Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 107: Chữa lợn lành thành lợn què
Ngẫu nhiên nghe nha hoàn nói sự tình trước phủ, Dương Thiên Diệp nổi lên sự tò mò liền đi đến bên bức tường, đúng lúc nghe thấy lời nói đầy khí phách đó cũng không khỏi dừng bước, nhìn bóng lưng của Cát Tường, trong mắt nàng xọet qua một tia tán thưởng.
Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng không làm được như thế, nên nàng thật sự hâm mộ Cát Tường. Trên lưng Dương Thiên Diệp gánh vác quá nhiều trách nhiệm, đừng thấy nàng ăn ngon mặc đẹp hơn Cát Tường, nhưng nàng lại không được thoái mái, bình thường như Cát Tường.
Kỳ thật trên lưng Cát Tường cũng mang không ít gánh nặng, tình thân, hiếu đạo …, nhưng hết thảy đều rời xa nàng mà đi, mà thời điểm nàng buông bỏ, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái nhẹ nhõm. Giờ khắc này nàng đứng ở trước cửa, một mình đối mặt với mọi người, đầy dũng khí đối mặt với cái giá phải trả, không thua gì một người chiến sĩ đơn độc trên yếu đạo đối mặt với thiên quân vạn mã.
Diệu Sách nổi giận, ông ta tức giận đến run cả người, chỉ vào Cát Tường, lắp bắp:
- Ngươi … Ngươi sao có thể nói ra những lời này! Thật không biết liêm sỉ, thiếu tự trọng.
Cát Tường nhìn ông ta, giống như nhìn một người xa lạ, nhẹ nhàng cười nói:
- Tôi trước kia, chính là rất tự trọng rồi.
Diệu Linh cũng giận điên lên, vốn dĩ tỷ tỷ ở trong tay họ mặc họ làm gì cũng được, cũng không biết tại sao giờ phút này, tỷ tỷ rốt cục đã vỗ cánh bay đi, đột nhiên trong lòng Diệu Linh trào ra sự ghen tỵ.
Bởi vì nàng biết, Cát Tường ở Diệu gia, cho dù là một Kim Phượng Hoàng cũng không bằng một con gà gãy cánh, mặc cho bọn họ ức hiếp, mặc cho bọn họ an bài bất luận là kết cục không chịu nổi gì. Nhưng một khi tỷ tỷ rời khỏi thì thật sự không để đuổi kịp, đuổi không kịp, từ nay về sau chỉ có thể ngước nhìn lên thôi.
Diệu Linh âm thầm mang một nỗi sợ hãi và ghen tỵ, chỉ vào Cát Tường kêu to:
- Ngươi rõ ràng là bỏ trốn, là muốn cả đời làm nô tỳ.
Cát Tương nhìn nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta biết! Ta nguyện ý.
Diệu Linh cứng lại, rốt cuộc cũng không nói lên lời.
Dư thị cũng không ngồi dưới đất gào khóc nữa, ả lau nước mắt vốn không rơi, đứng lên chỉ vào Cát Tường mắng chửi:
- Tiện tỳ ngươi không biết liêm sỉ dám nói ra lời như vậy! Bất hiếu, bất nghĩa, vứt bỏ gia đình chạy lấy người. Mọi người đều nghe thấy được, chính nó nói phải bỏ trốn đấy, bỏ trốn làm nô tỳ, cho dù là làm nô tỳ, lão nương cũng không đồng ý, kẻ bỏ trốn đánh chết tại chỗ, đây là quốc pháp …
- Đương nhiên! Đương nhiên! Dư đại nương, bà nói rất đúng.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, tươi cười chân thành đỡ tay Dư thị, cười híp mắt đỡ ả lại chỗ Diệu Sách:
- Tuy nhiên, bà đừng tức giận quá, bà không thể xảy ra chuyện gì nha, “Diệu Kế” trong bụng bà vô tội, nó vẫn còn quá nhỏ.
Dư thị không hiểu ra sao cả nhìn Lý Ngư, Lý Ngư dìu lấy cánh tay của ả đi đến bên cạnh Diệu Sách, giống như cha vợ ở giáo đường đem con gái của mình giao cho con rể, vừa để tay ả vào trong tay Diệu Sách, giống như giao phó, xoay người đi lên bậc thang, đứng ở bên người Cát Tường.
Cát Tường vốn giống như là quyết tâm liều chết, dũng cảm một mình đối mặt với thiên quân vạn mã, nhưng khi Lý Ngư đến bên cạnh nàng, lại không tự chủ được lui lại một bước, ngoan ngoãn đứng ở phía sau hắn, giống như binh sĩ gặp được Nguyên soái.
Lý Ngư phất tay với mọi người phía dưới, giống như Nguyên soái kiểm duyệt tam quân:
- Các vị, Cát Tường cô nương ở đây, ai muốn đánh chết nàng, tiến về phía trước một bước đi.
Bỏ trốn cả đời làm nô tỳ, cho dù là nam nhân của nàng bằng lòng, thì cả đời cũng không thể nâng lên làm vợ được, thậm chí làm thiếp cũng không được, chỉ có thể làm nô tỳ. Đây là luật pháp được ghi rõ ràng trên giấy, làm như vậy là để giữ gìn xa xã có chế độ hôn nhân và lễ pháp bình thường.
Đồng thời, nếu bỏ trốn lại bị người ta bắt được, thì đang sống có thể sẽ bị đánh chết, đây cũng là hợp pháp. Nhưng đạo lý là đạo lý, cũng phải phân trường hợp hoàn cảnh. Lý Ngư đứng ở thềm đá vừa nói như vậy, mọi người cũng không hẹn mà cùng lui sang một bước.
Tiến về phía trước một bước? Ngươi nói đùa gì vậy, đây là phủ Đô Đốc, hai bên cửa có hai Chấp kích trưởng, bốn thương sĩ, bởi vì trước cửa phủ nhiều người vây quanh nên đã được tăng lên gấp đôi, chín đại hán cường tráng giương giương mắt hổ nhìn chúng ta đó. Chúng ta chỉ rảnh rỗi buôn chuyện, vây quanh xem một chút, chỉ là tìm một chút chuyện tào lao mà thôi. Trách nhiệm giữ gìn lễ giáo phong kiến, tạo không khí Đại Đường không cần giao cho chúng ta nha.
Mọi người vừa lui, chỉ còn lại ba người Diệu gia đứng ở đằng kia, không tiến cũng không lùi, tiến thoái lưỡng nan.
Nụ cười của Lý Ngư phút chốc chợt tắt, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc:
- Cát Tường cô nương, dung mạo cùng dáng dấp, nhân phẩm bản chất đều tốt đẹp đấy! Không tin mọi người cứ lấy bốn lượng mua bông về xem, hàng xóm láng giềng ai không giơ ngón cái lên mà khen chứ?
Lúc này ở cả Trung Nguyên còn chưa gieo trồng bông rộng rãi, chỉ có số lượng rất ít vải bông được nhập khẩu ở Tây Vực, còn gọi là “Bạch điệp bố “, rất trân quý và hiếm thấy, nhà giàu mới có thể dùng, những nhà nghèo khổ cũng chưa từng thấy bao giờ, không biết Lý Ngư đang nói cái gì, nhưng chính bởi vì không biết cho nên thấy …rất có đạo lý.
Lý Ngư nói:
- Nhưng hôm nay, vì sao Cát Tường cô nương tình nguyện đeo cái danh bất hiếu bất nghĩa trên lưng cũng muốn thoát khỏi quan hệ với Diệu gia? Lý do bên trong, một lời khó nói hết! Mọi người có mắt có thể nhìn, có tai có thể nghe, nếu có tâm hỏi thăm một chút cũng sẽ biết, đây cũng không phải bí mật gì.
Mọi người dễ dàng bị thao túng bởi yếu tố xung quanh, Lý Ngư nói một hồi, nhất thời mọi người đều châu đầu ghé tai bàn tán. Một nhà ba người họ Diệu chỉ có thể cậy vào đạo nghĩa, hiện giờ đạo nghĩa cũng không được, không khỏi có chút hoảng sợ.
Lý Ngư lại nói:
- Về phần Cát Tường nói muốn làm nô tỳ, chỉ là nói nhảm mà thôi, đều không thể trách cứ. Tất cả mọi người đều là người thông minh, chỉ cần ngẫm lại, nàng tình nguyện làm nô tỳ, tình nguyện bị người đời phỉ báng cũng muốn làm như vậy, thì sẽ biết được nàng bất đắc dĩ bậc nào, vô tội bậc nào.
Lý Ngư thay Cát Tường nói mấy điều này, thật ra đều có ý tốt. Nếu bản thân ở hoàn cảnh này, phải tuân thủ quy tắc trong hoàn cảnh này. Nếu thật sự nàng không thể rời khỏi nhà họ Diệu, thật sự nàng cả đời sẽ không thể ngẩng đầu lên.
Lý Ngư là người hiện đại, tiếp thu nhiều tư tưởng hiện đại, dù bản thân còn trẻ cũng chưa từng trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng kiến thức cũng hiểu biết sâu rộng, hiểu được đạo lý nhỏ không nhẫn sẽ làm loạn đại sự, chỉ dựa vào một câu nói nhiệt huyết sẽ không phân biệt được trường hợp, không phân biệt được đối tượng.
Chỉ cần có dũng khí, có thể thay đổi toàn bộ thế giới, đó chỉ là trong triết học đa nhị mà thôi… Cá nhân không có khả năng chống lại hoàn cảnh lớn, ngươi khiến Lý Thế Dân đóng giả làm khoác đầu sĩ, cũng mạnh mẽ nói chuyện thử xem, văn võ toàn triều, hoàng thân quốc thích hẳn lập tức cho là y bị bệnh tâm thần, lập tức đem y trói lại rồi thay đổi Hoàng đế ngay.
Lý Ngư dĩ nhiên dám làm chuyện bất kể hậu quả ra sao, tỷ như hắn mượn danh nghĩa thần Phật, bắt Nhậm Thái Thú ăn phân. Nhưng Nhậm Thái Thú không phải Cát Tường, Cát Tường là người hắn thương yêu, hắn làm gì, đều suy nghĩ đến tương lai của nàng.
Nói vài lời hay, tất nhiên là sảng khoái nhất thời, nhưng sẽ là tâm bệnh cả đời của Cát Tường. Cho dù cách nhìn của hắn cởi mở, Cát Tường cũng rất khó tiêu tan, Cát Tường từ nhỏ đã sống ở trên thế giới này, quan niệm khó sửa đổi.
Cho dù là hắn mang theo Cát Tường cao chạy xa bay, đến một nơi không ai biết sinh sống, cưới nàng làm thê tử, trong lòng Cát Tường cũng sẽ thủy chung cho rằng, nàng là vợ không hợp pháp, lâu ngày sẽ thành bệnh.
Đây là Lý Ngư có ý tốt, vì nàng mà suy tính cho nàng, nhưng lúc này thật sự là Cát Tường không thèm đếm xỉa đến rồi, tình cảnh cùng thân phận của nàng từ nhỏ đến lớn có khác gì cùng với nô tỳ có gì khác nhau sao? Cho nên nàng thật sự không hề quan tâm.
Cho nên những lời nói của Lý Ngư khi vào tai Cát Tường, nàng lại nghĩ rằng Lý Ngư muốn phủi sạch quan hệ, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Phải biết rằng, một khi nàng thực sự mang danh bỏ trốn theo tình lang, tự hạ mình cũng không chỉ có mình nàng, còn có nam nhân của nàng.
Tiền đồ của Lý Ngư cũng sẽ không tránh khỏi phải chịu ảnh hưởng lớn, xuất sĩ làm quan cũng không cần suy nghĩ, ở xã hội thượng lưu cũng sẽ bị người ta khinh bỉ. Nàng muốn bỏ đi, nhưng Lý Ngư còn có tiền đồ sáng lạng, người ta có muốn đi theo nàng không.
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Viên Thiên Cương luôn ở bên cạnh xem náo nhiệt sau khi nghe xong lời nói của Lý Ngư, lại nhìn sắc mặt Cát Tường, liền hiểu được tâm ý của hai người đều ở trên người đối phương, đều vì đối phương mà suy tính được mất, ngược lại gây ra hiểu lầm, không khỏi lắc đầu cười khẽ.
Lý Ngư tự cho là ăn nói khéo léo, từ đầu đến cuối cũng không có để ý sắc mặt của Cát Tường ở phía sau, lại tiếp tục nói với mọi người:
- Tất nhiên, Cát Tường rời khỏi Diệu gia, là hành động đúng đắn rồi! Nếu Lý mỗ đã ra tay, tất nhiên sẽ làm người tốt đến cùng.
Nói tới đây, hắn dừng một chút hồi tưởng lại một chút, hình như Cát Tường cho hắn rất nhiều tấm thẻ “Người tốt giả” rồi, hiện giờ duyên phận đã định, tiếp theo sẽ chỉ gọi hắn là “người tốt”, sẽ không cho hắn là “người tốt giả” nữa.
Tâm tư hắn rung động, liền trở về vấn đề chính, nói:
- Ngày đó, khi Trương Phi cư lừa gạt đã mua Cát Tường cô nương, Diệu gia các người sợ rước họa vào thân, là Diệu gia các người ruồng bỏ Cát Tường, mà không phải Cát Tường ruồng bỏ Diệu gia. Hiện giờ các người còn mặt mũi mà tìm đến cửa hay sao?
Ánh mắt Lý Ngư dừng lại trên người Dư thị, hắn rất rõ ràng, người chân chính chủ quản Diệu gia, là ả, mà không phải là lão chồng của ả. Hắn thản nhiên nói:
- Trở về đi! Chớ gây chuyện thị phi! Trương Phi cư các ngươi không thể trêu vào, tiểu thần tiên ta, các ngươi càng không thể trêu vào.
Dư thị bị hắn nhìn, trong lòng hoảng sợ, không tự chủ được lui hai bước, cứng rắn nói:
- Ngươi … Ngươi chớ đắc ý! Cát Tường đã được phán về Diệu gia, chính là bản án của Nhậm lão Thái Thú! Ta … Diệu gia chúng ta sẽ không bỏ qua!
Dư thị nói một tràng rồi khẩn trương kéo ống tay áo Diệu Sách. Diệu Sách bừng tỉnh ngộ, khẩn trương nói:
- Đúng! Ta … Diệu gia chúng ta sẽ không từ bỏ ý định đâu! Chúng ta đi.
Diệu Sách đỡ Dư thị, mang theo con gái, vội vội vàng vàng rời đi. Lý Ngư chỉ thản nhiên cười, đối với uy hiếp của bọn họ không chút bận lòng.
Nhậm Thái Thú cố nhiên bỉ ổi, nhưng dù có xấu xa đi nữa thì cũng đã chơi xấu rồi, hơn nữa Cát Tường tuyên bố tình nguyện làm nô tỳ cũng muốn thoát khỏi Diệu gia, có ồn ào cũng không ra kết quả gì, tất nhiên Nhậm Thái Thú hận hắn thấu xương, cũng không có khả năng lấy chuyện này ra để gây chuyện.
Lý Ngư khoan thai xoay người, nhìn Cát Tường, Cát Tường vén váy duyên dáng hạ bái:
- Đa tạ tiểu lang quân bảo vệ.
Bởi vì mọi người còn đang nhìn, Lý Ngư vội hư đỡ, cười nói:
- Diệu Sách bất nhân, uổng làm người, ta nhìn thấy, theo lí nên ra tay, không cần nói cảm ơn.
Viên Thiên Cương lắc đầu nói:
- Người thông minh, cũng có thời điểm hồ đồ, không thú vị, không thú vị.
Cũng không để ý tới hai người nữa, liền đi qua họ bước lên thềm đá đi vào khách xá.
Dương Thiên Diệp đứng ở bên bức tường, cũng âm thầm lắc đầu:
- Làm nô tỳ thì sao, nếu như lúc này ngươi thoải mái hứa hẹn với nàng một câu sẽ “thu nàng “cũng giống như che chở, càng làm cho nàng ấm lòng toại nguyện. Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!
Nàng cũng phất tay áo rời đi.
Trong đám đông, chỉ có hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên đầy đạo nghĩa của Lũng Tây Lý thị vừa bảo vệ Hoa Cô mới gấp gáp trở về giơ ngón tay cái lên, khen:
- Thật sự là nghĩa khí nha!
Hột Can Thừa Cơ và tiểu Hoa Cô nheo mắt liếc bọn họ một cái, không hẹn mà cùng nói:
- Cái rắm ấy.


Bạn cần đăng nhập để bình luận