Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 476: Thẹn thùng
Cát Tường ngoan, được không?
- Không muốn không muốn!
Cát Tường lắc đầu liên tục, mặt đỏ hồng trông rất đáng yêu.
- Muội xem đến Tĩnh Tĩnh đều chấp nhận đó.
- Không giống nha, muội ấy eo mềm, mông lớn. Nếu không huynh tìm Thâm Thâm ấy, cô ấy còn nuốt được kiếm, tin rằng…
- Muội xem ngày mai ta còn phải đi làm rồi.
- Vậy thì mắc mớ gì đến chuyện này, nghĩ đã thấy ghê ghê rồi.
- Không ghê đâu…mà còn rất tuyệt vời nữa đó. Điều này rất bình thường, hơn nữa lại rất thích đấy.
- Hứ. Huynh thích thì thích chứ người ta nào thích, đau lắm.
- Không đau đâu. Muội xem, chỗ ta có mỡ trâu, tủy trâu, đinh hương phối mỡ Phiêu Vân, dùng đàn hương, kình du, cây thược dược ủ thành Bách Hương cao, còn có cây củ cải đường, dầu vừng, cá mỡ ủ thành Ngư Thủy lộ, đều là đặc sản ở chợ Đông, thiên nhiên tinh khiết, không ô nhiễm...
Lý Ngư đang hóa thành nhân viên chào hàng, ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô vợ bé nhỏ của mình phối hợp với hắn chơi mấy trò rất không thể cho ai biết thì công bộ phái người đến nhà.
Đúng vậy!
Đây là ban ngày!
Ải đầu là Lý Ngư thuyết phục tiểu nương tử thẹn thùng là chấp nhận tư thế phía sau, cửa ải thứ hai chính là thân mật giữa ban ngày ban mặt…ải thứ ba, còn đang cố gắng thân mật thì có tiếng gọi…
- Lý lang trung ở nhà không, thuộc hạ phụng mệnh Công bộ đến đưa tin!
Vị tiểu lại Công bộ kia vừa gõ vừa vừa gọi to, thấy môn hộ tinh xảo đẹp đẽ quý giá, trong lòng nghĩ: Khó trách Lý lang trung tuổi còn trẻ mà thân chức vị cao. Nhìn nhà này, thật sự không tầm thường, chắc là người trong thất tông ngũ tính rồi. Nghĩ như thế, càng kính sợ hơn.
Thâm Thâm từ lúc Lý Ngư lén lút kéo Cát Tường trở về phòng liền ngồi dưới hành lang, vểnh tai chống má không ngừng vận khí luyện “Cáp Mô Công".
Thâm Thâm có lý do tức giận, Tác Tác sinh con, Cát Tường được gả đi, Tĩnh Tĩnh chết tiệt cũng đã nhanh chân trước nàng, bản cô nương kém chỗ nào, rõ ràng bày ra tư thái món rau ngon ngay trước mặt, có thể ăn bất cứ lúc nào, nhưng hắn lại cứ làm như không thấy.
Hứ!
Sau đó, nàng liền nghe thấy có người gõ cửa, lập tức như con cóc bật người lên, tức giận đi ra mở cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa mở, Thâm Thâm ngó gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ra, trừng mắt với tiểu lại kia.
Tiểu lại tay đang cầm vòng cửa giơ trên không trung, đúng lúc Thâm Thâm thò đầu ra, gã giật mình cuống quít buông tay ngượng ngùng cười:
- Cô nương, đây là phủ Lý lang trung phủ đúng không ạ, tại hạ…
Thâm Thâm đưa tay ra trước trừng mắt không nói lời nào.
Tiểu lại ngẩn ra, sau đó kịp phản ứng vội đem công hàm đặt lên tay Thâm Thâm, ho khan:
- Công bộ...
Uỳnh!
Cửa đóng lại rồi, mũi của tiểu lại kia suýt bị đụng trúng, hậm hực nghĩ: Nữ tử trong phủ Lý lang trung khó tính quá.
Dù sao công hàm đã đưa đến, tiểu lại kia đã xong nhiệm vụ, liền xoay người đi về.
Thâm Thâm cầm công hàm, lao như bay đến cửa phòng của Cát Tường, dừng lại, vội vàng điều hòa hô hấp, ngọt ngào gọi:
- Tiểu lang quân, Cát Tường tỷ tỷ, công bộ đưa tới công hàm khẩn cấp, tiểu lang quân cần phải xử lý ngay ạ.
Cát Tường đang bị nam nhân của mình quấn lấy, hết dụ dỗ lại khuyên, không khỏi đã bị thuyết phục, đang định gắng sức để phối hợp với hắn điên cuồng một trận, chợt nghe giọng của Cát Tường ở bên ngoài vang lên, lập tức như nghe thấy tiếng trời từ trên giường nhảy xuống, đi chân không ra mở cửa.
Ra đến cửa mới nhớ ra mình chỉ mặc áo lót, cũng may đều là nữ tử, xưa nay cũng rất quen thân không đến mức xấu hổ, nhưng vẫn hơi ngượng ngùng.
Thâm Thâm nhìn không chớp mắt, đứng ở ngoài cửa, nghiêm trang:
- Cát Tường tỷ tỷ, cấp hàm công bộ, muội sợ lỡ đại sự, cho nên...
- A không sao. Ta cũng chỉ đang cùng lang quân trò chuyện thôi.
Thâm Thâm ghen tị trong lòng, chỉ trò chuyện thôi? Vậy sao không ra ngoài phòng khách trò chuyện?
Thâm Thâm vừa đến thì quên mất chuyện cần nói, giờ mới vội vàng lấy công hàm ra.
Nàng cười khẽ, đưa công hàm:
- Tỷ tỷ giao cho tiểu lang quân đi, người ta đang ở tiền viện trồng hoa.
Cát Tường dù đồng thuận nhưng chung quy vẫn sợ sệt, có điều lang quân cứ bám dính lấy, nàng lại không có thói quen cự tuyệt hắn. Giờ vất vả lắm mới có cứu tinh đến, sao không bám cho được, bèn vui vẻ nói:
- Hoa mang đến rồi à? Muội đợi chút, ta cùng đi với muội.
Nói xong, Cát Tường quay đầu, gọi:
- Lang quân, nhanh lên, công bộ có công hàm khẩn cấp.
Lý Ngư mặc quần áo, mặt mũi sầm sì đi ra ngoài nhận công hàm, lại nhân lúc Cát Tường không chú ý, hung hăng lườm Thâm Thâm một cái.
Cát Tường không hiểu quỷ kế của Thâm Thâm nhưng hắn thì quá hiểu. Cho dù là có công hàm khẩn cấp, Thâm Thâm cũng không thể quấy rầy hắn được.
Thâm Thâm sợ Cát Tường nhưng không sợ hắn, thấy hắn lườm mình thì cũng lườm lại.
Lý Ngư mở công hàm ra xem, cẩn thận đọc nội dung, sau đó sắc mặt càng đen.
- Hoàng đế tuần du Bồ Châu, công bộ phái quan viên đi giám sát dọc đường, sửa cầu đường, phái ta ra kinh. Hoàng đế tuần du Bồ Châu vào tháng chín, tận đến khi chuyến tuần du kết thúc, ta vẫn luôn ở bên ngoài.
Cát Tường giật mình nói:
- Vậy là phải tầm ba tháng rồi?
Lý Ngư gật gật đầu:
- Ừ, hơn nữa đây là ý muốn của Hoàng đế, chúng ta cần phải khẩn trương chuẩn bị. Công bộ mệnh ta sáng sớm ngày mai đến công bộ lĩnh việc, lập tức lên đường.
- Nhanh như vậy ư?
Cát Tường nghe thế thì lưu luyến. Hai người vừa mới thành thân được một tháng, đúng là đôi vợ chồng son như keo như sơn, mật ong trộn dầu, thật sự không nỡ xa.
Thâm Thâm “tốt bụng” khuyên:
- Tiểu biệt thắng tân hôn nha. Nói đến, dầu gì tiểu lang quân là quan ở kinh thành, hơn nữa đại nương cũng ở trong kinh, so với nhiều quan lại, tỷ tỷ may mắn rất nhiều á.
Thâm Thâm nói thế cũng có lý. Quan viên bởi chức vị, bình thường đều là ở đất khách, mà cha mẹ và toàn gia tộc không thể đi theo. Xuất phát từ yêu cầu hiếu đạo, chính thê quan viên phải ở lại quê phụng dưỡng cha mẹ chồng. Con dâu không được bỏ mặc cha mẹ chồng. Đương nhiên theo quan hệ gia đình, cũng có một ưu đãi, chính là con có chức vị bên ngoài, con dâu sớm chiều làm bạn, tình cảm sâu sắc, vị trí chính phòng, dù là trong nhà không có thế lực gì, cũng không thể lung lay được.
Nhưng cũng bởi vậy, hai vợ chồng phần lớn là "Tương kính như tân”, cay đắng ngọt bùi trong đó chỉ người trong cuộc mới biết.
Lý Ngư thì khác, hắn chưa có một gia tộc khổng lồ liên lụy, hắn ở kinh thành, mẫu thân cũng ở cùng, cho nên vợ chồng được ở bên nhau, lần đi công tác mấy tháng này, so với làm quan ở bên ngoài thì hạnh phúc hơn nhiều.
Cát Tường giận dữ nói:
- Lý nào như thế. Ôi, ngày mai, chúng ta đã phải thu xếp hành trang cho A Lang rồi.
Thời đại này, đi ra ngoài cũng không tiện như đời sau, rất nhiều thứ đều phải tự chuẩn bị, bằng không trên đường, sẽ không tiện dụng. Đi ra ngoài mấy tháng, hơn nữa rõ ràng là không hề nhẹ nhàng, ngày mai còn phải lên đường ngay, không mau chóng chuẩn bị thì không được.
Lý Ngư và Cát Tường vội vàng mặc thường phục, tiền sảnh.
Hôn sự của Phan đại nương và Dương Tư Tề được hai vị thần côn Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong tác hợp đã quyết định rồi. Tuy nhiên, Phan đại nương cũng không phải là kết hôn lần đầu, nếu làm rình rang quá thì rất ái ngại, cho nên kiên quyết không làm. Mà Dương Tư Tề, hai người rất xứng với nhau, Dương Tư Tề là một người bệnh mắc chứng khó giao tiếp, nếu tổ chức cho ông ta một hôn lễ rình rang như Lý Ngư và Cát Tường,
Cộng thêm phải giao tiếp với nhiều khách khứa, chỉ sợ ông ta đòi độc thân cả đời.
Cho nên, hai người đồng ý kiến, dĩ nhiên là chỉ lập một hôn thư, tổ chức một bữa cơm thân mật, như thế là thành vợ chồng. Có điều, con trai vừa kết hôn mà mình cũng lại kết hôn, có vẻ không hợp lý, cho nên hai người quyết định để qua một vài ngày nữa.
Hiện giờ nghe Lý Ngư nói ngày mai đi công tác, Dương Tư Tề thở phào, nghĩ bụng: Hắn cứ ở đây, Kiều Đại nương thấy ái ngại. Khi hắn đi công tác, vừa lúc ta với Kiều Kiều chính thức là vợ chồng, ấy, thật sự là ông trời giúp mà, bớt lo đi nhiều.
Phan Kiều Kiều Phan Đại nương cũng rất quan tâm cuộc sống hàng ngày của con trai, nghe hắn nói đi Bồ Châu xây dựng tu sửa đường xá, cầu đường, phàm là những nơi lâu rồi không tu sửa thì đều phụ trách sửa gấp.
Nói cách khác, lần đi công tác này của hắn chẳng những phải tự mình làm việc, hơn nữa còn phải đến các thôn, trấn, những nơi cần thi công, còn phải ở bên ngoài hoang vắng thì hết sức lo lắng. Bà không ngừng giục hai con dâu thu dọn quần áo, đồ dùng. Tác Tác và Cát Tường đứng gần nhau. Thâm Thâm cau mày:
- Bộ bào phục công bào tiểu lang quân mới chỉ có một bộ, vẫn không nên mặc thường phục, y bào thì cũng không có nhiều, chỉ sợ đến đó có khi lại như hành khất ấy.
Tĩnh Tĩnh không hiểu, an ủi:
- Hẳn không đến mức ấy đâu. A Lang chung quy không cần tự mình làm gì mà.
Thâm Thâm khẽ nhéo nàng, nói:
- Đây chính là Hoàng đế đi tuần, tiểu lang quân sao không tự mình làm cho được, còn không được rời công trường nữa ấy.
Tĩnh Tĩnh bị nàng nhéo một cái, bừng tỉnh:
- Nói cũng đúng, trong công bộ, tiểu lang quân không quen mấy ai, cũng không có người của mình, một đại nam nhân gia, chưa chắc đã biết tự chăm sóc cho mình đâu.
Thâm Thâm thở dài nói:
- Mà nay đang là mùa hè, dù một cái quần lót cũng phải tự mình giặt, dọc đường đi bị muỗi đốt, ăn uống không sạch sẽ, dễ bị ốm lắm.
Thời đại này, những bệnh như phong hàn, tiêu chảy…nếu không để ý thì hậu quả sẽ nghiêm trọng, thời đó thường nói “không quen khí hậu”, ở đâu ra nhiều khí hậu như thế, người thời nay ra ngoài du ngoạn, thường đi rất xa, quá trình thích ứng trên đường đều không có.
Trên thực tế cuộc sống không tiện, không vệ sinh, nếu bị phong hàn, hay sốt rét, trị liệu chậm, trình độ chữa trị không cao, bệnh dễ chuyển nặng, rồi có thể mất mạng.
Phan đại nương vừa nghe thế mặt mũi đầy lo lắng. Con trai là máu tim của bà, trượng phu thì đã mất, Thâm Thâm nói như thế, bà lập tức quên mất cả năm nay Lý Ngư vào Nam ra Bắc, còn từng trải nhiều hơn.
Bà nói:
- Thâm Thâm nhắc nhở rất đúng, điều này không thể không phòng.
Bà suy tư một lúc, nhìn Thâm Thâm, rồi lại nhìn Tĩnh Tĩnh:
- Ừ, Thâm Thâm... Ngư nhi lần này đi công tác xa, dọc đường đi vất vả. Các con là con gái, tâm tư tinh tế, dù gì cũng tốt hơn là để đàn ông tự chăm sóc mình. Đại nương muốn làm phiền con và Tĩnh Tĩnh đi theo giúp nó. Vất vả các con rồi, các con xem…
- Không khổ cực! Không khổ cực! Nên thế! Thâm Thâm ở Lý gia, ăn của Lý gia, hầu hạ tiểu lang quân, vốn là việc nên làm ạ.
Thâm Thâm lập tức ưỡn ngực, nói đĩnh đạc.
Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại!
Nếu ông trời cho cơ hội này, lần đi này bất kể thế nào cũng phải trăm phương nghìn kế, trăm kế ngàn phương, nhất định đánh đổ hắn. Hhihii..
Thâm Thâm cười gian xảo trong lòng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận