Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 287: Không có phúc khí hưởng thụ
Cả một đêm, Long đại tiểu thư tức giận không ngủ được, không ai biết.
Vô Tình Hán Hán và Phụ Tâm Hán ngủ ở gian ngoài hầu hạ, nghe thấy tần suất xoay người như bánh nướng áp chảo của tiểu thư, nhất thời cũng không dám ngủ, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy Long đại tiểu thư nổi nóng hoặc làm hành động gì, chờ đợi một lúc, hai tiểu cô nương ham ngủ cũng ngủ luôn.
Hai nha đầu ngủ muộn, lại đang tuổi ham ngủ, đến khi các nàng dụi mắt rời khỏi giường không khỏi thất kinh, tiểu thư căn bản không cần các nàng hầu hạ, đã rửa mặt xong, trang điểm sẵn sàng, bề ngoài nghiêm nghị, để đi đường thuận tiền bình thường không đeo ngọc bội, hoa tai, chuế ngọc hôm nay cũng đều mang theo, giống như là được mẹ gả chồng.
Hai nha đầu thất kinh, vội mặc quần áo rời giường, lại sợ làm cho Long đại tiểu thư không hài lòng, tuy nhiên Long cô nương cũng không để ý tới các nàng, nàng đứng ở cửa, ánh mắt dán lên khe cửa, nhìn ra ngoài hết sức chăm chú, tựa hồ như đang nhìn đồ vật gì đó.
Hai nha đầu ăn mặc gọn gàng, ngay cả mặt cũng chưa kịp rửa đã chạy tới bên cạnh Long đại tiểu thư.
- Tiểu thư ….
Phụ Tâm Hán sợ sệt gọi một tiếng.
- Suỵt...
Long đại tiểu thư lập tức dựng đưa tay lên môi, ngăn nàng ta lại. Phụ Tâm Hán lập tức ngậm miệng, liếc nhìn Vô Tình Hán, không hiểu nổi.
Mặc Bạch Diệm cùng Phùng Nhị chờ ở trong sân, đợi Dương Thiên Diệp Dương đại tiểu thư xuất môn.
Cửa vừa mở, Dương Thiên Diệp từ trong cửa bước ra, Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị kinh ngạc.
Điện hạ trời sinh quyến rũ, hầu như chưa bao giờ dùng son bột nước, trang sức trang phục, nói không ngoa, những thứ như son phấn, cho dù loại phấn cao cấp nhất thành Trường An, nếu điện hạ dùng, đều che mất da thịt mềm mại như nước vốn có của nàng.
Nếu dùng, điện hạ dùng chính là tô lông mày, son dưỡng môi, thế nhưng hôm nay, điện hạ lại trang điểm, so với ngày khai trương cửa hàng thì còn long trọng hơn mấy phần. Đặc biệt là trang phục của nàng, vốn là để ra ngoài thuận tiện, Đại tiểu thư thường là mặc cẩm bào cổ lật, đỉnh đầu là mũ quả dưa, mang chút Hồ phong, đẹp đẽ đáng yêu, đi đường tiện lợi.
Hôm nay Đại tiểu thư còn đeo ngọc bội, có chuyện gì vậy?
Rõ ràng Mặc Bạch Diệm đứng ngay trước mắt, nhưng giọng nói trong trẻo của điện hạ lại như trẻ con đang luyện giọng nói:
- Mặc tổng quản, bảng hiệu nhà chúng ta hơi nhỏ một chút, không bắt mắt. Ngươi đi một chuyến tới Chợ Tây, bảo Lý Ngư xem một chút, làm bảng hiệu to hơn.
Với đạo lý đối nhân xử thế Mạc tổng quản không thể nói là không biết, thế nhưng nói đến tình yêu nam nữ, lại rất đơn thuần, nào biết lời nói này Dương đại tiểu thư là có dụng ý gì, cười nói:
- Đại tiểu thư, Tiêu Phòng Ti nói rồi, cửa hàng bảng hiệu Chợ Tây sau này thống nhất quy chế…
Dương Thiên Diệp trừng mắt liếc ông ta nói:
- Tiệm nhà chúng ta chiếm mặt tiền của bốn cửa hàng, sao có thể giống cửa hàng khác? Đặc biệt, Đông Ly Hạ sao có thể treo cửa hiệu lớn đến mức ở ngoài mấy dặm cũng có thể nhìn thấy? Ngươi đi tới chào hỏi Lý Ngư một tiếng là được rồi, hắn sẽ làm khó ta à?
Mặc Bạch Diệm vội vâng vâng dạ dạ.
Trong phòng, Long Tác Tác cười lạnh một tiếng, đóng lại cửa đi ra ngoài, cái giọng giòn tan, phảng phất giống như đang luyện giọng nói:
- Gọi bọn thị vệ mau chuẩn bị xa mã, hôm này vào thành, lang quân không thấy ta, chắc sẽ lo lắng. Chúng ta mau xuất phát…
Vô Tình Hán và Phụ Tâm Hán cũng đi ra, nghe nàng nói vậy, Vô Tình Hán kinh ngạc xin chỉ thị:
- Cô nương, cô không dùng đồ ăn sáng ạ?
Long Tác Tác lườm nàng ta nói:
- Chỉ có mấy bước đường, không chết đói ngươi được, chúng ta về nhà ăn!
Long Tác Tác nhẹ nhàng vỗ bụng, giống như một đại tướng quân ưỡn ngực ưỡn bụng, oai phong lẫm liệt, bề nghễ uy nghi nhìn Dương Thiên Diệp nói:
- Bà bà viết thư, không ngừng giục ta vào kinh, đến sớm một chút, sớm để cho lão nhân gia vui mừng.
- Tùng tùng tùng…
Thời điểm cửa phường vang lên tiếng trống mở cửa vang dội toàn thành. Tiếng trống vang lên, giống như âm thanh tiếng trống trận, ánh mắt Dương Thiên Diệp vừa chạm phải Long Tác Tác, giống như một thanh kiếm, phong mang chạm vào nhau, tia lửa cùng sát khí tóe ra.
- Nha đầu kia không hiểu lòng của lão nhân gia nghĩ gì. Lão nhân gia là mong được nhìn cháu ngoan của bà đây.
Giọng nói của Long Tác Tác tựa hồ là nói với Vô Tình Hán và Phụ Tâm Hán, thế nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Diệp, cũng không biết đến tột cùng là nàng ta nói với ai.
Dương Thiên Diệp liếc nhìn Long Tác Tác đang kiêu ngạo ưỡn cao cái bụng, vỗ nhè nhẹ, Thiên Diệp công chúa hoàn toàn bị đánh bại.
Tiếng trống vang lên, giống như hò hét trợ uy cho Long đại tiểu thư, Thiên Diệp cô nương quay đi, tức giận, đáng tiếc lại không tranh được với người ta, mặc dù có cảm giác tực giận, nhưng không thể làm gì được. Tướng bại trận thì nói gì đến dũng? Đi tới đi tiếp, Dương đại tiểu thư ngay cả cái ngực cũng sụp xuống….
Thời gian khai trương hai cửa hàng ở hai chợ Đông Tây muộn hơn giờ phường mở cửa là một canh giờ, bởi vì cửa hàng khai trương cũng cần thời gian chuẩn bị, Chưởng quỹ và tiểu nhị cũng cần thời gian chạy tới phường thị. Cho nên Lý Ngư không cần ra đi làm sớm, ngủ dậy, rửa mặt sẵn sàng, mặc thường phục, hắn đi ra phòng khách.
- Tiểu lang quân chào buổi sáng!
Thâm Thâm cười thi lễ chào đón, ngọt ngào nói:
- Tiểu lang quân mời ngồi, nô nô đi múc cháo cho ngươi.
Tĩnh Tĩnh cầm chiếc đũa, nhanh nhẹn lấy một đĩa nhỏ, từ bốn năm đồ ăn sáng chọn lấy hai ba thứ đưa qua cho hắn, lại cầm thấy nửa cái trứng vịt muối cắt ra, đưa lòng đỏ trứng tới trong đĩa ăn của hắn, để lòng trắng trứng vào trong bát ăn của chính mình.
Sau đó Tĩnh Tĩnh mút lòng đỏ trứng dính trên đầu chiếc đũa, cười híp mắt nói với Lý Ngư:
- Mấy thứ này đều hợp với khẩu vị của Tiểu lang quân đấy.
Động tác mút lòng đỏ trứng trên đầu đũa chỉ là không muốn lãng phí lòng đỏ trứng, Phan đại nương đang ngồi đây, nàng cũng không dám dùng đầu lưỡi liếm chiếc đũa, làm ra bất kỳ động tác mờ ám gì đó. Động tác cho nam nhân nhìn với động tác cho mẹ của nam nhân xem, phải tuyệt đối khác nhau, đạo lý này, trong tròng của Tĩnh Tĩnh đều hiểu rất rõ ràng. Dù là như vậy, thái độ ngây thơ này, cũng đủ để mê người.
Cát Tường nhìn Lý Ngư, không đứng dậy, chỉ mỉm cười nói:
- Mau ngồi đi, ngươi vào thự, cần xã giao nhiều, uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe, trong cháo ta đã bỏ thêm mấy vị dược liệu tốt cho thân thể, ấm dạy dày, canh tư đã dậy để hấp cách thủy, ngươi uống nhiều một chút.
Cát Tường vừa nói, vừa tự nhiên đưa qua cho Phan đại nương một đĩa tào phở, toàn tâm toàn ý, thành thục điêu luyện.
Phan đại nương rất phấn khởi, hòa hợp êm thấm như vậy, Lý gia hưng thịnh có hi vọng rồi! Phan đai nương tựa hồ như đã thấy con cháu đầy đàn, gia tộc hưng thịnh, tâm tình thật là thoải mái.
Thế nhưng Lý Ngư… Lý thị trưởng cảm nhận được không phải là ngọt ngào, mà là một loại cảm giác không sờ được không nhìn thấy được, nhưng hắn hiểu rất rõ đó là cảm giác không hề dễ chịu. Hắn không ngồi vào chỗ, hắn cầm cháo thuốc mà Thâm Thâm và Cát Tường lấy cho hắn, rót vào đĩa dưa muối mà Tĩnh Tĩnh và lão nương chia cho hắn, gật đầu với bốn nữ nhân tâm tình khác nhau nhưng đều hòa hợp êm thấm, nói:
- Ta còn có chút chuyện, cần lãnh giáo Dương tiên sinh một chút, mấy người cứ ăn đi, ta đi tìm ông ta nói chuyện.
Dương Tư Tề đang bưng cháo và đồ ăn, vừa húp cháo vừa nhìn bản đồ, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có người, ông ta quay đầu nhìn lại, thấy Lý Ngư ngồi cùng băng ghế với ông ta, dang cầm một chén lớn, hì hục húp cháo.
Dương Tư Tề kinh ngạc nói:
- Sao ngươi tới đây?
Lý Ngư thẳng thắn nói:
- Ở đó quá nhiều người, không được tự nhiên.
Dương Tư Tề nhướng mắt, không hiểu, trong khoảnh khắc này, trong đầu ông ta đang nghĩ tiền sảnh lớn như thế, những người ở trong tiền sảnh có phải nhiều hay không.
Lý Ngư hiểu tính tình Dương tiên sinh liền giải thích:
- Người không nhiều lắm, phòng khá lớn, ý ta là, trong đầu chen lấn đâm hoảng.
Dương Tư Tề bừng tỉnh đại ngộ, tràn đầy đồng cảm gật đầu:
- Ừ, đúng vậy, đúng vậy, nơi này còn thoải mái một chút.
Bởi vậy, Lý Ngư không muốn ở cùng ba cô nương tú sắc, chạy tới hậu viện cùng với một ông già, sì sụp húp cháo…


Bạn cần đăng nhập để bình luận