Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 466: Có được có mất
Lý Ngư đưa nhạc phụ đại nhân vào Dương phủ, tòa nhà lớn này vừa tu sửa xong, có nhiều chỗ vườn hoa đang được sửa sang lại, chưa trồng cây cỏ, Long lão gia tử liên tục gật đầu nói:
- Mảnh đất này được san bằng, cẩn thận đập nhỏ, trồng chút rau cải trắng, rau cải, mọc lên rất tốt.
Lý Ngư cũng không dám nói nơi đó là để trồng hoa, nếu không với Long lão gia tử từ Lũng Tây tới đây mà nói là lãng phí. Lúc này vì chưa mướn được người làm nên đành phải để người nhà bận rộn ở xung quanh, nghe nói Long lão gia tử tới đều quay về đại sảnh, Lý Ngư giới thiệu từng người trong nhà với Long lão gia tử, lại bảo Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh sắp xếp cho mấy chục hậu vệ mà Long lão giả tử mang tới. Cũng may Dương phủ vừa sửa sang xong, những người này ở lại cũng không chật chội.
Khi chuẩn bị tiệc tối, đám người Lý Ngư thức thời rời đi, để cho cha con gặp lại, trò chuyện. Thấy trong phòng chỉ còn lại cháu ngoại và con gái, Long lão gia tử thu lại nụ cười, cốc vào trán nàng một cái, trách cứ:
- Cha chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ nuông quá hư rồi, không chỉ bỏ trốn cùng người ta, chưa kết hôn đã có con, khiến cho hàng xóm cười chê. Con còn bỏ lại lão phụ, bỏ lại mẹ ngươi…
Long Tác Tác thấy ông như vậy thì hiểu được ông không tức giận nữa, làm nũng nói:
- Cha, nam nhân mà người ta gả cho không phải là người mà cha hi vọng hay sao? Cha cũng nhìn thấy rồi, bên cạnh hắn có nhiều hồ ly tinh, nếu không phải nữ nhân tiên hạ thủ vi cường thì hiện tại cha có cháu ngoại bế sao?
Long Tác Tác đưa ngoại tôn ra phía trước, Long Ngạo Thiên mặt mày hớn hở, đưa hai tay ra ôm, lại sợ bàn tay thô ráp của mình làm trầy làn da mềm mại của trẻ con, do dự một chút mới cẩn thận nhận lấy, không thể không yêu thích. Long Ngạo Thiên nhìn ngoại tôn tử đáng yêu, vừa nói với Long Tác Tác:
- Dù sao hắn cũng tuổi trẻ, còn trẻ như vậy đã làm quan lớn, bên người không có nữ giới mới là lạ, con cũng không để ở trong lòng. Sâu xa như vậy cuối cùng vẫn là tình yêu.
- Mặc kệ thích cỡ nào lâu cũng biến thành thân tình, chỉ có thân nhân mới vĩnh viễn làm cho người ta không dứt bỏ được. Huống chi bây giờ con còn có con trưởng của Lý gia, tính tình kiềm chế một chút, không thể nói bùng phát là phát.
Long Tác Tác liếc cha nói:
- Lời này là cha nói sao? Thật sự không giống tính tình của cha.
Long Ngạo Thiên trợn mắt nói:
- Cha nên nói cái gì? Cha đã qua thiên mệnh niên kỷ rồi…. còn có thể giống như thời còn trẻ sao?
Long Tác Tác vừa định nói, Long Ngạo Thiên trách móc:
- Con còn trẻ, mà con còn làm mẹ rồi, tính khí còn giống như cha được sao?
Long Tác Tác cong miệng lên, phàn nàn nói:
- Con gái làm sao? Hiện giờ con gái cha mở cửa hàng áo lông da ở chợ Tây, kinh doanh rất tốt. Nhà quyền quý ở Trường An muốn mua áo da, đầu tiên đều phải nghĩ tới chúng ta. Cha, Long gia chúng ta là thương nhân hàng da bậc nhất ở Lũng Tây, hiện giờ tiêu hàng ổn định ở Trường An, về sau cũng không sợ người khác móc cổ họng chúng ta, chưa tới vài năm nhất định sẽ dương danh toàn bộ Lũng Hữu, uy chấn một phương, đây không phải là bản lĩnh của con gái à?
Tiểu ngoại tôn bắt được ngón tay của Long lão gia tử, tò mò chơi, lão gia mừng rỡ cười toe toét, nghe xong lời này của con gái, trừng mắt nói:
- Nếu không phải con vẫn nhớ tới trong nhà, lão gia tử sẽ dễ dàng tha thứ cho con à?
Long lão gia tử ngồi xuống giường nói:
- Khoan hãy nói, tòa nhà này thực sự khá lớn, nghe nói đất ở Trường An rất đắt, rộng hơn nửa Long gia trại mà chỉ có vài người như vậy, nhất định rất đắt đúng không? Tiểu tử kia mới trở thành quan, chưa nhiều tiền như vậy, chả lẽ làm tham quan?
Long Tác Tác nói:
- Tòa nhà này là Dương thúc sửa tòa cũ đi. Ồ, Cha còn chưa gặp Dương thúc, đó là một người vô cùng tốt, hôm qua Viên tiên sinh Khâm Thiên Giám tới làm mối cho bà bà nhà ta, nói bà và Dương tiên sinh là do trời định làm phu thê, kết quả từ hôm qua tới hôm nay Dương tiên sinh không ở nhà. Người kia còn ngượng ngùng hơn nữ tử.
Long lão gia tử nghe vậy nói:
- Như vậy à, ta nhìn bà bà con còn rất trẻ, một khi lập gia đình khó nói sẽ không sinh thêm con. Hiện tại các con đương nhiên là tốt, chỉ sợ tương lai đứa bé kia lớn rồi sẽ vì gia sản mà tranh cãi.
- Cha chỉ có một đứa con gái, nên phải vì bảo bối ngoại tôn của ta mà quyết định, cha phải nhanh chóng dời Lũng Tây tới Trường An, bố trí một phần gia nghiệp, tương lai con và con của con còn có chỗ mà dựa vào.
Tuy Long Tác Tác nói không quan tâm tới gia sản của phụ thân, nhưng cha hết thảy đều tính toán vì mình, hiện giờ mình đã theo chồng, vì tình lang nói đi là đi, thế nhưng phụ thân vẫn một lòng vì mình mà tính toán, trong lòng tràn đầy cảm động, giữ chặt tay phụ thân, sờ vào gương mặt mình nói:
- Là cha rất tốt với con!
- Bỏ ra đi!
Long Ngạo Thiên rút tay về, phẫn nộ nói:
- Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng kiểu đó, con đã làm mẹ rồi còn làm nũng, thực khiến người ta nổi da gà.
Long Tác Tác chán nản, năm trước khi làm nũng cha còn rất hưởng thụ, chẳng lẽ một năm không gặp đã thành lớn? Tuy nhiên, Long Ngạo Thiên không phải vì nàng mấy tuổi mà trước đó nàng chưa gả đi, chưa có thai, chưa lấy chồng, ở trong mắt phụ thân vẫn là đứa trẻ chưa lớn. Một khi gả đi, lại sinh đứa nhỏ thì mọi chuyện đã khác đi.
Thấy phụ thân ôm con mình giống như ôm cục cưng quý giá mà cưng nựng, Long Tác Tác cũng không khỏi hơi ghen ghét, chỉ có điều, có những cái trải qua rồi không cách nào quay đầu lại. Đột nhiên, Long Tác Ttác nhớ tới bảo vật mà trượng phu nắm giữ, có thể có nó sẽ có thể quay lại quá khứ.
- Thế nhưng sự thật cũng đã nếm trải, tất cả mọi thứ ở hiện tại cũng không nỡ lòng buông bỏ. Người, luôn muốn trưởng thành, trong quá trình trưởng thành vẫn phải chủ động, bị động mất đi một chút, nhưng cũng đồng thời thu được nhiều cái. Có mất có được, đường nhân sinh từng bước một đi tới.

- Người có mất tất có được! Mọi người đều thích “được” mà ghét “mất”, kỳ thật trong mất có được! “Trúng số cũng có mất”, cả hai cái không thể đồng thời có được, hoặc là bỏ cá mà lấy tay gấu, hoặc là bỏ tay gấu mà lấy cá, chỉ là muốn đạt được giá trị thì không cần để ý tới cái mất đi.
- Thiếp thân là người làm ăn, chỉ có thể đứng trên góc độ người làm ăn mà nói, nông cạn chút, Thái Tử chớ trách.
Dương Thiên Diệp cười nhẹ nhàng, thanh lịch quyến rũ.
Lý Thừa Càn nghe xong có suy nghĩ thoáng hơn một chút, khẽ vuốt cằm, tự nghĩ: “Kinh doanh? Mưu quốc không phải là một loại kinh doanh à?
Hắn suy nghĩ một hồi không kìm nổi nói:
- Đường phu nhân nói rất có lý, chỉ là… Cô bị mất ở trong này có đoạt được gì đâu? Độc thân ở trong cục, không hiểu lắm.
Con ngươi Dương Thiên Diệp hơi động một chút nói:
- Đương nhiên là có. Thái Tử nghĩ xem, đương kim Thánh Thượng dựa vào cái gì mà lấy được ngôi vị Hoàng đế? Đại đường xây dựng, Công của đương kim Thánh Thượng rất vĩ đại, Thánh Thượng làm sao mà kiến công? Chỉ dựa vào võ tự hay sao?
Lý Thừa Càn nhìn nàng không chớp mắt nói:
- Ý ngươi nói là?
Dương Thiên Diệp nói:
- Mà ngay cả đương kim Thánh Thượng khâm định bảy đức võ, chín công võ thì cũng là bảy đức ở phía trước, chín công ở phía sau, trước võ sau văn, ngươi nói trong lòng thiên tử, hiện giờ trị thiên hạ nên lấy cái nào làm trọng?
Lý Thừa Càn cả kinh nói:
- Võ? Nguy rồi, ta lại tán thành Ngụy Trưng, đề nghị hưng văn!
Dương Thiên Diệp dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Thái Tử, Đại đường dùng võ lập quốc, nay lấy võ điện công, nếu Hoàng đế cho rằng nên trọng võ thì… còn cần bách quan sao, chẳng phải một lời mà quyết?
Lý Thừa Càn lại ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Nói như vậy, phụ hoàng ta có khuynh hướng trọng văn?
Dương Thiên Diệp gật đầu nói:
- Võ định thiên hạ, thành tựu về văn hóa giáo dục thiên hạ. Nay thống nhất thiên hạ, thân là Thiên Tử đương nhiên nên coi trọng thành tựu về văn hóa giáo dục. Sở dĩ Hoàng đế không nói là vì có các công lão tướng quân đi theo hắn bách chiến sa trường đều ở đó, Hoàng đế làm sao nói ra lời nói trọng văn, Hoàng đế nói xem trọng cả văn võ, kỳ thật xem trọng bên nào là có thể nghĩ ra rồi.
Lý Thừa Càn vỗ đùi một cái, vui mừng nhướng mày:
- Ôi chà! Một lời của Đường phu nhân thật sự là khiến người ta bừng tỉnh trong mộng… ha ha.
Dương Thiên Diệp thản nhiên nói:
- Thái Tử là quân tử, trong lòng có chí lớn, không quan tâm xảo trá trong đó thôi.
Lý Thừ Càn mãn nguyện, thầm nghĩ: “Nếu vậy, ta nên làm nhiều việc hành văn, lấy lòng phụ hoàng. Lý Thái, ha ha, vốn là hắn lấy hành văn dương danh thiên hạ, lại nói vói phụ hoàng ủng hộ võ. Hắn muốn lấy lòng võ tướng, trong lòng phụ hoàng sẽ thấy thế nào? Những học sĩ trong văn học quán sẽ thế nào?
Lý Thừa Càn càng nghĩ càng đắc ý, trong khoảnh khắc trong lòng đã định đủ mọi sách lược tranh phong cùng Lý Thái. Còn Dương Thiên Diệp thì âm thầm cười lạnh: “Bắt chước lời người khác, không có sáng kiến, Hoàng đế sẽ coi trọng ngươi mới lạ! Vốn ngươi trọng võ, Lý Thái trọng văn, hiện giờ ngươi lại trọng văn, lập trường không vững, những võ tướng tất sẽ thất vọng vì ngươi! Văn thần vốn đã có khuynh hướng nghiêng về Lý Thái, hiện giờ làm sao chỉ vì ngươi bắt chước Lý Thái mà chạy tới trướng của ngươi?
Lý Thừa Càn, không ép ngươi tới tuyệt lộ, ngươi làm sao có thể ngoan ngoãn hiệu lực cho ta”.


Bạn cần đăng nhập để bình luận