Tiêu Diêu Du

Chương 160: Chỉ do trùng hợp




Chương 165: Ăn tết
Người mà Thường gia Sơn Tây sắp xếp ở Trấn Song Long để nhận hàng nửa đêm bị tìm trở về, khi trở về, hai chân mềm giống như sợi mì bị nấu chín, sức lực tiêu hao thật sự không nhẹ.
Nhìn bộ dạng tửu sắc quá độ của y, Lý Ngư vẫn thật sự lo lắng y là một tên vô tích sự. Không ngờ người mà Thường gia phái đi này dù háo sắc vô độ, nhưng mà liên quan đến việc sắp sếp mua bán thì người này lại thật sự là một chuyên gia, sau khi nghe người ta nói rõ tình hình, không những nhanh chóng kiểm hàng giao lại, còn đi ngay lập tức chi trả ngân lượng.
Trong trấn này có nha môn quản lý dân tráng, thủ lĩnh đại đa số do quan viên cấp hương trấn kiêm nhiệm, cho nên nơi này có xây tường vây, lầu quan sát để có thể ngăn ngừa mã phỉ công đánh vào tường vây kiên cố, bên trong có ngân khố, kho vũ khí, để phối hợp với cơ cấu quân sự địa phương trong Đại Chấn Quan, đồng thời cũng kiêm thay thế việc bảo tồn tiền bạc và hàng hóa quý trọng của thương gia, hưởng chút lợi lộc từ trong đó.
Tất cả sắp xếp hoàn tất, người đó lại chuyển hàng da vào trong, đồng thời đưa tiền cho dân tráng phái người đi Đại Chấn Quan trước, liên lạc với tướng lĩnh của Đại Chấn Quan mà y sớm khơi thông mối quan hệ để tiếp ứng.
Đến tận lúc này thì cũng không cần người của Long gia trại quan tâm nữa rồi, Lý Ngư làm chủ, Long Tác Tác cũng đồng ý, trực tiếp để bảy chiếc xe lớn đi vào Trấn Song Long, người nhận hàng của Thường gia muốn dùng thì dùng, không dùng thì gửi trước ở đây, để tránh làm chậm tốc độ quay lại của mọi người.
Sáng sớm, mọi người ăn bữa sáng xong, sương sớm còn chưa tan hết, đã nhanh chóng thúc ngựa, rời khỏi Trấn Song Long.
Lý Ngư không muốn đi, thật sự không muốn đi, nhưng mà bị lòng tốt của bốn năm hán tử vây chung quanh hắn lôi cuốn, hắn vẫn không thể làm gì được.
Hắn chỉ có thể cùng với mọi người nhanh chóng thúc ngựa, quay trở về. Chạy một hồi, hắn hơi ghìm ngựa giảm tốc độ, quay đầu nhìn lại, Trấn Song Long trong sương sớm chỉ có vài căn phòng ẩn hiện ra một góc, bóng dáng lờ mờ, giống như tiên cảnh.
Lý Ngư bất đắc dĩ, rơi lệ đầy mặt.
Con đường Trường An này, thật sự không thể đi rồi!
La Bá Đạo ngày hôm sau mới biết được người của Long gia trại đã rời khỏi.
Ngày hôm đó y rời khỏi xuyên đêm, vì đề phòng sự bao vây của dân tráng trong trấn nên đã rút khỏi chừng mấy trăm dặm, lúc ngày trời cũng đã sáng, đành kiếm chỗ an toàn, mọi người trước tiên ăn uống nghỉ ngơi.
Đêm đó, La Bá Đạo mới phái một tên lạ hoắc về Trấn Song Long thám thính tin tức, chờ khi y thám thính được tin trở về, thì cũng đã là sáng sớm ngày thứ hai.
La Bá Đạo nghe nói đám người Lý Ngư xuyên đêm rời khỏi Trấn Song Long, tức giận nổi trận lôi đình.
Dương Thiên Diệp nghe thấy ngược lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nghĩ đến bộ dạng Lý Ngư bị treo ngược trong không trung vẫn âm thầm tức giận, kìm chế không được khẽ hừ một cái.
Long gia trại bên này, đã sắp đến Tết nguyên tiêu rồi.
Nhưng mà đối với người của Long gia trại mà nói lại như vẫn chưa qua năm mới.
Tuy rằng năm mới đã qua rồi, nhưng không có nổ pháo, không có đi cà kheo, không có múa rồng, không có ăn sủi cảo, không mặc quần áo mới để chúc Tết lẫn nhau, không có những nghi thức phải có của Tết, trong lòng bọn họ, thật sự giống như chưa hề có Tết vậy.
Theo tính toán, bọn người Lý Ngư phải trở về rồi.
Trên thực tế, họ cũng không biết rằng đoàn người Lý Ngư đã ở tuyến đường nào, Lý Ngư đi ngày này qua ngày nọ xuyên đêm, đi vào ban đêm tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tốc độ. Sau mấy ngày lại đổi đi đường nhỏ khó đi hơn, điều này cũng ảnh hưởng đến tốc độ, đoạn đường sau cùng, hoàn toàn đi cùng với mục dân di chuyển nơi bãi chăn thả, vậy thì tốc độ sẽ nhanh hơn được không?
Cho nên, dựa theo thời gian người Long gia trại lúc trước đi đi lại lại Trấn Song Long chỉ bấm đốt ngón tay, trước ba ngày là có thể trở về rồi.
Trước ba ngày, lần lượt có một số đệ tử trong nhà là người nhà của chiến sĩ Phi Long, hoặc là mẹ, hoặc là vợ, âm thầm đứng ở bên ngoài trại ngóng trông, người ôm lấy con nhỏ trong ngực, người tay dắt theo đứa trẻ, chờ từ sáng đến tối.
Những đứa trẻ tinh nghịch dường như cũng có cảm giác được sự lo lắng và sợ hãi trong lòng người lớn, cho nên đều rất ngoan, hoàn toàn không vui chơi đùa giỡn.
Ngày thứ hai, một số bách tính không có người thân tham gia trong cuộc hành trình lần này cũng gia nhập vào hàng ngũ chờ đợi. Lần này đội xe có thể an toàn quay trở về, đối với tương lai của Long gia trại mà nói ảnh hưởng rất lớn.
Cuộc cạnh tranh ngành hàng da, đối với những người sản xuất hàng da là vô cùng kịch liệt. Trăm chiếc tàu tranh bơi, không tiến thì lui, cuộc mua bán lần này có thể giao hàng đúng giờ hay không, sẽ quyết định Long gia trại sau này tiến thêm một bước xa hơn, hay là trượt xuống, bị đối thủ từ lâu vẫn luôn cạnh tranh kịch liệt với họ hoàn toàn đè áp xuống.
Ngày thứ ba, hôm nay,
Lão đông gia cũng tới.
Dân chúng lặng lẽ nhường ra một con đường, để cho lão đứng ở đằng trước nhất.
Không biết có phải bởi vì lúc này Long đại đương gia không có che giấu, hay là tác động tâm lý của mọi người, mọi người cảm thấy, bóng lưng của Đại đương gia dường như luôn luôn mạnh mẽ, lần này lại hơi còng xuống.
Dường như, bờ vai dày rộng của Đại đương gia, cũng đã sắp không gánh vác nổi trọng trách cuộc sống của mấy nghìn người trong trại rồi.
Lão già rồi, cho dù là một con mãnh hổ, cũng lúc răng bị rụng, lợi cũng dần bị mòn đi.
Hôm nay, toàn bộ bách tính trong trại đều đã đến, bọn họ đứng ở trên bờ ruộng, đứng ở trên bờ tường, đứng ở trên sườn tuyết…
Bọn họ liếc mắt nhìn về phía xa, vừa nhìn thấy Đại đương gia lặng lẽ đứng phía trước.
Nhưng thủy chung không thấy bóng dáng đội xe kia, toàn bộ hi vọng người trong trại ký thác, cũng là hi vọng mà Đại đương gia ký thác, hơn nữa, hậu nhân duy nhất của Đại đương gia, người con gái duy nhất, cũng nằm trong nhóm xe này. Nếu như đội xe có bất cứ sự cố ngoài ý muốn, vậy thì ý nghĩa gì, lại làm đứt đoạn tâm niệm của Đại đương gia.
Nếu như đại đương gia ngã xuống rồi, Long gia trại tại mảnh đất lạnh khủng khiếp, ở trong hoàn cảnh xấu “đoàn sói ngụy trang” này, phải làm sao để sinh tồn? Bọn họ vẫn có thể hưởng thụ được thời gian hạnh phúc như hiện tại không? Bỗng nhiên lúc đó, rất nhiều người đều muốn khóc, chỉ là cảm giác nặng trịch trong trái tim kia, không có cách nào khóc lên được.
Mặt trời nghiêng về phía tây, sắc trời ảm đạm rồi.
Mọi người không hề động đậy.
Trời đất u ám, khi khói bếp bay khắp nơi.
Mọi người không hề động đậy.
Thường ngày vào lúc này, rất nhiều người chờ đợi người thân trở về tuy thất vọng, nhưng đều đã trở về nhà, chờ ngày mai lại tới. Mà hôm nay, dường như tất cả sự kiên nhẫn của mọi người đều đã cực hạn, dường như nhóm xe hi vọng hôm nay lại không quay lại, vĩnh viễn không còn cơ hội. Cho nên, tất cả mọi người đều không chịu đi!
Ánh trăng đã lên rồi
Bầu trời bay đầy hoa tuyết,
Có năm người nhiều tuổi đi qua, nhẹ giọng khuyên Đại đương gia quay trở về, bởi vì họ phát hiện, chân của Đại đương gia đã run rẩy, sợ rằng ông ta chống đỡ không nổi.
Không có người nào biết rằng, hai chân của Đại đương gia bị bệnh thấp khớp cực nặng, khi đứng ở trên đất tuyết lâu như vậy, chân của ông ta đã đau nhức thấu xương, trên thực tế, lúc này nếu không để người khác giúp nâng lên, thì ông ta muốn chuyển động cũng khó.
Gió nổi lên rồi
Gió ôm lấy tuyết, thổi làm cho người ta phải nhắm mắt lại.
Không biết tự khi nào, có đứa bé nằm trong ngực của phụ nhân nào đó cuối cùng cũng khóc oa oa lên.
Trời lạnh, gió rét, đứa trẻ đã rất lâu không được bú sữa, ngay cả đến không nói được lời nào, chỉ có thể dùng tiếng khóc để trách móc nói ra ủy khuất của nó.
Mà tiếng khóc này, mọi người cũng sớm đã bị đè nén rất lâu, cũng đều nước mắt tuôn trào, chỉ là trong bọn họ không có người dám khóc ra tiếng, bởi vì…
Đại đương gia vẫn đứng ở trước mặt, tuy rằng người khác không giúp đỡ, thân người của ông ta dường như cũng mềm xuống và nhanh chóng đứng không nỗi nữa, nhưng mà…ông ta vẫn không hề ngã.
Gió càng lớn, lòng mỗi một người đều lạnh hơn.
Bỗng nhiên, thoáng có tiếng vang lên.
Mọi người không dám tin, bởi vì cảm giác nghe nhầm này, bọn họ cũng đã trải qua mấy lần.
Cho đến khi tiếng động theo tiếng gió càng lọt vào tai họ rõ ràng hơn, mới có vài tên thanh niên trẻ tuổi kìm không được chạy lên trước, nằm ở trên mặt tuyết, dùng tai áp sát, để nghe.
Toàn bộ người của trại nhìn mấy bóng người quỳ rạp trên đất, mắt đầy trông chờ.
Rốt cuộc, vài người lần lượt đứng thẳng lên, dường như bọn họ cũng không yên tâm, cho nên hỏi lẫn nhau, xác nhận lại một chút, sau đó nhảy lên điên cuồng:
- TTiếng vó ngựa! Là tiếng vó ngựa! Rất nhiều tiếng vó ngựa!
- Người của chúng ta! Nhất định là người của chúng ta! Người của chúng ta đã về rồi!
Vô số người hoan hô lên, chỉ có Đại đương gia không hề động đậy, chỉ là trong lúc lơ đãng, ông đã sụp eo xuống rồi.
Tuy rằng nói lúc này, đại đội nhân mã chạy về đây ngoại trừ đoàn xe ra, dường như không thể còn có những người khác, nhưng mà không tận mắt nhìn thấy bọn họ, trong lòng Đại đương gia vẫn không yên tâm không dám xuống.
Rất nhanh, tiếng hoan hô vui mừng cực độ ngừng rồi, tất cả mọi người cũng như Đại đương gia, ngừng hít thở, mắt mở to, nhìn về phía xa, rất nhiều người bất giác đi lên phía trước, lại đi tới trước, hận không thể lập tức nghênh đón, nhìn thấy tột cùng.
Một đoàn người ngựa từ đằng xa vội vã mà đến, bọn họ mang theo gió tuyết, giơ đuốc lên…
Ánh lửa đó, từ xa đã chiếu sáng từng tấm lòng của mỗi một người trong Long gia trại.
Có người tinh mắt kêu lên đầu tiên:
- Là người của chúng ta!
- Là bọn họ đã trở lại!
Những phụ nhân trong nhà có con trai, trượng phu tham gia vào hành trình lần này đều khóc lên, vừa khóc vừa chạy lên trước, té ngã, lại bò dậy.
Bọn họ cũng không biết rằng con trai của mình, hay chồng mình có nằm trong số người còn sống quay trở về này không, hay là một thi thể bất động, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng biết rõ được tin tức.
Long đại đương gia môi run rẩy, rất nhiều người đã chạy đến trước mắt ông ta, nhưng ông ta vẫn đứng ở đó, không cử động được.
Một số kỵ sĩ ngừng lại, đồng thời nhanh chóng nhảy xuống ngựa, cầm ngọn đuốc, nhào lên ôm lấy nhau, rất rõ ràng, đó chính là người thân gặp mặt.
Hành động này, dẫn đến càng nhiều bách tính trong trại điên cuồng chạy lên phía trước.
Trong đội ngũ cầm ngọn đuốc từ xa về, một nhóm nửa đường thì ngừng lại, chỉ có hai con ngựa, hai ngọn đuốc, từ trong đám bách tính nghênh đón tuy tốc độ chậm rãi, nhưng vẫn lặng lẽ tiến về phía trước, trực tiếp đi đến trước mặt Long đại đương gia.
Lý Ngư
Long Tác Tác
Trên toàn thân của hai người từ ủng da, da bảo vệ đùi, áo da, mũ da, trên vành lông mày đều đọng tuyết.
Hai người gần như đồng thời nhảy xuống ngựa, phong trần mệt mỏi, nhưng rất hiên ngang.
Bọn họ thở phào, hiển nhiên đây là lộ trình trở về cuối cùng, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để xông lên.
Long đại đương gia run rẩy bước lên trước hai bước, nhìn con gái, lại nhìn qua Lý Ngư.
Lý Ngư bỏ mũ xuống, cái trán nóng hừng hực, hắn một tay giơ ngọn đuốc lên, một tay cầm chiếc mũ vỗ vài bông tuyết đọng trên người, quăng chiếc mũ trên đất, bước lên trước hai bước:
- Đông gia, để người chờ lâu rồi, chúng tôi, trở về rồi!
Hắn trút một bao treo trước ngực, một bao to, nặng trịch ném dưới chân Long đại đương gia, thỏi bạc sáng loáng từ bên trong lăn ra ngoài.
Lại có một chiến sĩ, có người nhà đi tới, cũng lấy một bao trên vai người đó đặt dưới chân Long đại đương gia. Để quay trở về nhanh chóng, Lý Ngư mệnh cho mọi người bỏ thùng vàng, tất cả tiền hàng, một người phụ trách một bao, toàn bộ đều vác trên người.
Long Tác Tác kích động nói:
- Cha! Hàng, giao rồi! Chúng con, đã trở về rồi!
Long Ngạo Thiên Long đại đương gia há miệng, nói không ra một câu nào, trong mắt trào ra nước mắt.
Ông vén tay áo lên, lau nước mắt, phất tay hô to:
- Rượu nóng, lão tử muốn đón cái tết thật to!


Bạn cần đăng nhập để bình luận