Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 111: Hôm nay động thủ
Lý Ngư sẽ không còn là tiểu thần tiên thần hoàn tráo thể mà là một tội phạm bỏ trốn, nhưng Cát Tường không quan tâm. Nếu nàng để ý chính là quyền lực và tiền tài, nàng hoàn toàn có thể theo Nhậm Thái Thú, cái nàng cần chính là một người thật tâm.
Mà rời khỏi Lợi Châu, nàng cũng không cần quan tâm, thậm chí còn vì thế không khỏi vui mừng. Ở lại Lợi Châu sẽ bị người chỉ trỏ, dù sao cũng không phải mỗi người đều hiểu tình cảnh của nàng, đều lý giải lựa chọn của nàng, rất nhiều người sẽ đem đạo hiếu ra, không kiêng nể gì mà công kích nàng.
Hơn nữa, Diệu Sách sẽ không chịu nổi, dù sao cũng là phụ thân ruột của nàng, nàng có thể làm gì Diệu Sách bây giờ? Rời khỏi, vĩnh viễn không gặp lại, đối với nàng là lựa chọn tốt nhất.
Lý Ngư không ngờ Cát Tường lại thoải mái tiếp nhận rồi, tảng đá trong lòng cũng tự nhiên được tháo gỡ. Giờ còn cửa chỗ mẫu thân nữa thôi, chỉ cần hắn còn sống tốt, người làm mẹ tất nhiên là nguyện làm tất cả mọi điều rồi.
Lý Ngư cùng Cát Tường trở lại phủ Đô Đốc, sau bữa cơm chiều gọi Cát Tường đến phòng mẫu thân, đem chuyện của mình nói một lần với Phan thị, Phan thị kinh hãi, hận không thể ngay lập tức bắt con chạy trốn, trốn tới một nơi không ai biết hắn.
Lý Ngư cười nói:
- Mẹ, không cần phải gấp, bây giờ còn chưa đến một năm, còn nhiều thời gian. Vốn ban đầu ta tính một người trốn chạy, một người ăn no, cả nhà không đói bụng. Hiện giờ con muốn mang theo mẹ, còn có …
Lý Ngư liếc mắt nhìn Cát Tường một cái, Cát Tường có chút thẹn thùng cúi đầu.
Lý Ngư cười cười, lại nhìn sang Phan thị:
- Nói như vậy, con phải suy xét cuộc sống của chúng ta sau khi rời đi.
Phan thị lập tức bấm tay tính:
- Gia sản nhà chúng ta tích lũy được, xem chừng muốn mua lấy một trăm mẫu ruộng cũng không thành vấn đề, còn phải mua một tòa nhà, ừ … Cũng đủ bố trí.
Lý Ngư nói:
- Đã nhiều ngày, Nhậm Thái Thú đã không còn phái người nhìn chằm chằm phủ Đô Đốc nữa rồi, con tính, mấy ngày tới làm thêm chút buôn bán, kiếm thêm chút tiền. Dĩ nhiên phải có nhà, nhưng phải dư dả một chút. Còn nữa, con còn phải chuẩn bị một chiếc xe chắc chắn, mua thêm hai con la, như thế cũng phải ba năm mới tích lũy được. Mẹ và Cát Tường chuẩn bị sẵn tâm lý, chuẩn bị sẵn sàng là được.
Phan thị và Cát Tường nghe Lý Ngư nói xong đều gật đầu đồng ý. Trước đây Lý Ngư đều do mẹ hắn lo liệu hết thảy, hắn chỉ cần toàn tâm toàn ý luyện công phu, quyết chí thề báo thù, mà hiện giờ Lý Ngư, đã vô tình trở thành người chủ chốt của Lý gia.
Bên này Lý Ngư tìm lý do, an bài Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi giúp hắn tìm kiếm một cỗ xe ngựa, hai con la, biết rõ hai người này sẽ ở giữa mà kiếm thêm chỗ tốt, Lý Ngư chỉ làm như không biết, còn cố ý ra một cái giá cao. Hai người này đi theo hắn làm tùy tùng cũng đã lâu, không có công lao cũng có khổ lao, không thể quá khắc bạc.
Bên này mỗi ngày Lý Ngư chỉ lo kiếm tiềm, cùng với chuẩn bị đi xa,. Trở ngại chính là lúc trước hắn đã định ra mỗi ngày chỉ xem ba quẻ bói, hiện giờ muốn kiếm thêm tiền cũng không có khả năng, hiện tại hắn đang gấp gáp, mà hiện giờ trong phủ Thái thú, Nhậm Oám Nhậm Thái Thú sống cũng không yên lành gì.
Lão ta vốn tưởng rằng vụ án Cát Tường đã kết thúc hoàn mỹ rồi, Tô Lương Sinh và Bàng mụ mụ đã chết. Võ Sĩ Hoạch ở bên kia muốn làm gì lão cũng không được nữa. Thật không ngờ đến lúc sắp chết Bàng mụ mụ còn để lại một phần khẩu cung khác, đám người Võ Sĩ Hoạch bên kia có hành động thì bên này Nhậm Oán cũng sẽ biết, tức thì cảm thấy hết sức nóng ruột.
Trước đó vài ngày Nhậm Thái Thú đã bị người ta cho ăn phân, vốn đã ôm một bụng tức giận, hơn nữa việc này còn gây ám ảnh, sau một miệng nổi bọng nước.
Kinh Vương Lý Nguyên Tắc đối với cái này không hề có phản ứng gì, mỗi ngày chỉ để ý Oán Nhậm phải giúp gã an bài, ăn chơi đàn đúm, khoái hoạt tiêu dao. Hôm qua đùa bỡn một đôi tỷ muội, Kinh Vương ăn tủy trong xương mới biết được nó cũng ngon sáng ngày kế tiếp lại chạy đến phủ Thái Thú, vừa thấy bộ dáng của Oán Nhâm, cũng giật mình hoảng sợ.
Lý Nguyên Tắc liền nói:
- Nhậm Thái Thú, sao chỉ trong một đêm, lại bốc hỏa như vậy, có chuyện gì phiền não à?
Nhậm Oán mặt mày ủ rũ, đem chân tướng nói với Lý Nguyên Tắc, đương nhiên là không nói đến đoạn lão bị người ta cho ăn phân. Nhậm Oán dứt lời thở mạnh một hơi nói:
- Ai! Cũng là hạ quan nhất thời hồ đồ, ai từng nghĩ, một nữ tử dân gian, nhưng lại dính dấp đến nhiều phiền toái như vậy.
Mấy ngày nay Nhậm Oán cùng với Kinh Vương ăn chơi đàn đúm, chuyện gì cũng cùng nhau làm, nên cũng không cần dấu diếm gã, bản thân lúc trước không thể cho ai biết mục đích của mình, giờ đây rất thản nhiên nói ra trước mặt gã.
Kinh Vương là một Vương gia nên đương nhiên đầu óc khác với người thường, nghe Nhậm Oán tố cáo với mình thực ra là âm thầm cầu xin mình giúp đỡ, đối với tình cảnh của lão ta, Lý Nguyên Tắc không chút quan tâm, lại hứng trí hỏi cái khác:
- Nữ tử Cát Tường kia thật sự rất xinh đẹp à?
Nhậm Oán ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Thật sự xinh đẹp, hơn nữa khí chất xuất trần, thanh ngọt tựa như suối nguồn trong u cốc, hoàn toàn khác với những nữ tử mà trước đây Vương gia từng gặp đấy.
Kinh Vương vui mừng nhướn mày, nói:
- Vậy so với đôi tỷ muội hoa tối hôm qua thì thế nào?
Nhậm Oán nói:
- Một bên là nước, một bên là bùn, làm sao có thể so sánh?
Kinh Vương vừa nghe vậy trong lòng lập tức kích động, vội nói:
- Nhà nàng ở đâu, có thể tìm được hay không?
Nhậm Oán lắc đâu, giận dữ nói:
- Nàng ta hiện giờ là khách bên trong phủ Võ Sĩ Hoạch, khó có thể gặp được.
- Võ phủ sao …
Kinh Vương nhẹ vỗ đùi, thầm suy nghĩ: Võ Sĩ Hoạch quyền cao chức trọng, quan hệ với phụ hoàng ta và hoàng huynh đều rất thân thiết, không thể trêu chọc. Nhưng Cát Tường này, dính lấy tên thuật sĩ họ Lý kia, cho dù bổn vương có thể chiếm lấy thân thể nàng ta, Võ Sĩ Hoạch cũng không thể trở mặt với ta.
Vừa nghĩ như thế, Lý Nguyên Tắc lập tức đứng dậy, vỗ vỗ vai Nhậm Oán, thân thiết nói:
- Khổ hàn không phân biệt, ngươi nên ăn nhiều một chút khổ qua rau đắng. Uống nhiều nước, ăn thêm chút dưa và trái cây, lê hại tỳ, chớ ăn nhiều. Nước mật ong cũng có thể uống, dưỡng nhan đứng giảm hỏa, sẽ làm dịu đi! Được rồi, nếu Nhậm Thái Thú không khỏe, bổn vương sẽ không ở lại quấy rầy, cáo từ.
Lý Nguyên Tắc cũng không đợi Nhậm Oán tiễn đưa, đứng dậy, kích động đi ra ngoài.
Nhậm Oán trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng Lý Nguyên Tắc giống như chó đuổi, cho đến khi bóng gã khuất hẳn ngoài tường, đột nhiên cầm chén trà, hung hăng ném xuống đất:
- Khốn khiếp! Thật buồn cười! Ông đây không quản ngày đêm, vắt hết óc hầu hạ ngươi, ngươi giúp ông đây ở trên triều nói giúp một hai câu thì như thế nào. Ăn đồ đắng, khổ qua, uống nước mật ong, có nhờ ngươi dạy sao? Khốn khiếp, khốn khiếp, sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trên bụng nữ nhân thôi.
Kinh Vương Lý Nguyên Tắc bị Nhậm oán mắng to một trận, cũng không thấy được lỗ tai nóng lên, ra khỏi phủ Thái Thú, đi lên xe, lập tức hưng trí bừng bừng nói:
- Mau, ngay lập tức đi phủ Đô Đốc.
Lý Nguyên Tắc thường hay lui tới phủ Thái thú, lại không thể công khai chuyện tìm hoa hỏi liễu, cho nên xưa nay thích khoe khoang thì nay lại đơn giản, lúc này chỉ một chiếc xe dầu hạt cải, hơn nữa ngoài tay đánh xe thì chỉ có ba tùy tùng, bản thân gã cũng là áo bào trắng, hoàn toàn không lộ ra thân phận của gã, người không biết còn tưởng rằng Kinh Vương gia vẫn một mực ở bên trong Tích Thúy Đài.
Lý Nguyên Tắc phân phó tay đánh xe, chạy về phía phủ Đô Đốc, làm hại dân chúng bên đường đều né tránh, có mấy đại hán cao lớn vạm vỡ, hông to chỉ chậm nửa bước là sẽ bị chiếc xe kia đụng trúng.
Nhìn xe đi vội vã, không để ý đến người xung quanh, trong đó có người không kiềm chế được chửi ầm lên. Một người đàn ông mang nón trúc đến bên người nọ, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua bóng chiếc xe đã đi xa, trầm giọng nói:
- Được rồi. Kiềm chế một chút, chớ để bại lộ hành tung, chớ làm hỏng đại sự đêm nay.
Xem bộ dạng này, đúng là huynh đệ kết nghĩa của Hột Can Thừa Cơ, Nhị đương gia đạo tặc trong núi, Lý Hoành Kiệt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận