Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 489: Cười
Lý Ngư cuối cùng vẫn chuyển ra khỏi phủ Thái thú, cho dù yến tiệc ở Quán Tước lâu tổ chức rất muộn, hắn vẫn đi. Hắn nhìn ra được tương lai không hay ho gì của Triệu Nguyên Giai, nên rời khỏi sớm thì rời khỏi ngay, tránh để bị liên lụy, nhưng cũng không cần ngay lập tức tỏ ra xa cách, vô duyên cớ đắc tội với một quan lớn. Sau tiệc rượu, Lý Ngư trở về dịch trạm, quan thân Bồ Châu trong bữa tiệc đều là những nhân vật có mặt mũi, rất thân thiết với ngôi sao mới nổi trên chính đàn. Lý Ngư trò chuyện khách sáo, cũng uống chút rượu sau đó mỉm cười đáp lễ trở về quán dịch, Trần Phi Dương dặn dò dịch tốt vài câu, rồi dẫn Lý Ngư đến phòng đã bố trí sẵn.
Quán dịch quả thật còn đang sửa chữa, nhưng cũng đã sắp xong. Đợi Hoàng đế vừa đến, hoàng thân quốc thích, đại thần quyền quý đi theo là một con số lớn, dầu gì cũng không thể để những quan lại quyền quý ở trong quán dịch sẽ ngửi được mùi dầu, mà quán dịch này nhất định phải hoàn công trước khi Hoàng đế xuất kinh.
Phòng ở của Lý Ngư là một viện lạc được hoàn công sớm nhất, lại ở đầu gió, cho nên mùi nhạt hơn nhiều. Hắn cũng không đặc biệt mẫn cảm với mùi gì cả, trở về phòng uống hai tách trà nóng, sau rèm có chuẩn bị sẵn thùng tắm cho hắn, trong lòng hắn thầm khen Thâm Thâm Tĩnh Tĩnh chu đáo.
Cởi quần áo và giày tất ra, ngâm trong thùng tắm một lúc, cả người trần như nhộng đi ra, lau người sạch sẽ, sau đó cứ thế mà lên giường để đi ngủ. Vừa lên giường kéo chăn đắp hắn đã ngủ say sưa. Nửa đêm, hắn thấy hơi khát bèn tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy một thân hình mềm mại ấm áp nằm sát bên mình. Lý Ngư trợn mắt lên, thấy Tĩnh Tĩnh chẳng biết từ lúc nào đã nằm cạnh hắn rồi, đang cuộn vào lòng hắn ngủ say sưa, khó trách tay hắn thấy tê dại, hóa ra là cô nàng này đang ngủ trong lòng hắn, gối lên cánh tay hắn.
Mái tóc nàng xõa bung, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, hàng mi dài mịn, vô cùng xinh đẹp.
- Cô nàng này thật là…
Lý Ngư cười cười, cẩn thận nâng đầu nàng lên để rút tay ra, nhưng vừa cử động đã phát hiện sau lưng mình cũng là một thân hình mềm mại ấm áp.
Lý Ngư quay đầu lại, một mái tóc đen bóng rơi xuống, lộ ra đầu vai mượt mà, dưới ánh nến mờ mờ, đầu vai kia trắng mịn trơn bóng.
- Thâm Thâm?
Lý Ngư giật mình, nhìn Thâm Thâm, lại nhìn khe rảnh của bờ ngực kia, mới chắc chắn là Thâm Thâm.
Ồ, đúng rồi!
Đêm qua đã ăn người ta sạch sẽ, giờ cũng là người của mình rồi, cùng giường chung gối cũng rất bình thường. Hai nha đầu này chẳng biết chui vào đây từ lúc nào, mình lại hoàn toàn không biết gì cả, xem ra đúng là hơi say. Tuy nhiên hai nha đầu này rốt cuộc tuổi trẻ, hầu hạ chưa đủ tinh tế, lên giường là ngủ, ngay cả màn cũng không buông, mùa thu đêm lạnh, vai lộ ra ngoài nhỡ bị cảm thì làm sao.
Lý Ngư lắc đầu, đưa tay định buông màn xuống, nhưng hắn vừa cử động, Tĩnh Tĩnh tỉnh lại trước, khẽ kêu một tiếng nhỏ, mắt không mở, lại như con mèo nhỏ cọ vào người hắn, ôm tay hắn, sau đó mới lẩm bẩm:
- Lang quân tỉnh rồi à?
- Ừ, hai ngươi không được bố trí phòng à, khi ta về không thấy hai ngươi, sao đợi ta ngủ mới đến thế?
- Có ạ, ta với tỷ tỷ tắm trong phòng, lúc tới thì lang quân đã ngủ rồi.
- Hóa ra là như vậy, không báo mà vào, chẳng quy củ gì cả. Nhưng ngươi rất ấm áp, ôm rất thoải mái.
Tĩnh Tĩnh cọ bắp đùi mềm mại vào chân Lý Ngư, nói:
- Là lang quân nói đêm nay muốn giáo huấn ta và tỷ tỷ, người ta mới đến mà.
- Thật à? Ờ, hình như ta từng nói thế thật, đúng là uống nhiều quá…
Lý Ngư nheo mắt liếc sang Tĩnh Tĩnh, biếng nhác ngủ sau một lúc lâu, sợi tóc xõa lung tung, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, tựa như một quả hải đường rửa qua nước suối lại chấm kẹo mạch nha, lòng hắn xao động, tay đưa ra đặt lên cổ nàng, cười nói:
- Ừ, Tĩnh Tĩnh ngoan, vậy ta phạt ngươi.
Lý Ngư hơi hơi dùng lực, Tĩnh Tĩnh chu môi nói:
- Người ta còn muốn nói chuyện với lang quân mà.
Lý Ngư sốt ruột:
- Nghe giáo huấn bằng tai là được rồi, đừng lên tiếng, ôi…
Một khoái cảm thoải mái truyền đến, Lý Ngư ngừng nói chuyện, chỉ thở một hơi.
Lý đại quan nhân mở miệng giáo huấn, cũng không cần nói chuyện đấy.
Dùng miệng giáo huấn một lúc, Lý Ngư đưa tay kéo màn xuống, lại nhấc một chân lên kéo màn đầu bên kia xuống, bên trong màn tức thì hiện ra cảnh như trong phim ảnh.
Lúc thì ngươi gặp nhất thiếu nữ thúc ngựa giơ roi, tùy yên đánh,
Lúc thì ngươi gặp một tráng sĩ hai xe trên đường dài, ra sức kéo.
Khi thì trong trướng biến mất một bóng người, trên giường lại như có hai con rắn lớn đang quấn lấy nhau, giường gấm màn che rung động liên tục.
Khi thì lại thấy một người đàn ông cưỡi ngựa rất uy vũ hùng tráng, “đầu ngựa” đằng trước ngửa mặt lên trời hí dài, “bờm ngựa” thì đón gió…
Thâm Thẩm ngủ rất sâu, nhưng ngủ có sâu đến mấy thì lúc này không bị tỉnh mới lạ
Lý Ngư đang ôm một cặp đùi thon dài trong ngực, ngồi trên giường cưỡi rong ruổi, chợt thấy áo ngủ bằng gấm bị ném sang một bên lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn mềm mại, hai má đỏ hồng, đôi mắt ngập nước, ngón trỏ đưa vào trong miệng mút liếm, tựa như một đứa bé đang mút kẹo. Lý đại tướng quân thúc ngựa mang thương, tung hoành tứ hải, chưa từng thắng, cuối cùng luôn thất bại trong gang tấc, lưu bại ngàn dặm, trong khoảnh khắc ý chí chiến đấu ngoan cường, bại mà không yếu lòng, làm không biết mệt. Nào sợ bánh xe đại chiến, lập tức đưa cánh tay ra, ra sức kéo, từ trong chăn kéo ra một thân thể cuộn tròn, lại lần nữa ác chiến.
Cho đến canh bốn, Lý tướng quân gõ kẻng thu binh, địch ta bắt tay giảng hòa, đều tự quét tước chiến trường, tứ hải thái bình...
Canh năm, gà vừa gáy lên, mặt trời vừa ló ở đằng đông, Lý đại quan nhân trở mình, than một câu:
- Gáy gáy cái gì, ta thịt ngươi nấu canh bây giờ.
Khi mặt trời lên cao, Lý đại quan nhân bình thản đi ra khỏi phòng, tinh thần vô cùng sảng khoái.
- Tiểu thần tiên dậy rồi, mau dùng bữa sáng đi ạ.
Trần Phi Dương ân cần chào hỏi. Cách xưng hô của Trần Phi Dương đối với hắn không cố định, theo vị trí hoàn cảnh thì sẽ thay đổi xưng hô, nhưng bình thường vẫn gọi hắn là tiểu thần tiên. Tuy rằng người ngoài không hiểu cách xưng hô này, nhưng cái này gọi là kinh nghiệm lý lịch. Người ngoài ai có tư cách hơn y gọi người ta một tiếng tiểu thần tiên chứ?
Bao Kế Nghiệp chặng đường vừa qua đã dốc nhiều sức lực, là nhân tài đắc lực của tiểu thần tiên, đối đãi với y cũng hết sức đặc biệt, kính trọng.
Trong lòng Trần Phi Dương hiểu rõ, cho nên có cơ hội vẫn luôn xưng hô tiểu thần tiên, như vậy rất thân thiết.
- Được. Hai vị cô nương kia thì cứ để họ ngủ.
- Dạ dạ dạ, Cẩu Tử sáng sớm đã ra ngoài rồi, nói là làm việc theo dặn dò của tiểu lang quân.
Lý Ngư ừ một tiếng, nghĩ đến ngoài thành tây mà không bớt lo, trong lòng lại bực bội. Thực ra hắn phái Cẩu Đầu Nhi đi ngoài thành tây giám thị vốn không hy vọng có nhiều tin tức, tin tưởng nếu Dương Thiên Diệp bắt gặp hắn tất sẽ trốn tránh đi. Hôm nay Cẩu Đầu Nhi lại đến đó, tất sẽ không nhìn thấy Dương Thiên Diệp, hẳn sẽ quay về ngay.
Lý Ngư nghĩ như thế, nhưng Cẩu Đầu Nhi lại không hề quay về sớm như hắn dự đoán, tận đến lúc mặt trời lặn xuống phía tây, Cẩu Đầu Nhi mới trở về. Lý Ngư nghe gã báo cáo lại mà vô cùng ngạc nhiên, thật sự ngoài dự đoán của hắn, hôm nay Dương Thiên Diệp vẫn phát cháo miễn phí ở ngoài thành tây, hơn nữa còn ở đó cả một ngày liền. Chẳng lẽ Dương Thiên Diệp lần này không phải đến vì Hoàng đế mà là để chiêu mộ lưu dân? Không thể nào, tình hình thiên tai không nghiêm trọng, gặp phải thiên tai cũng chỉ là một địa phương, dân chạy nạn có hạn, dù quan địa phương cứu tế bất lực thì cũng không thể biến thành dân biến, mà dù có gây ra chút sóng gió thì quy mô nhỏ như thế cũng dễ bình ổn.
Dương Thiên Diệp sao không hiểu rõ điều này chứ, vậy thì…ta mình trách nhầm cô ấy, cô ấy thực sự chỉ đến để cứu tế thôi?
Sau khi thu dọn lều cháo, Dương Thiên Diệp cùng Mặc Bạch Diệm quay về thành, cố ý đi vòng qua mấy ngõ ngỏ, xác nhận không ai đuổi theo mới rẽ đi vào chỗ ở của mình.
Dương Thiên Diệp nói:
- Bên La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ thế nào rồi?
Mặc Bạch Diệm nói:
- Hột Can Thừa Cơ quay về Trường An đề nghị Thái Tử nghĩ biện pháp lấy nỏ sàn rồi. Còn La Bá Đạo thì đi khắp nơi muốn tập hợp thủ hạ các nơi.
Dương Thiên Diệp nói:
- Hai người đó tuy lỗ mãng nhưng đôi lúc cũng khá biết việc, ít nhất hiểu được việc lớn như thế có lợi có hại như nào đối với Thái tử, đi thuyết phục Thái Tử. Về tài ăn nói, La Bá Đạo không được, nhưng Hột Can Thừa Cơ thì được đấy.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Cô nương nói rất phải, chỉ là, Lý Ngư đã phát hiện ra cô nương rồi, cô nương vẫn ra ngoài thành tây, vậy có được không? Hay là ẩn náu đi.
Dương Thiên Diệp nói:
- Không cần! Nếu ta ẩn náu đi, tất sẽ khiến hắn nghi ngờ, đi khắp nơi tìm ta, chẳng phải càng phiền hơn ư? Giờ chúng ta phải chờ đợi tin tức của Trường An, quá rảnh rỗi, chỉ bằng làm việc thiên giúp nạn thiên tai đi. Hắn nhất định sẽ phái người giám thị ta, cứ để hắn làm đi.
Nghĩ việc mình làm sẽ khiến Lý Ngư đầy bụng nghi hoặc, trong lòng Dương Thiên Diệp có cảm giác rất thành tựu, khẽ bật cười.


Bạn cần đăng nhập để bình luận