Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 094: Chiến thuật tâm lý và tài ăn nói của Tô Tần
Dương Thiên Diệp khí chất cao quý, dung mạo xuất chúng lại là một tay bịt bợm, hơn nữa, vì để trục lợi mà không ngại hi sinh nhan sắc, Lý Ngư không khỏi cảm thấy khinh bỉ từ trong tâm can.
Thật là mất mặt, không ra thể thống gì cả! Sao lại có người không biết xấu hổ đến như vậy? Võ Sĩ Hoạch có hai trai ba gái, đứa con đầu có thể gọi cô là chị rồi, cô lại chỉ vì ham phú quý quyền uy của Võ Đô đốc mà không ngại dùng nhan sắc để dụ dỗ?
Con người luôn hướng lên trên, cái này ta hiểu, nhưng cô cũng phải chọn người chứ. Như ta đây nè, thanh niên tuấn tú, tài hoa phong nhã, so về phú quý quyền uy đương nhiên không bằng Võ Sĩ Hoạch, nhưng mà…đó cũng chỉ là nhất thời thôi! Ai giàu ba họ, ai khó ba đời! Hơn nữa, ta đã kiếm được bốn hòm châu báu rồi.
Cô xem Cát Tường kìa, tự tôn tự tại, so với người ta, thật là tức chết đi!
Lý Ngư chửi rủa Dương Thiên Diệp trong lòng một lúc đã vào đến nhà lao của phủ Đô đốc, đi lừa Bàng ma ma.
Phủ Đô đốc là một nha môn có năm cửa, cửa cuối cùng là nơi ở của Đô đốc và người nhà, cửa thứ tư chủ yếu là phòng khách, đều nằm trong khuôn viên.
Ba cửa trước của phủ Đô đốc là công đường, các nơi quan trọng bao gồm nhà kho, kho vũ khí, kho lương, ngân khố vân vân, nhà lao cũng là một trong số đó.
Nhà lao phủ Đô đốc cũng không lớn, chỉ dùng để tạm giam phạm nhân quan trọng hoặc phạm nhân do Đô đốc xét xử, không thể so sánh với đại lao của phủ nha được. Cho nên ngoài cửa cũng chỉ có bốn vệ binh canh gác, bên trong thì chẳng phân biệt nam nữ, nhốt chung cả Bàng ma ma và hai tên đâm thuê chém mướn xui xẻo.
Lý Ngư tiến vào nhà lao, bên trong sực một mùi ẩm mốc, đến cây đuốc cũng không có, đứng một lúc cho quen mắt mới từ từ theo lối đi vào trong. Đến tận cùng mới thấy một phòng giam chấn song đều làm bằng gỗ to như miệng bát, giữa các thanh chỉ chừa khe hở bằng nắm đấm nên không phải lo có người chui được ra ngoài.
Bàng ma ma và hai tên đánh thuê vẫn mặc bộ đồ ở “Trương Phi Cư”, co chân ngồi trên nền cỏ ẩm mốc, cúi đầu thở dài thườn thượt, nghe tiếng bước chân cũng không buồn ngẩng lên xem.
Lý Ngư đứng trước chấn song, đằng hắng ho lên một tiếng, Bàng ma ma liền ngầng đầu lên. Vừa nhìn thấy Lý Ngư, hai mắt long lên, rống lên một tiếng nhào tới, hai tay chồm qua chấn song hòng tóm lấy Lý Ngư.
Hắn rất bình tĩnh đứng nguyên ở đó, hai tay Bàng ma ma chỉ thò ra hơn một nửa, được chút xíu rồi giữ nguyên. Hóa ra hai tay mụ đã bị xích, dây xích mắc ở chấn song, hai tay mụ khó mà thò ra ngoài được. Hắn đã từng ngồi tù mấy tháng, chuyện trong tù còn rành hơn mụ.
Hắn ho khan một tiếng, nói:
- Bàng Thị, chết đến nơi rồi mà còn dám lớn lối à?
Bàng ma ma nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lý Ngư nói:
- Họ Lý kia, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại hãm hại ta?
Lý Ngư cười nhạt một tiếng, hỏi ngược lại:
- Cát Tường với ngươi cũng không thù không oán, sao ngươi hãm hại nàng?
Bàng ma ma ngẩn ra, hai tay từ từ rụt lại.
Lý Ngư tiến lên một bước, nói:
- Ta và ngươi không có thù oán, ngươi và Cát Tường cũng không thù oán gì! Ngươi hại Cát Tường cũng chỉ vì muốn lấy lòng Nhâm Thái thú, để trục lợi! Ta muốn chỉnh ngươi, vì ta thích Cát Tường, không muốn nàng bị ngươi hãm hại, hiểu chưa?
Bàng ma ma tuy là đàn bà nhưng vô cùng lưu manh. Mụ cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ngẩng lên lạnh lùng cười:
- Không sai, ta chơi nó, ngươi chơi ta, không thù không oán, ta không cần cãi với ngươi làm gì. Có điều, ân oán giữa ta và ngươi thì xác định rồi. Đừng để ta có cơ hội ra ngoài, bà mà ra ngoài được thì…
Bàng ma ma nghiến răng, trừng trừng nhìn Lý Ngư:
- Không biết ngươi thần thánh thế nào, chỉ cần ngươi còn ăn hương khói nhà người ta thì chắc chắn sẽ có cách đối phó với ngươi. Cùng lắm bà đem chó ở Lợi Châu này giết hết lấy máu, lại thêm ít máu kinh nữa, phá hết phép thuật của nhà ngươi. Chỉ cần bắt được ngươi, bà mày xẻ thịt phanh thây, gọt xương thiêu cốt cho ngươi hết đường siêu sinh.
Lý Ngư thở dài nói:
- Ta vốn còn muốn thả ngươi ra ngoài đấy, đã như vậy thì…
Bàng ma ma hai chân mềm nhũn, kêu lên một tiếng quỳ rạp xuống đất, trên mặt đầy vẻ xu xê nịnh nọt:
- Già này thật hồ đồ, già này đáng chết, già này không phải người! Tiểu thần tiên, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho ta lần này đi, cứ coi ta là quả rắm thối mà đánh ra đi!
Mụ vừa rồi năm ngón tay còn muốn táp vào mặt Lý Ngư, Lý Ngư vẫn bình tĩnh tự tại. Lúc này bị “trở mặt thần công” của Bàng ma ma làm cho hết hồn, bất giác lùi lại một bước, trong lòng thầm nghĩ: “Mụ già này, trở mặt còn nhanh hơn giở sách, thật là ghê quá đi”.
Hắn ho khan một tiếng, nói:
- Muốn ta thả ngươi cũng không khó...
Bàng ma ma vội hùa theo cười, nói:
- Lúc nãy đều là già này không biết trên dưới, nói lời ngu si, chứ già này là cái thá gì, đâu có tư cách so sánh với tiểu thần tiên đây. Chỉ cần được thả ra ngoài, già này xin đội ơn trời biển, ân oán gì chứ, đến nghĩ già còn chẳng dám.
Lý Ngư cười, nói:
- Ngươi dám nghĩ cũng được, dám làm cũng được, ta không quan tâm. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn ra ngoài, phải chấp thuận với Lý mỗ một việc.
Bàng ma ma tiếp luôn:
- Ngài cứ nói, chỉ cần già này làm được nhất định sẽ hoàn thành.
Lý Ngư giơ ngón trỏ lên, nói:
- Ta chỉ có một việc, giải quyết rõ ràng việc ngươi lừa Cát Tường không biết chữ, ép cô ấy viết giấy bán thân.
Bàng ma ma ngẩn ra, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ.
Lý Ngư nói:
- Thế nào, ngươi không đồng ý?
Bàng ma ma đảo hai con ngươi, trên mặt nở một nụ cười gian xảo:
- Tiểu thần tiên à, Cát Tường thì ngài mang đi rồi, “Trương Phi Cư” của ta cũng bị ngài niêm phong rồi, thế thì giấy bán thân có hay không cũng có khác gì đâu. Tiểu thần tiên hà cớ gì còn bắt già này thừa nhận giấy bán thân đó là giả chứ?
Lý Ngư bỗng giật mình, mụ già này không hổ là kinh doanh “Trương Phi Cư” lâu năm, lọc lõi lão luyện. Khi mụ bị bắt, vẫn chưa có cáo trạng do Nhậm Thái thú chống lưng, mụ đã phát hiện yêu cầu khác thường của ta có chỗ không ổn. Mấy thứ đồ cổ này, đều là người bằng xương bằng thịt, không phải thứ vô tri, ta phải đối phó cẩn thận mới được. Lý Ngư vừa nghĩ, mặt không đổi sắc, nói:
- Ngươi muốn biết lý do à, rất đơn giản, ta muốn cho Nhậm Thái thú chết.
Câu trả lời này quả thật có phần ngoài dự đoán của Bàng ma ma, mụ tuy gian xảo nhưng cũng không khỏi ngẩn người, có chút ngạc nhiên chằm chằm nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư trầm ngâm cười, nói:
- Ta ép Nhậm Thái Thú ăn phân, lão sẽ tha cho ta sao? Đã thế thì một mất một còn, ta cứ ra tay trước cho chắc ăn.
Sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng nghiêm nghị:
- Võ Đô đốc sắp đến kỳ thuyên chuyển, ông ta ở Lợi Châu chắc gì không có lúc công vụ sai sót, nên sẽ đẩy một tay Thái thú có thù với ông ta vào đó? Tư Mã Liễu ngủ đông đã lâu, khó lắm mới có cơ hội như vậy, hắn sẽ bỏ qua sao?
Lý Ngư quét mắt qua Bàng ma ma, rồi lại nhìn hai tên đánh thuê một lượt, nói:
- Các ngươi muốn biết thì ta sẽ nói, để xem các ngươi to gan dám nói ra ngoài không, hơn nữa, đợi các ngươi nói ra ngoài thì Nhậm Thái thú đã về vườn rồi.
Lý Ngư tiến lên một bước, nhìn xuống Bàng ma ma:
- Cho nên, giấy bán thân này, ngươi biết phải viết sao rồi chứ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận