Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 64: Lúc gió to đi phóng hỏa
Ò…ò…ò…Con bò già cỗi cứ đi một bước lại lắc ba cái, cái mông xoay trái rồi bày phải, bước đi vô cùng lả lơi, cái đuôi còn bất chợt phất qua trái một cái, rồi lại phất qua phải một cái. Lý Ngư trên xe cũng cảm thấy trái vút qua một cái, phải vút qua một cái…
Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi tuỳ tùng hai bên, bởi vì tam cô gia nhị cữu của Cẩu Đầu Nhi đã lấy hết những đồ vật bên trong xe, cho nên trên xe đến một mảnh vải rèm cũng không có, hai bên thông gió, Lý Ngư thoáng nhìn phải trái, có thể nhìn thấy hai tên tùy tùng không chút nghiêm chỉnh của mình.
Hắn ho khan một tiếng, xê dịch mông, nói với Cẩu Đầu Nhi:
- Lão Cẩu này, nếu lần tới ngươi thuê xe thì đừng tiết kiệm tiền quá, thuê chiếc khá hơn một chút đi, xe này đến đệm cũng không có, tuy nói đi xe bò ổn định, nhưng lắc lư kiểu này cũng chịu không nổi.
Cẩu Đầu Nhi vội cúi đầu khom lưng nói:
- Dạ dạ dạ, Tiểu lang quân nói rất đúng, tôi sẽ nhớ kỹ.
Con bò già cỗi kia vừa đi hai bước, bỗng nhiên cái đuôi hơi hơi vểnh lên, một đống phân bò từ từ mà ép mạnh ra ngoài, Lý Ngư ngồi ở trên xe, phía trước cũng chẳng có treo mảnh vải rèm nào, khiến cho hắn cau mày nín thở, trơ mắt mà nhìn. Cho đến khi một đống phân bò rất lớn rơi xuống đất, lúc này hắn mới bổ nhào ra cửa sổ, dốc sức hít thở vài hơi.
Cẩu Đầu Nhi ngay lập tức tiến lên, vẻ mặt lo lắng:
- Tiểu lang quân bị say xe à?
Lý Ngư trừng mắt nhìn Cẩu Đầu Nhi, sau khi trừng mắt một lúc lâu, cố làm nét mặt tươi cười thân thiện, rốt cuộc cũng hạ sắc mặt suy sụp, bất đắc dĩ nói:
- Lão Cẩu à, xe này không có rèm còn chưa tính, vậy sao không có để một túi đựng phân vào dưới mông bò đi? Nước phù sa không nên chảy ruộng ngoài, phí lắm!
Cẩu Đầu Nhi mở to hai mắt, vỗ tránh mạnh một cái, không ngừng ảo não nói:
- Đúng vậy! Dùng để bón phân cho đất nhà mình thì thật tốt, ai chà, thật là…
Gã lưu luyến nhìn đống phân bò trên mặt đất, nhìn bộ dáng này, nếu như trong tay có thứ gì đó, gã nhất định sẽ chạy đi xúc chỗ phân bò đó đem về.
Ba người đều không chú ý tới, trên đường đi, có hai tên đầu gấu đang bám theo một đoạn đường, đi tới nửa đường, hai đầu gấu thì thầm vài câu, một người trong đó tiếp tục đi theo, một người khác đương nhiên vội vàng chạy đi, chui vào ngõ nhỏ.
Phùng Nhị dán lại bộ râu ngắn, đóng giả thành một người đàn ông bán hoa quả khô, đang ngồi xổm ở trong hẻm nhỏ. Trong hẻm nhỏ cũng có vài người đi dường lui tới, nhưng người đi đường không nhiều lắm, đương nhiên việc buôn bán của hắn cũng chẳng tốt gì. Tuy nhiên, Phùng Nhị không có ý làm điều này, đương nhiên sẽ không để ý.
Trên mặt hắn che nón lá vành trúc, nằm dưới tàng cây mà ngủ gật, cái túi hoa quả khô được bày biện đằng trước. Hai đứa bé lén lút sờ soạng túi lấy được một chút qủa hạch đào và táo rồi chuồn đi, mà hắn cũng hoàn toàn không biết. Đầu gấu kia đi từ từ đến quầy hoa quả khô, thấp giọng kêu:
- Phùng Nhị gia? Phùng Nhị gia!
Phùng Nhị nâng tay phải lên, mở năm ngón tay ra, lấy cái nón lá vành trúc ở trên mặt xuống, ánh mắt lạnh như điện nhìn về phía tên đầu gấu.
Tên đầu gấu cúi đầu khom lưng nói:
- Hôm nay Tiểu thần tiên ra ngoài, nghe hắn và người giúp việc nói thì hình như là đến “Trương Phi cư” dự yến tiệc người ta mời, nói vậy là chút nữa cũng chưa về ngay được. Cho nên tiểu nhân liền lập tức tới đây bẩm báo.
Phùng Nhị hơi cười rộ lên:
- Tốt lắm! Đồng bọn của ngươi có đang theo dõi không?
Đầu gấu nói:
- Nhị gia yên tâm, hắn thoát không được đâu!
Cuối cùng Phùng Nhị ngồi dậy, vừa sờ trong ngực, vừa kẹp một mảnh lá vàng ở kẽ tay, thuận thế đưa vào tay tên đầu gấu nói:
- Chút hoa quả khô này ngươi tự xử lý, sau đó chạy tới “Trương Phi cư” chờ chỉ thị.
Nói xong, hắn đội ngay nón lá vành trúc lên đầu, quay người bước đi, vội vàng về Võ phủ đi báo tin cho Mặc Tổng quản. Tên đầu gấu không kìm được vui mừng, đống hoa quả khô này bán đi cũng có thể kiếm được chút tiền, vội vàng hăm hở đi tới đầu ngõ tìm một cửa hàng quen thuộc, liền xách hai túi hoa quả khô vào gửi nhờ, rồi vội vàng đi tới “Trương Phi cư”.
Võ Sĩ Hoạch vừa ra khỏi phủ đệ, tên sơn tặc đang âm thầm theo dõi liền vội vàng chạy tới báo cáo cho Lý Hoành Kiệt. Võ Sĩ Hoạch được tiền hô hậu ủng, không dưới mười người thị vệ đi theo, hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên cũng ở trong đó, ngồi xe bò uy thế mà đi. Tên sơn tặc khác đang theo dõi thấy bên đó người động thế mạnh, không dám đến gần quá, chỉ theo đuôi ở xa.
Lúc này Hột Can Thừa Cơ đang ngồi trước gương trang điểm, khẽ vuốt nhẹ chỉnh sửa phần tóc mai.
Tóc da thân thể do cha mẹ ban cho, không nên tổn hại, đây là tư tưởng của người xưa. Nhưng mà lại có nhiều người lý giải khác nhau, cái gọi là không dám tổn thương cũng không phải là cứ để mặc tóc dài đến lau được nhà, để mặc móng tay dài ngoằng, để mặc chòm râu xõa tung lộn xộn. Đối với hình thức, người xưa cũng cực kì coi trong, cái gọi là tóc da thân thể cha mẹ ban cho không dám tổn hại, là chỉ không thể tùy ý phá hư nó, chứ không phải mấy ngày liền cũng không cắt sửa hay chải chuốt gì. Cho nên, bất kể nam nữ cũng có thể chỉnh sửa, chau chuốt tóc tai của mình. Nam nhân có thể chỉnh sửa bộ râu, còn nữ nhân lúc xuất giá có “Khai kiểm” (tục chải tóc). Thời kì Nam triều từ nam đến bắc, thậm chí còn phổ biến hình thức cạo râu giống như hiện dại, thông thường con cháu quý tộc đều bị “Huân y thế diện” (xông quần áo cạo lông mặt).
Nhưng đến thời kỳ Tùy Đường thì lại phục cổ, không hề lưu hành cạo râu mà là phổ biến nhuộm râu rồi. Vốn ban đầu Hột Can Thừa Cơ cũng có một bộ râu uy vũ được chăm chút rất đẹp, cũng được nhuộm màu. Người xưa dùng màu tím, vàng là sang, tức được gọi là “Tử nhiêm”, “Hoàng tu”. Thời Tam Quốc, Tôn Quyền Ngô quốc chính là Tử nhiêm. Nhưng Hột Can Thừa Cơ lại không thích nhuộm râu thành màu tím hay màu vàng, cho nên khi làm tướng trong quân, gã đã nhuộm râu thành màu đỏ. Đến nỗi trong dân gian có rất nhiều người đều biết dưới trướng của Đô đốc Lợi Châu Lý Hiếu Thường có một vị mãnh tướng đệ nhất có tước hiệu là “Hồng hồ tử”, ngược lại thì chẳng nhiều người biết tên thật của gã là gì.
Mãi đến khi Lý Hiếu Thường binh bại bị giết, “Hồng hổ tử” chán nản đi làm kẻ tặc, quan phủ bốn phía truy nã, tên của Hôn Can Thừa Cơ mới lan truyền ra. Tuy nhiên khi đó Hột Can Thừa Cơ không nhuộm râu nữa, “Hồng hổ tử” cũng xem như biến mất.
Bây giờ, Hột Can Thừa Cơ đã cạo hoàn toàn bộ râu đi, cằm trơn bóng bóng bẩy, nhìn gã hốc mắt hơi sâu, chóp mũi như chùy, dung nhan tuấn mỹ, không ngờ có thể biến thành một tiểu sinh tuấn tú. Thuở nhỏ Hột Can Thừa Cơ tòng quân, võ nghệ lại cao, rất nhanh đã có được sự ưu ái của Lý Hiểu Thường, trở thành đại tướng trong quân, trên thực tế, tuổi của gã cũng không quá lớn, còn trẻ đã nhuộm râu thành màu đỏ cũng là để tăng phần uy nghi. Bởi vì gã là võ tướng thường trú quân doanh, còn phần lớn người bên ngoài quân doanh đều không biết gã. Dấu hiệu “Hồng hồ tử” này rất có danh tiếng, một khi đã hủy cái dấu hiệu này, người biết gã sẽ càng ít đi, cho nên Hột Can Thừa Cơ tuy bị quan phủ truy nã nhưng vẫn có thể thong dong tự tại trà trộn vào trong thành Lợi Châu.
Mà nay, gã đã cạo sạch bộ râu này, nhìn mặt giống như đám thanh niên hai mươi tuổi vậy, nét mặt giống như quan ngọc, lông mày giống như lãng tinh, so với hình tượng lúc trước đúng là một trời một vực, không cần nói đến dân chúng trong dân gian, có khi ngay cả đồng đội cũ trong quân đội cũng không có mấy người nhận ra gã.
Hột Can Thừa Cơ vuốt cái cằm trơn bóng, cười cười soi gương, hơi có chút tà khí, hơi có chút kiêu ngạo, còn thêm khí thế mạnh mẽ của một võ tướng trong quân đội, vậy mà lại thành một nam nhi mị lực như vậy.
- Ha ha! Bộ dạng của lão tử bây giờ chắc chắn quyến rũ được rất nhiều phụ nhân thiếu nữ, khiến cho xuân tâm của họ loạn nhịp.
Gã nhìn mình trong gương, cười tà mị điên cuồng.
Có tiếng gõ cửa hai lần, bình phong cửa được kéo ra, ánh mắt trời chiếu theo một bóng dáng rọi vào.
Giọng nói của Lý Hoàng Kiệt ở cửa vang lên:
- Đại ca, Võ Sĩ Hoạch đã rời khỏi phủ đệ, đi dự tiệc ở “Trương Phi cư” rồi.
Hột Can Thừa Cơ trong gương chậm rãi đứng thẳng người, ngón tay thon dài mạnh mẽ tìm kiếm trên tường, nhẹ vuốt vỏ kiếm đã cũ kĩ, bọc lấy lưỡi đao sáng loáng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận