở nói:
- Phu nhân à, giờ người đang có mang, chớ có động đao thương đấy, sức khỏe quan trọng hơn.
"Lý Hinh Ninh" kinh ngạc:
- Phu nhân lại có mang ạ?
Vú em kia cười thành tiếng:
- Ngươi cũng là một cô nương, sao lại không biết thế.
"Lý Hinh Ninh" ngẩn ra, vội vàng chúc mừng.
Long Tác Tác cười nói:
- Hôm qua mới mời lang trung đến xem, giờ vẫn chưa khẳng định, chúc mừng sau cũng không muộn đâu.
Vú em cười nói:
- Sao mà giả được ạ, vị lang trung kia là người có y thuật cao nhất ở Cơ huyện đấy.
Long Tác Tác hừ một tiếng, nhìn cậu con trai trong lòng cô ta:
- Ranh con, thấy mẹ mà không gọi một tiếng à.
Lý gia đại bảo lắc nguầy nguậy:
- Con muốn chơi với mẹ Cát Tường cơ, con không muốn chơi với mẹ.
Long Tác Tác “giận giữ” kéo cậu con từ trong tay vú em, đặt lên đầu gối, vỗ nhẹ vào mông nó hai cái:
- Con đúng là không có lương tâm, mẹ con trăm cay nghìn đắng sinh con ra, con lại chẳng thèm nhận mẹ.
Cậu nhóc bĩu môi nói:
- Mẹ đánh con, con muốn đi mách mẹ Cát Tường.
- Hứ, xem con kia. Được rồi được rồi, coi như mẹ không có đứa con như con, đợi mẹ sinh ra đứa khác, mẹ sẽ tự nuôi nó vậy.
Trong lòng Long Tác Tác khó tránh khỏi ghen tị, cũng hết cách, ai bảo lúc nàng sinh con vẫn còn quá trẻ, chưa biết cách làm mẹ, cậu con trên căn bản là Cát Tường nuôi dưỡng. Tuy nhiên đừng thấy nàng hiện tại thề thốt như thế, kỳ thật nàng vẫn chưa có được sự nhẫn nại của một người mẹ. Đợi khi nàng sinh đứa con nữa, phỏng chừng qua một thời gian chắc nàng lại “ném” con cho Cát Tường chăm sóc rồi. "Lý Hinh Ninh" đứng ở một bên cũng vui mừng thay nàng nhưng trong lòng thì âm thầm xoay chuyển những ý nghĩ ác độc trong đầu. Y muốn đánh nhập Lý gia, nhưng y đương nhiên không thể dụ dỗ Lý Ngư, hắn dù sao cũng là nam nhân, rất khó tiếp cận, khó đảm bảo không bị hắn phát hiện ra.
Người mà " Lý Hinh Ninh " muốn tiếp cận, là Long Tác Tác! Gia đình giàu có, thê thiếp quá nhiều, hơn nữa các thê thiếp ít có người hiểu nhau yêu nhau, có tình cảm chân thành thật sự với nhau. Chính thê phần lớn là chú ý môn đăng hộ đối, tam môi lục chứng mới kết hợp. Mà cưới thiếp cưới sắc, chỉ cần người đó xinh đẹp thì địa vị dù ti tiện nhà quyền quý cũng nạp làm thiếp.
Trước kia khi La Khắc Địch trà trộn ở Lan Châu gặp mấy gia đình giàu có đều như thế cả, người như vậy nhà như vậy tình cảm giữa nam và nữ hết sức lạnh nhạt, hơn nữa nam tử công thành danh toại như vậy phần lớn đều là sau trung niên, thiếp thất xinh đẹp càng nhiều thì càng khó hòa hợp.
Bởi vậy La Khắc Địch mới có thể trà trộn tiếp cận được những oán phụ khuê trung cô đơn tịch mịch này, rồi được họ coi như tâm phúc, rồi càng có cơ hội trèo lên giường họ, trêu chọc dụ dỗ họ động tình cảm.
Nàng kia thứ nhất vốn chưa chắc trung thành với trượng phu, thứ hai đã cùng y thân mật da thịt, e sợ thanh danh bị hao tổn, tiền đồ mất sạch, cho nên liền bị y lợi dụng, ngoan ngoãn bị để y khống chế. Trước kia La Khắc Địch làm như vậy, có thể nói bách phát bách trúng. Mà nay ở trên đỉnh Chiết Mai cũng dự định làm như thế, tình cảm của Long Tác Tác đối với Lý Ngư là ngưỡng mộ, hơn nữa hai vợ chồng lại rất ngọt ngào ân ái, y chưa có cơ hội thành công. Y giờ là người thân cận của Long Tác Tác nhưng muốn cắm cái sừng to tướng lên đầu Lý Ngư, để Long Tác Tác trở thành tình nhân của mình phối hợp với kế hoạch của y đối phó Lý gia đúng là không có cửa nữa rồi.
Nhất là lúc này nghe nói Long Tác Tác lại có bầu, y còn có cơ hội nữa không?
Con đường này chỉ sợ không thông... La Khắc Địch âm thầm cắn răng, mùa đông còn có một trận chiến ư? Không biết hắn muốn đối phó ai. Hiện giờ xem ra, ta chỉ có thể hạ thủ ở trong chuyện này, chỉ cần bị ta lấy được kế hoạch hành động của hắn thông báo cho kẻ địch của hắn, cho hắn ăn quả thiệt thật to là được.
Mùa Đông…đang là ngày tết, cả nhà đoàn tụ, ta khi đó hạ độc dược, giết chết cả nhà già trẻ của hắn, lại mượn đao giết Lý Ngư, khiến toàn bộ nhà hắn đoàn tụ dưới âm gian, như thế, thủ đoạn của La mô đã thành công rồi.
Nghĩ đến đây, khóe môi La Khắc Địch hiện lên tia cười ác độc.
Đúng lúc có bóng người xuất hiện ở cửa, La Khắc Địch lập tức khôi phục nụ cười ngọt ngào trên môi.
Cẩu Đầu Nhi thở hồng hộc xuất hiện ở cửa hoa chân múa tay vui sướng nói:
- Long phu nhân, Lý gia có hỉ rồi, Tĩnh phu nhân sắp sinh rồi.
- Cái gì?
Long Tác Tác còn chưa uống xong bát súp ngân nhĩ súp, dùng khăn tay lau miệng, gấp gáp:
- Tĩnh Tĩnh sắp sinh, ta phải đi đến đó mới được.
Con nối dòng sinh ra, hương khói kế thừa, đối với bất kỳ nhà nào cũng là chuyện cực kỳ trọng đại. Không có gia đình giàu có nào là không muốn con cháu sinh sôi nảy đầy cả sảnh đường cả. Hiện giờ Lý gia có thêm nhân khẩu, đó đương nhiên là đại sự quan trọng rồi.
Long Tác Tác lập tức đi theo Cẩu Đầu Nhi, vú em cũng ôm cậu nhóc đi theo. Lý gia đại bảo trợn mắt:
- Con sắp có em trai à? Con sắp có em trai chơi với con à?
Vú em vui mừng nói:
- Cũng biết đâu là muội muội đấy.
Nhưng nói xong lại sợ Long Tác Tác không thích. Thời đại này gia tộc nào mà chẳng hy vọng có nhiều nam đinh, bèn sửa lại:
- Tiểu thiếu gia nói như vậy, vậy thì nhất định là tiểu tiểu thiếu gia rồi.
"Lý Hinh Ninh" ra tới cửa, cũng buồn bã thở dài. Long Tác Tác không thích cô ta xuất hiện trước mặt Lý Ngư, mà cô ta cũng luôn luôn lảng tránh Lý Ngư, cho nên lúc này nếu không có chỉ bảo mà đuổi theo sẽ khiến người ta nghi ngờ, thôi ông đây nhẫn nhịn đến mùa đông vậy.


Bạn cần đăng nhập để bình luận