Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 564: Hữu duyên tự gặp nhau..
Hôm sau sau khi đã lâm triều xong, Lý Thế Dân giữ lại bốn vị tâm phúc trọng thần Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, Lý Tích, Chử Toại Lương ở lại, đến ngự thư phòng tiếp tục bàn bạc việc lập Thái Tử.
Lúc trước Lý Thế Dân vốn đã có ý lập Lý Thái làm Thái tử rồi. Lý Thái có văn danh, phù hợp với quan niệm văn trị của Lý Thế Dân. Gã là đứa con mà Lý Thế Dân yêu thích nhất, việc chọn gã kế vị Thái tử là điều hiển nhiên hợp lý. Nhưng mấy câu thuyết từ của Lý Thừa Càn trước khi đi đã khiến cho Lý Thế Dân xúc động rất sâu, y bắt đầu suy xét khả năng khác về lập thái tử. Bản thân y đã từng trải qua rất nhiều, cũng không muốn lại tái diễn trên người con trai mình, chẳng phải đó là báo ứng đó sao.
Cho nên, hôm nay triệu tập bốn đại thần này để nghị lập Thái Tử, trong lòng Lý Thế Dân thực ra đã có người để chọn rồi, đó chính là Lý Trị. Lý Trị là con trai thứ chín của Lý Thế Dân, đích tam tử, tuổi còn nhỏ, nhưng nó là đích tử, mẹ đẻ là Văn Đức Thuận Thánh Hoàng hậu Trưởng Tôn Thị, cùng với trưởng tử Lý Thừa Càn, và đích thứ tử Lý Thái đều cùng một mẹ sinh ra, Lý Thừa Càn đã bị phế rồi, Lý Thái cũng không thích hợp, vậy thì tiếp theo chính là cậu ta.
Mà cậu bé này tuy còn nhỏ, nhưng đã thể hiện được trí tuệ, khiến Lý Thế Dân dao động chính là tính cách của cậu ta, tính cách cậu ta rất ôn hòa, rộng rãi. Nếu như nói Lý Thừa Càn, Lý Thái ích kỷ tàn nhẫn, thì Lý Trị này y tin ngày sau khi lên làm hoàng đế nó sẽ không phải là loại người ra tay tàn độc với huynh đệ ruột thịt của mình.
Nhưng, y còn muốn xem cách nhìn của các đại thần tâm phúc khác, hôm qua Lý Tĩnh, Lý Tích giả ngây giả dại, hai người đó, luôn lấy Lý Tĩnh làm đầu.
Lý Tĩnh không biểu lộ thái độ, Lý Tích cũng không tỏ thái độ, mà Lý Tĩnh hiện tại đang ở trạng thái đỉnh cao vinh quang, cũng không nên gọi vào triều nữa, cho nên hôm nay không gọi ông ta. Lý Thế Dân sau khi vừa biểu lộ thái độ muốn lập Thái tử, muốn bốn vị tâm phúc đại thần tỏ thái độ. Lúc này, y đưa Lý Thái, Lý Trị đều vào danh sách chọn làm Thái tử, muốn bốn vị tâm phúc đại thần phải biểu quyết, bốn vị đại thần muốn qua loa tắc trách cũng không thể.
Các đại thần khi tỏ thái độ cũng rất nghiêm túc, họ bình thường sao không tự hỏi vị Hoàng tử nào thích hợp hơn làm Thái tử chứ, cho nên kết quả bỏ phiếu là:
Lý Thái VS Lý Trị, phiếu 2/2 ngang nhau.
Phòng Huyền Linh, Lý Tích bầu phiếu cho Lý Thái, lý do là trưởng tử đã phế, thích hợp nhất là chọn con thứ. Đương nhiên, điều này không thể nói thẳng với Hoàng đế được.
Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương thì bỏ phiếu cho Lý Trị. Hai người cho rằng Lý Trị tuy tuổi còn nhỏ nhưng Hoàng đế tuổi xuân đang độ, cũng không lập tức cần có người kế vị. Mà Hoàng tử Lý Thái quá mập sợ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Lý Ngư đứng ở một bên, lại được mở tầm mắt, hắn thực sự nghĩ bốn vị trọng thần một nước này có thể đưa ra ý kiến toàn diện, cụ thể, khoa học, lại không ngờ lý do của người ta lại quá đơn giản như thế.
Ta chọn lão nhị, bởi vì lão đại không thích hợp nữa thì nên là lão nhị thôi.
Ta chọn lão tam bởi vì lão nhị sức khỏe không tốt, chúng ta cũng nghĩ cho giang sơn xã tắc nhưng chúng ta cảm thấy các hoàng tử đều rất rất tốt, cho nên xuy xét từ trưởng đến út tính về sức khỏe mà xem xét quyết định, như vậy, cuối cùng bất kể là lão Nhị thượng vị hay lão tam thượng vị thì vẫn không hề đắc tội hai người đó, mọi người vẫn quan hệ thân thiết với nhau.
Bà nội nó đúng là được mở rộng tầm mắt rồi!
Ta còn tưởng danh nhân lịch sử cũng tâm tư đơn giản thẳng như ruột ngựa như trong sử sách viết cơ chứ, hóa ra đây mới chính là con người thật, cần học tập, cần học tập.
Lý đại tướng quân mặc áo choàng thái giám tiểu Hoàng Môn, trong tay chấp một cây phất trần, đứng ở cạnh ngự án, vô cùng hiếu học. Lý Thế Dân hơi quýnh, sớm biết thế thì gọi sừ Lý Vệ công tới rồi, bắt hắn phải tỏ thái độ, như thế số phiếu bầu chắc chắn sẽ không phải là kết quả này. Giờ số phiếu ngang nhau, ta phải quyết định sao đây. Nếu ta bày tỏ muốn đứa thứ hai hoặc đứa thứ ba làm Thái tử, đây không phải là trêu đùa đại thần hay sao, việc bỏ phiếu còn có ý nghĩa gì nữa.
Khụ!
- Trẫm biết rồi, trẫm sẽ cân nhắc, lui ra đi!
Lý Thế Dân “đuổi” bốn vị lão đại nhân ra ngoài, vỗ trán ngẫm nghĩ, tạm thời buông bỏ việc này xuống.
Mà Lý Thái nhìn chằm chằm vào ngôi vị Hoàng đế cũng đang nhìn chằm chằm vào động tĩnh của cung đình.
Gã cũng không dám cho tai mắt tìm hiểu ở ngự tiền, đó là đại húy kị, một khi bị phát hiện, gã vốn đang có mười phần trăm cơ hội kế vị sẽ biến thành không có khả năng. Nhất là dưới tình huống gã đang có được ưu thế tuyệt đối, căn bản không cần mạo hiểm như thế.
Nhưng gã lại rất dễ lý giải việc Hoàng đế tìm đại thần đến nghị sự sau buổi lâm triều, đây không phải là bí mật không thể dò hỏi được.
Ngày hôm qua, Hoàng đế giữ Lý Tích nghị sự, còn gọi Vệ Quốc Công Lý Tĩnh lâu rồi không vào triều đến, đây chính là vị đại thần duy nhất mà phụ hoàng cho tới nay vẫn coi như huynh đệ.
Hôm nay, Hoàng đế lại giữ lại bốn vị Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Tích, Phòng Huyền Linh, Chử Toại Lương, trong đó không phải là Tể tướng thì là võ thần, rõ ràng là muốn lập Thái tử rồi.
Nhưng, ngày hôm qua không hề công bố chọn ai làm Thái tử, hôm nay cũng không.
Vậy đó là ý nghĩa gì? Các đại thần còn chưa thống một ý kiến, Hoàng đế cũng không.
Lý Thái là con thứ, lại là Hoàng tử duy nhất của Sủng quán chư vương, vị trí Thái tử này, gã nghĩ sau khi Hoàng trưởng tử Lý Thừa Càn xong đời thì sẽ là của gã, nhưng giờ vẫn treo mà chưa quyết, chẳng lẽ... có biến cố?
Nếu có biến cố, vậy chỉ có thể là...
Lý Thái chợt nghĩ tới tiểu tử thối Lý Trị, lão tam này gã chưa bao giờ để vào mắt chẳng lẽ giờ đã trở thành đại địch của gã?
Lý Thái không thể tiếp tục ở trong phủ bày thái độ ra vẻ một hiền Vương nữa, gã lập tức chuẩn bị tiến cung.
Dù sao Lý Thái và phụ hoàng quan hệ thân thiết nhất, thường thường sẽ tiến cung, lúc này vào cung cũng không hề bất thường.
Lý Thế Dân cho bốn vị đại thần đi, uống chén trà, tạm thời bỏ xuống tâm sự này, chợt nhớ đến chuyện đêm qua Cửu tần thị ngự, thứ nữ Hoa Cô của Võ Đô đốc gia cũng rất khả ái, vóc người quyến rũ, tính tình hoạt bát khờ dại.
Lý Thế Dân rất vừa lòng với nàng. Ở độ tuổi trung niên, y lại rất thích những người vô tâm cơ, khờ khạo ngây ngô, tựa như làm cho y trở nên mạnh mẽ hơn.
- Hoa Cô... chắc là tên mụ rồi.
Nhớ đến tư thế quyến rũ hầu hạ đêm qua, Lý Thế Dân không khỏi khẽ mỉm cười, nói:
- Truyền chỉ!
Lý Ngư vội hạ thấp người, nghe Lý Thế Dân nói:
- Tài nhân Hoa Cô, ban tên là Mị, sau này gọi là Võ Mị.
- Vâng!
Lý Ngư đáp, bụng nghĩ: “Đã gả vào thâm cung, thành nữ nhân của Hoàng đế, có thể được Hoàng đế sủng ái, vốn là chuyện may mắn. Chỉ có điều cũng bởi thế, muội ấy vẫn là người đi theo con đường nhân sinh ban đầu, cuối cùng kết cục đó, với muội ấy mà nói rốt cuộc là hạnh phúc hay là cô độc đây, rất khó nói.”
Lý Ngư xoay người định đi, Lý Thế Dân bỗng gọi lại, suy nghĩ một chút, nói:
- Đỗ Hành Mẫn vốn là Binh Tào, hiện giờ đã là khai quốc quận công, Thái Thú một phương. Trẫm đối với công thần cũng không hề keo kiệt. Ngươi từng có công cứu giá, bình loạn, vậy ngươi có tính toán gì trong tương lai không?
Trong lòng Lý Ngư vừa động, chẳng lẽ Hoàng đế này định thưởng công cho mình. Ta có nên xin rời khỏi Hoàng cung, trở về với vợ con không. Ôi, Lăng Nhược sắp sinh rồi.
Hắn vui mừng nói:
- Bệ hạ có ban thưởng, thần không dám từ. Nhưng hưởng bổng lộc triều đình vốn nên nguyện trung thành với quân thượng, tận trung vì nước, nào dám đòi hỏi ban thưởng ạ.
Lý Thế Dân thấy được nụ cười trên mặt hắn, y rất thích. Muốn tiến tới, là mong muốn của con người, cái sợ là loại người lòng dạ quá sâu, hỉ nộ không biểu hiện, loại người này cần kiêng kị, không thể ở chung được. Là đế vương cao quý cũng giống vậy không thích, nhưng các đại thần khi tuổi dần dần già đi, muốn nhiều, e dè nhiều, khó tránh có lòng dạ, đúng là thanh xuân một đi không trở lại.
Lý Thế Dân thở dài nói:
- Công lao của ngươi cao hơn Đỗ Hành Mẫn. Chỉ là nếu phong ngươi làm quốc công, kinh nghiệm lý lịch vẫn còn kém một bậc, nhưng một nhưng một quận công không thể thiếu được.
Lý Ngư đã nghe nói việc phong thưởng của Đỗ Hành mẫn, cũng từng nghĩ mình có được như thế không. Thụ phong khai quốc quận công, đúng là vinh hạnh đặc biệt lớn, trong tước vị khai quốc quận công là chính nhị phẩm, mà thăng lên nữa là quốc công, Lý Tĩnh, Lý Tích là quốc công, công lao của ngươi chẳng lẽ hơn họ.
Nhưng thực chức quan là thụ cái gì, hắn lại không rõ lắm, bởi vì…có thể văn có thể võ, trời biết Hoàng đế sẽ cho hắn làm quan gì.
Lý Thế Dân trầm ngâm nói:
- Về phần chức quan là gì, trẫm còn phải để Lại bộ suy tính, trẫm không muốn đưa ngươi ra địa phương bên ngoài.
Đây chính là đại ân nha. Đối với một người tuổi còn trẻ, còn có không gian để tiếp tục phát triển, đương nhiên phải ở lại trong kinh, ngày ngày ở dưới mắt hoàng đế, thì mới có càng nhiều cơ hội. Nhưng đối với một quan viên gần đất xa trời, việc thăng chức đã vô vọng, vậy thì đương nhiên đi địa phương làm thổ Hoàng đế vẫn thích hơn.
Cho nên Hoàng đế tỏ vẻ muốn giữ Lý Ngư ở lại kinh thành, chính là mong đợi hắn có không gian bay lên cao hơn nữa. Đây chính là mong đợi của Hoàng đế, mong đợi của Hoàng đế cũng không đơn giản chỉ là một mong đợi, nó có thể hóa thành lực thúc đẩy thực tế rất lớn.
Lý Ngư vội vàng tạ ơn. Lý Thế Dân cười dài nói:
- Đi đi.
Lý Ngư lại lần nữa tạ ơn mới rời khỏi ngự thư phòng, đi đến Hoa Mộc Uyển. Đến Hoa Mộc Uyển hắn hỏi mới biết Phùng Lương thị không ở đây, lão thái thái lớn tuổi, hôm qua Hoàng đế đại chiến xuân sắc vô cùng, bà ta lại được phân trực ở bên ngoài, hôm nay trong người không khỏe, đã đi Thái y viện mời lang trung xem bệnh rồi.
Thân phận của bà ta có lẽ còn chưa đủ tư cách mời thái y để xem bệnh, tuy nhiên chủ động đến cầu xem bệnh, các thái y cũng sẽ không khó khăn mà không xem bệnh cho. Hoa Cô hôm nay được Hoàng đế ban tên cho, hơn nữa đã là phi tử được sủng hạnh rồi, đây cũng không phải là lần đầu tiên gặp trong đình viện, Lý Ngư không tiện đến đó, bèn hỏi nơi đi của Quách Lương thị, có cung nga đáp:
- Quách Lương thị đang ở Thang Tuyền cư ạ.
Thang Tuyền cư chính là một phòng lớn có xây dựng suối nước nóng, Hoa Mộc Uyển sở dĩ có chữ Mộc, cũng bởi vì nơi này có suối nước nóng. Hôm qua Lý Ngư đã thăm dò toàn bộ địa hình của Hoa Mộc Uyển đã biết nơi này rồi, nên không cần ai dẫn đường mà đi thẳng đến đó.


Bạn cần đăng nhập để bình luận