Tiêu Diêu Du

Chương 160: Chỉ do trùng hợp




Chương 170: Không cam lòng
Mười hai cô nương nhìn Long Tác Tác, Long đại tiểu thư với đôi chân dài thẳng tắp hơn một mét đang đứng ở đằng kia, bốt da cao, tay cầm roi da, đằng đằng sát khí, chiến ý dâng cao, mơ hồ như tạo thành “hình tượng chiến hồn”, mùi dấm chua Sơn Tây tỏa ra nồng nặc, nhìn phát khiếp.
Mười hai cô nương này trước đó muốn cạnh tranh, ai cũng không sợ ai. Thế nhưng Đại tiểu thư Long gia… sau lưng nói thế nào cũng là chuyện sau lưng, giờ trở mặt người ta, những cô nương này thật sự không dám phân cao thấp với nàng.
- Hán tử Long gia trại đều chết sạch, chỉ còn lại một mình Lý Ngư phải không? Hả? Mất mặt hay không?
Long đại tiểu thư trừng mắt nhìn mười hai cô nương này, hoàn toàn quên mất lý do vì sao nàng xuất hiện ở nơi này.
Hơn nữa…
Đôi giày ống cao càng tôn lên vẻ nổi bật của đôi chân thon dài, trên người không còn mặt áo khoác da áo lông, mà là một chiếc áo nhung nhỏ tôn lên cái eo thon thả, đầu đội bộ chiêu quân, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, lông mày như núi, thu thủy ngưng thần, rõ ràng là các ăn mặc rất chau chuốt tỉ mỉ.
- Két! Két! Két!"
Chân dài vừa bước ba bước đã tới sân nói:
- Còn không đi?
Mười hai cô nương đành bỏ chạy đi ra ngoài, Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói:
- Long cô nương, may là cô tới giải vây.
- Thật không? E là ngươi thích như vậy?
- Nào có! Có… thì cũng một chút. Hài, một người hai người tới thì còn cảnh đẹp ý vui. Mười hai người, thật sự làm cho người ta đứng ngồi không yên!
Long Tác Tác dường như lộ ý cười trong đôi mắt, nhưng sau đó lập tức dấu đi, hừ một tiếng nói:
- Vậy bây giờ chỉ còn lại một mình ta, không cần phải đứng ngồi không yên?
Nói xong những lời này, nàng mới thấy có nhiều sơ hở trong đó, không khỏi đỏ mặt lên.
Lý Ngư cười nói:
- Không có, Long cô nương, mau mời vào!
Hắn không ngốc, từ sau lần trước không thấy Long đại cô nương nữa, trong lòng hắn ít nhiều cũng hiểu chút ít. Biểu hiện hôm nay của Long Tác Tác, nếu hắn không hiểu rõ tâm ý của đối phương thì thật là ngu xuẩn.
Có điều, đối phương nảy sinh tình cảm với hắn, có thể chưa chắc đã là yêu hắn. Trong cuộc đời của mỗi người, bất luận là nam hay nữ, ai không từng có một chút tình cảm với người khác phái? Cũng không cần gia đình hoặc xã hội làm ra trở ngại gì, loại tình cảm mông lung này tự phát sinh rồi cũng sẽ bay theo gió mà biến mất, vì lẽ đó hắn cũng không suy nghĩ sâu xa gì.
Ít nhất vào lúc này, hắn cũng không nghĩ hắn và Long đại cô nương sẽ phát sinh chút gì đó. Long Tác Tác xinh đẹp, gia đình giàu có, đương nhiên sẽ có người tương xứng, nhưng nếu tới nhà ở rể, cho dù thế nào cũng có chút không thoải mái.
Mà quan trọng hơn, tới ở rể nhà người ta chính là nhà trai được gả tới nhà gái, không có tư cách đòi những nữ nhân khác, đây là luật, cũng là dân tục, còn Cát Tường phải làm sao? Lý Ngư vẫn ý thức được trách nhiệm của mình.
Cho nên, Lý Ngư sau khi suy nghĩ rõ ràng chỉ còn cách giả bộ hồ đồ, thoải mái mời Long cô nương đi vào. Nhưng tiếc rằng, những kinh nghiệm của hắn đều có được từ đời sau, chưa hẳn đã phù hợp với thời đại này.
Vừa vào cửa, Long Tác Tác nhìn thấy trong bếp bày biện một bộ bánh nướng, còn có mấy món ăn sáng, đây là vị cô nương kia sau khi chuẩn bị lương khô cho Thiết Vô Hoàn thuận tiện làm cho Lý Ngư, rõ ràng vị cô nương này tiến công chiếm đóng “dạ dày của nam nhân” rồi.
Long Tác Tác hứ một tiếng nói:
- Đây là cô nương nhà người ta giúp ngươi làm bữa tối à?
Lý Ngư tự đắc nói:
- Không sai!
Long Tác Tác nhìn nhìn nói:
- Ừ! Nhìn cũng được đấy nhỉ, xem ra tay nghề cũng không kém, là một nữ đầu bếp giỏi!
Không biết tiếp lời thế nào, Lý Ngư đành phải sờ sờ lên cái mũi, tỏ vẻ không để ý.
Hắn vốn muốn mời Long Tác Tác vào nhà chính ngồi, dù sao dẫn người khác vào phòng ngủ cũng không hay, thế nhưng kết quả Long Tác Tác vỗ roi ở tay, chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Đệm chăn được xếp chỉnh tề, không một tia nhăn nheo, trên giường nhỏ có mấy bộ quần áo, xếp theo trình tự, trên cao nhất là một áo bào ngắn màu xanh, là quần lót mà buổi tối Lý Ngư mặc.
Long Tác Tác “ơ” một tiếng, nói:
- Đây cũng là cô nương nhà người ta dọn dẹp cho ngươi?
Lý Ngư cười gượng.
Long Tác Tác gật đầu:
- Không tệ! Đại nha đầu rất có tiềm chất!
Lý Ngư là loại người ngươi mời ta một thước, ta trả lại ngươi một trượng, không vui vì Long Tác Tác bình luận người ta như vậy, nói:
- Cô nương kia, rất điềm đạm, ta cảm thấy rất khá!
Long Tác Tác chớp mắt mấy cái, chăm chú nói:
- Cũng cũng không nói là không tốt. Đó là nhị nha đầu của Kiều gia, ta cũng quen biết. Xác thực là điềm đạm, nàng ta còn biết chữ, đọc qua vài bài thơ, khá đấy! Ngươi này muốn người như thế làm vợ thảo, cũng khá phiền đấy.
Lý Ngư ho khan một tiếng nói:
- Hai tiểu cô nướng giúp ta dọn dẹp nhà cửa cũng không tệ, tính tình hoạt bát, giống như một con đôi chim khách nhỏ vậy, hai nàng tới cùng nhau, trong phòng lập tức náo nhiệt, một chút quạnh quẽ cũng không có.
Long Tác Tác đặt mông xuống đầu giường gần lò sưởi nói:
- Thật sao? Đó là đại Nha và nhị Nha của Hoắc gia, xác thực là hoạt bát hiếu động, ngày ngày líu ríu, lỗ tai của cha nàng ta cũng sắp bị điếc. Hơn nữa…
Nàng ôm cánh tay nói:
- Ta cảm thấy vẫn có chút hơi lạnh?
Long Tác Tác liếc mắt tới góc tường, chậu than vẫn còn đốt, chỉ là vào ban ngày, lửa cho nén lại, trong phòng chưa đủ ấm.
Lý Ngư thấy vậy, vội vàng đưa chậu than tới, dùng cây sắt đây cái phong kín thửa lan ra, nhiệt độ trong phòng đã cao hơn.
Lý Ngư liếc mắt nhìn có thể nhìn thấy được dáng người đầy đủ có lồi có lõm của Long Tác Tác, nín cười nói:
- Còn chưa hết tháng giêng, cô nương …. ăn mặc hơi mỏng.
Mỏng? Hứ… Nhìn ra được vóc người của bổn cô nương không? Cái tên mù này! Không đúng, tên ngu này!
- Biết ta mặc áo mỏng còn không đem chậu than tới đây sớm một chút!
Lời này có một chút hương vị làm nũng, chi là ngữ khí hung dữ, một Long đại tiểu thư kiêu ngạo được nuông chiều, cho dù làm nũng cũng làm nũng tới độ đất đá rơi.
- Này! Chỗ ngươi có thịt không? Nướng thịt ăn đi, ta đói rồi!
Long đại tiểu thư không hề khách khí, đưa ra một yêu cầu ngay sau đó.
Gần sang năm mới, trong nhà có thể không có thịt sao? Lý Ngư vừa nghe vậy, đành phải ra bên ngoài thu xếp. Ở Tây Bắc, dự trữ từ đông sang tây, hôm qua vừa cùng Thiết Vô Hoàn nướng thịt ăn nên cũng không thiếu thịt, túi treo ngày ở xà nhà bên ngoài đã bị đông lạnh, vẫn tươi như trước.
Long đại tiểu thư luôn kiêu căng tự mãn, hơn nữa tự cao tự đại. Từ trước tới nay trong tất cả các nữ nhân của Long gia trại, nàng là con Phượng Hoàng vàng duy nhất, xuất thân tốt nhất, cũng xinh đẹp nhất, nàng thực sực tức giận không nhịn nổi, tại sao cái tên mù Lý Ngư này, bày đặt cho cơ hội tốt như vậy nhưng lại một mực không để ý tới nàng.
Ban đầu, nàng rất khó chịu, vì thể nổi giận đi trốn. Thế nhưng… tì nữ mới của nàng là một nha đầu rất lắm mồm. Trong trại có chuyện gì xảy ra, từ lớn tới nhỏ, đều lập tức sẽ nói cho Long Tác Tác biết.
Sau đó, mọi người trong Long gia trại thích nghe ngóng chuyện nàng “bị cự tuyệt”, cười trên nỗi đau khổ của người khác ra sao, đều truyền tới lỗ tai của nàng, Long đại tiểu thư càng nghe càng không cam lòng, càng nghe càng phẫn nộ, càng nghe càng… cuối cùng tích lũy lên men, giống như núi lửa bắt đầu phun trào.
Hôm nay tới đây, Long Tác Tác quyết định nhất định nói rõ với tên khốn kiếp Lý Ngư. Ta có chỗ nào không xứng với hắn? Hắn, hắn dựa vào cái gì mà bặt nạt người ta, dựa vào cái gì!
Khi Lý Ngư cầm chút món ăn đi vào, Long đại tiểu thư đã cởi giày, ngồi ở trên giường, mở to mắt nhìn hắn, có dáng vẻ như coi hắn là một mâm thịt nướng mà nuốt lấy, thấy vậy Lý Ngư kinh hãi khiếp vía.
- Ha ha, đại tiểu thư, hôm nay làm sao lại rảnh rỗi mà tới đây thế?
Hắn bày biện đồ lên giường gạch, vỉ nướng, gia vị, thịt, còn có một vò rượu ngon, vừa cười hỏi vừa thám thính ý đồ tới đây của Long đại tiểu thư.
Long Tác Tác cười cười nói:
- Không có gì, cùng nhau vào sinh ra tử một hồi, từ khi trở về còn chưa cảm ơn ngươi cho tốt! Hôm nay tới đây, chính là muốn biểu thị lòng biết ơn với ngươi.
Long đại tiểu thư nói khoác không biết ngượng.
Lý Ngư bật cười nói:
- Đại tiểu thư quá khách khí rồi, Đại đương gia đã tỏ lòng biết ơn trước mặt tất cả mọi người, Lý mỗ đã…
- Phụ thân là phụ thân! Ta là ta!
Long Tác Tác trách móc một câu, thấy Lý Ngư muốn cởi giày lên giường, vội nói:
- Một vò rượu, quá ít, lấy thêm một vò nữa tới.
Lý Ngư giật mình nói:
- Hả? Chỉ hai chúng ta?
- Rượu, chẳng phải cũng giống như nước thôi sao!
Long đại tiểu thư nói rất khí phách, Lý Ngư đành phải đi ra ngoài lấy rượu, Long đại tiểu thư nhìn bóng lưng của hắn, đầu lưỡi vô ý thức thè ra, liếm liếm cặp môi đỏ mọng khêu gợi.
Long đại tiểu thư không chỉ tâm cao khí ngạo, mà tính tình còn nóng nảy, tính tình quật cường. Hôm nay nàng đã hạ quyết tâm, muốn lý luận rõ ràng với Lý Ngư, thậm chí nàng còn âm thấm quyết định một chủ ý lớn mật.
Người biết tức giận mới là người. Người không biết tức giận, đó là người chết.
Long đại tiểu thư không muốn làm người chết, rõ ràng là một con phượng hoàng của Long gia trại, sao lại trở thành trò cười cho mọi người? Cơn tức này, hôm nay nàng nhất định phải đòi lại, cho dù là dùng sức mạnh! Cùng lắm là lại cùng hắn “vào sinh ra tử” một lần nữa thôi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận