Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 539: Lo được lo mất.
Lý Tích dẫn quân đuổi tới Tề Châu, quân dân Tề Châu đã bày trận ngoài thành, nghênh đón Vương sư rồi.
Nhất lộ chư hầu tạo phản, kết quả lấy phương thức quỷ dị như thế chấm dứt, dù là quân thần Lý Tích từng trải biết rộng cũng ngây cả người ra.
Cẩn thận tính toán, Tề vương mưu phản, tổn thất lớn nhất của triều đình chính là binh mã các châu mộ binh đã gây ra hao tổn tiền lương rất lớn.
- Không sao, không sao! Những năm gần đây chiến sự ít, cũng là luyện binh thôi.
Lý Tích Đại tướng quân không hổ là Binh bộ Thượng thư, suy nghĩ hoàn toàn khác với tướng lĩnh, từ một mức độ cao để tự an ủi mình.
Vài ngày sau, Lý Tích chỉnh đốn xong trật tự Tề Châu tạm điều Thứ sử Thanh Châu đến, kiêm quản lý chính vụ Tề Châu đợi Hoàng đế phái tân Thứ sử đến.
Vụ việc Tề Châu chấm dứt vô cùng thuận lợi, bởi vì Tề vương trên cơ bản cũng không làm gì, chỉ đổi xưng hô từ Vương gia thành Hoàng đế, và dung túng quan binh gây họa dân chúng Tề Châu một hồi, không hề xảy ra chiến đấu, cũng không tạo thành nhiều thối nát.
Về phần loạn binh như phỉ đi tung hoành dân gian, chỉ đành đợi Thứ sử mới nhậm chức dần dần xử lý. Lúc này điều cần làm trước tiên là điều dời quan binh quấy nhiễu đi, mới đến xử lý kẻ tội ác tày trời, để tránh làm không tốt sẽ bị phản kích bất ngờ.
Tuy nói Lý Tích trấn thủ như thế, có đại quân rất dễ dàng trấn áp được, nhưng có thể sử dụng thủ đoạn bình hòa giải quyết vẫn tốt hơn dụng binh đao. Chiến loạn nổi lên, gặp họa vẫn là dân chúng.
- Tiểu thần tiên, hai chúng ta sẽ không theo các ngươi đi Trường An nữa. Chúng ta còn muốn tiếp tục du ngoạn giang hồ.
- Đúng vậy đúng vậy, hai chúng ta tới đây rồi còn chưa đi ngắm phong cảnh chút nào.
Lý Ngư do dự nói:
- Hai vị có công lớn với đất nước, lần này đi Trường An, Hoàng đế tất có phong thưởng, các ngươi cứ đi như thế…
Phong thưởng?
Thất tông ngũ tính hiện giờ hoành tráng đến mức nào chứ, Hoàng đế muốn gả con gái làm dâu thất tông ngũ tính người ta đều không thích huyết thống nàng ta không đủ thuần khiết, không xứng để nối dõi tông đường cho gia tộc. Đây chính là hoàng thất nha!
Lũng Tây Lý gia tuy rằng muốn con cái thi cử nhập sĩ, chủ yếu là mong con cháu có sự rèn luyện, chứ người ta cũng không thích làm quan triều đình.
Quái vật này vô cùng siêu nhiên, muốn sản sinh ra ảnh hưởng đối với triều đình là biện pháp, nuôi dưỡng người phát ngôn là một thủ đoạn không tốt lắm, còn tránh được xung đột phát sinh với triều đình, không có đường sống chuyển vòng. Cho nên con cháu của gia tộc người ta không hề thèm khát phong thưởng của triều đình.
Nhất là Lý Bá Hạo Lý Bá Hiên như thế càng không tự do, không bằng chết cho xong. Đương nhiên, lần này họ vắt hết óc không muốn đi Trường An, đó là vì có nguyên nhân.
- Được rồi!
Nom vẻ không thèm của hai người, Lý Ngư đành phải đồng ý:
- Yên tâm, tuy hai người không đi Trường An, nhưng chiến công của các ngươi vẫn ở đấy, Lý mỗ sẽ bẩm báo chi tiết với Thánh Thượng!
Lý Ngư chắp chắp tay lên ngựa, đi theo đại quân của Lý Tích trùng trùng điệp điệp đi Trường An.
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên cưỡi ngựa đứng ở ven đường, nghển cổ nhìn đại quân đi qua, sau đó nhìn nhau.
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên đột nhiên đồng thời vỗ đùi:
- Ấy chà, ta vừa sực nhớ đến một chuyện.
Hai người đồng thời ngẩn ra, lại cùng đồng thanh:
- Huynh/Đệ nói trước đi!
Hai người lại ngừng lại một chút, Lý Bá Hiên cười gượng nói:
- Đại ca nhớ đến chuyện gì thế?
Lý Bá Hạo mặt không đổi sắc nói:
- Vi huynh ở Thanh Hà có một người bạn, lúc trước có nói nếu tới quê nhà của hắn thì sẽ gặp nhau, không ngờ ta lại quên mất. Giờ việc Tề Châu lan truyền ra, nếu hắn biết ta ở đây mà không đi gặp hắn thì sẽ tức ta chết. Ta nghĩ…sẽ đi gặp…
- Vậy thì…
Lý Bá Hiên nhíu mày, mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ buồn rầu:
- Là bằng hữu của đại ca, đệ lại không quen, đi gặp không thấy tự nhiên. Đệ tính toán lên Thái Sơn, xem thắng địa thiên hạ.
Lý Bá Hạo mừng rỡ, tên đệ đệ xui xẻo này rốt cục không bám theo mình nữa. Vì thế nói:
- Cũng được. Bằng hữu của ta tính cách cũng hay ngại, bằng hữu xa lạ hắn cũng sẽ không chiêu đãi đấy. Không thì…đệ đi Thái Sơn, chờ ta gặp bằng hữu xong…
Lý Bá Hiên vội cắt ngang:
- Không cần đâu. Huynh cũng biết tính tình của đệ mà, nào nhẫn nại chờ huynh được chứ. Huynh cứ đi gặp bằng hữu của ngươi huynh đi, nấn ná thêm mấy ngày cũng không sao cả. Đệ du ngoạn Thái Sơn xong sẽ đi về Lũng Hữu luôn, ngày sinh thần của Nhị thúc chẳng phải vào hai tháng sau đó ư, đệ cũng muốn sớm về rồi.
Lý Bá Hạo nói:
- Nếu như thế, ta sẽ đi gặp bằng hữu, cũng tự về Lũng Hữu đi. Đệ tự đi du ngoạn, mọi việc cẩn thận đấy.
- Vâng. Đại ca tạm biệt!
- Tạm biệt!
Hai huynh đệ mỗi người đều có mục đích riêng chắp tay từ biệt nhau, đồng thời quay đầu ngựa, một người đi về hướng Thanh Hà, người kia đi về hướng Thái Sơn.
Chưa tới nửa giờ sau, Lý Bá Hạo phấn chấn đã trở lại, không lâu, liền đánh tới một chiếc xe ngựa, đó là một chiếc xe chở đầy binh khí tốt, vui vẻ đi Lũng Hữu.
Quá hơn nửa canh giờ, Lý Bá Hiên cũng đã trở lại, không lâu liền thấy gã cũng đánh một chiếc xe thanh du, từ trong một hẻm nhỏ chạy ra, cũng đi hướng đông thành. Rèm xe bay theo gió, mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng mỹ nhân nhỏ nhắn yểu điệu ngồi trong đó.
Đại quân khi qua đường sông vận chuyển lương thực chỉ dùng đò đáp cầu nổi, mặc dù như thế, tốc độ qua sông cũng không nhanh. Nhiều nhóm quân đội đóng trại ở bên này sông.
Doanh địa vừa đóng xuống, Lý Ngư liền đến chỗ giam giữ Dương Thiên Diệp, đây là một rừng du thụ. Lần quay về này phạm nhân đều do Lý Ngư trông giữ đây cũng là ý tứ của Lý Tích. Tới địa vị bực này rồi Lý Tích cũng không cần phải đoạt công thuộc hạ.
Người là Lý Ngư bắt được, dĩ nhiên do hắn trông giữ rồi.
Lý Ngư không đến chỗ giam giữ Tề vương, mà đến chỗ Dương Thiên Diệp.
- Bị trói lâu như thế huyết mạch không thông đúng không? Ta nới lỏng cho cô để cô hoạt động một chút rồi lại đổi sang hai chân.
- Nào, uống nước đi.
- Có muốn đi tiểu tiện không, ta dẫn cô đi.
- Này này, cô ta còn sống đấy, mà ta cũng chưa tắt thở đâu.
Hột Can Thừa Cơ bị trói ở cây khác nổi giận:
- Ngươi cho ta là người chết à, sao lại không nới lỏng tay chân cho ta hở, sao lại không cho ta uống nước, sao không hỏi ta có muốn đi tiểu tiện không. Ta muốn đánh rắm, biết không…ôi ôi…
Hột Can Thừa Cơ còn chưa nói xong, Lý Ngư đã nhét túi nước vào miệng gã, làm gã nghẹn họng mắt trợn trắng dã.
- Võ công của ngươi rất cao! Nới lỏng cho ngươi rồi ta lại rất lo sợ.
Lý Ngư vỗ vỗ bờ vai của Hột Can Thừa Cơ, nói một đằng nghĩ một nẻo.
Hột Can Thừa Cơ trợn to đôi mắt trắng dã, cũng không biết là bị nghẹn hay là tức giận nữa.
Nhìn Dương Thiên Diệp đang hoạt động cổ tay Lý Ngư thở dài nói:
- Hôm nay chỉ sợ không qua sông ngay được, lát ta chuẩn bị chút đồ ăn cho cô. Cô muốn ăn gì?
Dương Thiên Diệp yên lặng một lúc, giọng bỗng ôn hòa dịu dàng.
Nếu đã bị triều đình bắt được, lần đi Trường An này nhất định sẽ bị chặt đầu. Con người như ngọn đèn tắt, mọi sự trở về hư không, còn cần phải suy nghĩ gì chứ, cho nên giờ khắc này, trong lòng của nàng rất yên bình, đầu óc tỉnh táo.
- Đủ loại chuyện xưa, ta cũng không muốn nhắc đến nữa. Lần đi Trường An này ta chắc chắn phải chết, ta chỉ cầu xin ngươi một chuyện, được chứ?
Bị ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú như thế, có mấy nam nhân từ chối được.
Lý Ngư cũng vậy, hỏi:
- Chuyện gì?
Dương Thiên Diệp nói:
- Giết ta đi!
Lý Ngư cụp mắt, Hột Can Thừa Cơ đang cắn cắn túi nước cũng ngừng lại, nheo mắt nhìn sang.
Dương Thiên Diệp thành khẩn nói:
- Ta không nói đùa đâu, là thật lòng đấy. Ta tốt xấu gì cũng là Công chúa tiền Tùy, bị áp lên đạo trường, bị xử lý, chút mặt mũi cuối cùng cũng bị mất…
Ánh mắt của nàng dần dần lóe lên tia lệ nóng:
- Huống chi, ta không phục! Bất kể ta làm gì, cũng không tới phiên Lý Thế Dân hắn giết ta.
- Tính toán ra…Lý Thế…Hoàng đế, là biểu huynh của cô đúng không?
Lý Ngư lắc đầu cười khổ:
- Việc nhà, việc nước, việc thiên hạ, giằng co không rõ nha!
Dương Thiên Diệp nhìn hắn:
- Ngươi…không chịu?
Lý Ngư cũng nhìn nàng:
- Con người sẽ chết, nhưng Dương Thiên Diệp, tuyệt đối sẽ không chết ở trong tay Lý Ngư.
Hắn quay người định đi, Dương Thiên Diệp đau buồn nói:
- Ta nguyện chết trong tay ngươi.
Bước chân của Lý Ngư chậm lại, một lát cũng không quay đầu, chỉ nói một câu:
- Mấy người Mặc Bạch Diệm còn sống chứ.
- Mặc sư…
Dương Thiên Diệp khẽ run thân thể mềm mại, thất thanh nói:
- Ngươi muốn lợi dụng ta, một lưới bắt hết mấy người Mặc sư ư? Lý Ngư! Ngươi quá ác độc rồi. Ngươi quá ác độc. Lý Ngư, ta hận ngươi! Ta hận ngươi!
Lý Ngư không để ý tới nàng, đi ra ngoài.
Hột Can Thừa Cơ không nhẫn nhịn được nữa nhổ túi nước ra, nói với Dương Thiên Diệp:
- Sao cô lại ngu ngốc như thế? Cô nhìn ánh mắt của tên sao chổi kia nhìn cô đi, có giống như là ánh mắt chết người của cô không, ánh mắt đó còn hiền lành hơn cả mẹ ta đấy.
Dương Thiên Diệp ngạc nhiên quay sang Hột Can Thừa Cơ.
Hột Can Thừa Cơ tức giận nói:
- Hắn đang đợi mấy người Mặc Bạch Diệm, Phùng Nhị tới cứu ngươi. Họ nhất định sẽ liều mạng cứu ngươi đấy, đúng không?
- Là hắn bắt ta ấy.
Cô gái giọng ấm ức, vẻ mặt đầy tổn thương, Thiên Diệp điện hạ lúc kiêu ngạo cao quý lúc này tựa như một cô gái bị người ta cướp đi chiếc kẹo ngon.
- Phí lời, lúc trước, sao hắn không bắt cô mà bây giờ bắt hả? Không bắt hắn sẽ chết à. Bất kể ngươi xông vào, ngươi cho là sau đó ngươi có thể chế trụ được hắn ư? Nhưng hắn vốn không muốn giết ngươi, hắn đang mong chờ lão Mặc tới cứu ngươi đấy. Đúng là cô nàng ngu xuẩn, sao lại tốt số đến thế cơ chứ. Chả so với ta, lúc nào cũng bị rơi vào hố.
Hột Can Thừa Cơ bị trói trên cây cột tức giận nói, cả người cựa quậy như gấu chó ngủ đông thức dậy muốn nhảy ra ngoài. Bỗng gã không cựa quậy nữa, mắt đảo, rồi đột nhiên biến thành vẻ mặt nịnh nọt:
- Khụ! Thiên Diệp cô nương, lúc cô đi, có thể dẫn ta đi cùng được không? Vì tình nghĩa ta từng cảnh báo cô, mà giúp ta một lần…
- Hắn muốn ta được cứu đi ư? Thật ư?
Hột Can Thừa Cơ lại nóng nảy:
- Đương nhiên là thật rồi. Người mù cũng thấy được. Cô…cô còn ngốc nghếch hơn hẳn các nữ nhân khác đó.
- Hắn muốn thả ta đi?
Dương Thiên Diệp không dám tin, này dù sao đây không phải là trận chiến của hai đám sơn tặc mã phỉ, mà là quan binh với phỉ, Lý Ngư là lập công lớn, nhưng nếu thả nàng đi, sự việc bại lộ, chẳng những mất công lao, có khi còn bị mất đầu như chơi.
Hắn... Thật muốn thả ta đi?
Dương Thiên Diệp không tự chủ được liền nghĩ tới câu nói của vị tiên nhân cổ quái trên đê Hoàng Hà lần đó: Quay đầu lại là bờ! Phu quân của cô…ở ngay bờ bên kia!
Trong lòng của Dương Thiên Diệp kích động, bỗng nhiên có một sự kích động muốn từ bỏ hết thảy.
Nếu... Nếu Hột Can Thừa Cơ này nói ta ngu ngốc là thật, vậy ta…ta…từng được hắn cứu nhiều lần rồi, cho dù lấy thân báo đáp, cũng không đủ ấy. Ta…ừ…Hắn thật sự chịu mọi nguy hiểm thả ta đi?


Bạn cần đăng nhập để bình luận