Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 121: Ong mật chăm chỉ
Chỗ ở của Cát Tường cũng đã được thăm dò trước, khi bọn họ vào tiểu viện cũng đã hỏi thăm mọi người về tình hình của Võ phủ. Thân là cận vệ của Vương gia đương nhiên phải biết về tình hình xung quanh, hạ nhân của Võ phủ cũng không thấy kỳ lạ, đã chỉ cho họ biết có những người nào ở trong khách xá, ở những chỗ nào.
Vương Côn Luân và Trịnh Thế Hữu tới trước cửa phòng của Cát Tường, Vương Côn Luân tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Một lát sau, giọng nói của Cát Tường từ trong phòng vọng ra:
- Ai vậy?
Vương Côn Luân ho khan một tiếng, học cách nói chuyện khiêm tốn của hạ nhân trong phủ nói:
- Cát Tường cô nương, Tiểu Thần Tiên bị say, làm ầm ĩ muốn gặp cô nương, lại không khiến hạ nhân giúp thay đồ, Đô đốc bảo tiểu nhân tới đây mời cô nương đến đó.
- Ôi ôi ôi! Lý đại ca say rồi ư, ta biết rồi, xin đợi một lát!
Trong phòng lại im lặng, Vương Côn Luân và Trịnh Thế Hữu liếc nhìn nhau, thầm nghĩ:
- Hay là Cát Tường cô nương buồn ngủ? Không biết Vương gia mặc quần lót đang thèm tiểu mỹ nhân nhỏ dãi, cảnh tượng thế nào.
Hai người đang có ý nghĩ kỳ quái, chợt nghe trong phòng có tiếng kêu đau vang lên “ối chà”, giống như đang vội vã mặc quần áo để rời giường, không cẩn thận bị trật chân, bởi vì mơ hồ còn nghe được tiếng thân thể người bị va chạm vào giường.
Đúng là cơ hội tốt trời ban!
Đóa hoa này, nhất định là cần một con ong mật chăm chỉ như Kinh Vương điện hạ tới hái, bọn họ không có phúc khí cùng hưởng với Kinh Vương, cùng lắm là chỉ ưa thích nghe lén của chân tường mà thôi, tuy nhiên nếu tiểu mỹ nhân ngã bị thương, đi vào chiếu ứng một chút cũng là danh chính ngôn thuận…!
Vương Côn Luân và Trịnh Thế Hữu không hẹn mà cùng đẩy cửa xông vào, Trịnh Thế Hữu lộ vẻ thân thiết, vội vàng kêu lên:
- Cát Tường cô nương, ngươi làm sao vậy?
Trong lòng chỉ hi vọng Cát Tường đang thay quần áo được một nửa, tốt nhất là để trần, vậy …hahaha…
Hai người vừa vào tới phòng lập tức sững sờ. Khách xá mà Cát Tường ở khá là đơn giản, kỳ thật là không được tính là một khách xá chính thức, vì sao trong khách xá này có hai viện tử, bên ngoài còn có hai phòng khách? Nơi này vốn thiết kế là tính để cho quý khách cùng tùy tùng ở.
Tuy nhiên dù sao cũng là phủ đô đốc, cái gọi là quy cách không cao cũng còn phải xem là so với ai. Vì vậy phòng này vẫn còn lớn, bên trong chỉ cần thêm một bình phong cũng có thể cách nội thất và ngoại đường. Tuy nhiên trong phòng của Cát Tường lại không có bình phong ngăn cách, cho nên vừa vào phòng nhìn là biết ngay.
Hai người đi vào, chỉ thấy ngọn đèn được châm sáng, nhưng trong phòng lại trống rỗng, căn bản không có người nào, phòng trống đặt bốn rương lớn. Thùng kia…
Hai người cảm thấy thùng kia hơi kỳ lạ, chỉ tiếc là thùng nuôi ong không phải ai cũng được nhìn thấy, hai người này xuất thân là thị vệ vương phủ nên chưa từng thấy qua. Họ chỉ cảm thấy thùng nuôi ong này rất kỳ lạ, nhưng lại không biết đó là cái gì.
Hai người tiến vào, đang muốn xem rốt cuộc là cái gì thì cửa phòng phía sau đã bị đóng lại, sau đó trên mắt đất có âm thanh gì đó vang động, chính là một sợi dây thừng, chiếc dây thừng bị giật ra, bốn cái thùng nuôi ong bị lật, lập tức vỡ ra.
Mọi người thường dùng cái gì để hình dung ong mật?
Chăm chỉ!
Loại sinh vật này, thật sự rất chăm chỉ. Ban ngày chúng nó bay sang đông, bay sang tây, một khắc cũng không ngừng hút mật hoa, buổi tối cũng không nghỉ, chúng nó phải ủ mật, phải mở rộng tổ, cho ong chúa ăn, không ngừng sinh đẻ, không ngừng làm việc.
Vào lúc đó, gia đình mà chúng nó một đời phấn đấu đã không còn, đàn ong mật nổi giận. Vô số ong mật bay lên, xoay quanh như một đám may đen, nhìn chăm chú trong phòng, trong phòng chỉ duy nhất có hai người, lập tức liều chết lao thẳng tới.
Tình cảnh lần trước mà thích khách Lý Hoành Kiệt phát tới lại diễn ra một lần nữa, lần này so với lần trước còn thảm bại hơn, nhiều ong mật hơn, hơn nữa không gian không lớn như vậy, hai người muốn trốn cũng không trốn được, giãy dụa tránh né lại dính phải mật ong, đàn ong mật công kích càng hăng hơn.
A ~~ a ~~~
Dù Vương Côn Luân, Trịnh Thế Hữu có xuất thân là hào kiệt giang hồ, nhưngđối diện với sinh vật nhỏ bé bằng đầu ngón tay kia cũng phải bó tay không còn biện pháp, bị đốt cho sưng hết mặt mũi kêu thảm thiết.
- Xảy ra chuyện gì?
ở gần khách xá, vài nha hoàn bà tử nghe được tiếng gào khóc thảm theiets vội vàng điểm đèn khoác áo rời giường, vừa mở cửa ra, Phan thị lộ khuôn mặt thần bí xuất hiện trước mặt bọn họ, khiến bọn họ hoảng sợ.
Giọng nói của Phan thị xót xa bùi ngùi nói:
- Mau trở về đi! Mặc kệ nghe được động tĩnh gì cũng không được ra ngoài.
Vài nha hoàn bà tử nơm nớp lo sợ nói:
- Phan…Phan đại nương, xảy ra chuyện gì thế?
Phan thị nói:
- Trong phủ có tà ma quấy phá, con ta phụng mệnh Đô đốc đang tác pháp đuổi ma, mau trở về đóng cửa cho chặt, cẩn thận tà ma xâm nhập!
- Ầm! Ầm!
Phan thị ngay cả một câu khách khí cũng không nghe thấy, các nha hoàn bà tử đều lập tức đóng cửa lại.
Bà ngẩn ra, chợt nghe thấy tiếng “loảng xoảng”, bên trong lại hạ then cài, bên trong truyền ra tiếng:
- Đại tử đại bị cứu khổ cứu nạn Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát…
Vương Côn Luân và Trịnh Thế Hữu bị đốt cho sưng khắp cả mặt mũi, thực sự đau đớn khôn cùng, cố trợn tròn mắt tìm tới cửa sổ, phá nát cửa sổ vọt ra.
Hai chân Vương Côn Luân rơi xuống đất, bước chân còn chưa ổn định, vừa ngẩng đầu lên liền thấy có hai người bịt mặt vọt ra, một người trong đó cầm theo một thanh đao, đao phong gào thét, chém thẳng vào mặt anh ta, ngươi kia giơ ra nắm đấm, mang theo một quyền lạnh tới thấu xương thẳng tới mặt của Trịnh Thế Hữu.
- Phập!
Vương Côn Luân bị ong đốt cho đến biến dạng, mắt sưng như quả đào, mười phần công phu không còn sót lại một phần, thanh đao kia vừa nhanh vừa độc, đến khi gã phát giác muốn né tránh thì thanh đao đã lướt qua, đầu gã đã bị chém lìa xuống đất một cách gọn gàng.
Trịnh Thế Hữu bị một quyền đánh trúng mặt, xương mũi bị nát.
Nhưng quyền này thực sự còn chưa dùng hết lực, sát tâm cũng không nhiều. Tuy nhiên vừa thấy người dùng đao giết người như cắt dưa, căn bản cũng không cần quan tâm hai người thị vệ của Vương gia này là thứ gì, quyền sư khóe mắt nhảy liên, đột nhiên nghĩ tới Lý Ngư đã sắp xếp mọi thứ hết sức kín đáo, hơn nữa như lời của hắn nói thì nanh vuốt của Kinh Vương chết càng nhiều thì bọn họ càng được an toàn.
Nghĩ tới đây, quyền sư nhất thời quyết tâm, vốn là quyền đầu tiên chỉ ra bảy phần công lực, đánh bất ngờ nên Trịnh Thế Hữu cũng hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, nhưng vẫn chưa lấy đi tính mạng của anh ta.
Sát ý dâng lên, lúc này quyền sư không hề lưu tình, lập tức dùng đủ mười phần công lực, Bát quái du thân, vòng quanh Trịnh Thế Hữu, “Phốc! Phốc! Phốc!”, từng quyền đánh tới da thịt, đánh tới mức thân mình của Trịnh Thế Hữu lắc lư trái phải, bị nắm đấm thép đánh tới, lắc lư nhưng lại không ngã.
Quyền sư này đương nhiên chính là Hà Tiểu Kính quyền sư đứng đầu Lợi Châu, người dùng đao kia, người dùng đao kia cũng chính là Quách Nộ Nhân đồ bình sinh giết không dưới ba trăm người.
Hà Tiều Kính vừa động sát tâm, lập tức không nhẹ tay, không muốn bị Quách Nộ coi thường, lập tức đánh mạnh tay, đánh vào Trịnh Thế Hữu, nhưng anh ta vẫn không ngã xuống.
Anh ta đứng đó, khuôn mặt bị ong đốt giống như đầu heo đối mặt với Hà Tiểu Kính, đứng một lát, đột nhiên “hự” một tiếng vang lên, phun ra một bụng máu, toàn bộ thân thể tàn tạ, giống như chôn chung với người chết, ngã ầm xuống mặt đất.
Vừa xem từng quyền đánh trên da thịt anh ta, đánh đến mức cực kỳ hung mãnh, Quách Nộ vẫn không hề thay đổi sắc mặt, cho đến khi thấy Trịnh Thế Hữu ngã tại chỗ tê liệt trên mặt đất, Quách Nộ mới biến sắc, không kìm nổi khen một tiếng:
- Quyền giỏi!
Hóa ra những quyền vừa rồi, Trịnh Thế Hữu đã bị đánh cho gân cốt trong người đứt từng khúc, cho nên mới ngã xuống đất mà tê liệt.
Hà Tiểu Kính đã luyện quyền nửa đời người, đả thương hơn người, đánh cho tàn phế hơn người, có thể giết người thì đây là lần đầu. Một người giết người, trong lồng ngực có một tinh lực cuồn cuộn, ánh mắt sáng quắc, càng trở nên hưng phấn dị thường.
Hai người kể từ nay về sau đều có một bí mật lớn, chính là một con ve con châu chấu cùng trên một sợi dây thừng, cũng không cần phải e dè đề phòng điều gì. Hà Tiểu Kính nhìn Quách Nộ, giọng điệu có vẻ gấp rút nói:
- Đi?
- Đi!
Quách Nộ xách đao bước đi. Tâm tình của Hà Tiểu Kính lúc này ông ta hiểu rất rõ. Lần đầu tiên trong đời giết người, cảm giác của ông ta cũng gần giống với Hà Tiểu Kính lúc này, tuy nhiên, nếu một tháng giết một người, hơn ba trăm người cũng phải cần đến ba mươi năm, ông ta sớm đã chết.
Hai người một bình tĩnh, một hưng phấn, nhưng bước chân lại nhanh nhẹn giống nhau, mục tiêu chỉ có một: Chỗ ở của Kinh Vương!


Bạn cần đăng nhập để bình luận