Tiêu Diêu Du

Chương 180: Lão Trử nhận người




Chương 182: Nỗi khổ trong lòng
Chữ viết như nào?
Mây trôi nước chảy, bầy hạc giỡn biển, rộng rãi có thừa, tinh tế cứng cỏi, quyên tú đĩnh bạt, như chân truyền ông tổ chính thư Chung Diêu
Văn phong như nào?
Biền tứ lệ lục, cẩm tâm tú khẩu, tao nhã hoa lệ đường hoàng, đối trận ngay ngắn. Phong tấu chương của triều đình Hoàng triều.
Người là hạng người gì?
Khí như u lan, chất như cúc gầy, tao nhã đoan trang, thanh tú nội hàm. Khí chất hiện rõ trên mặt.
Dương Thiên Diệp đem một ống bút lông Lang Sơn nhẹ nhàng đặt tại giá bút, nhấc tờ giấy lên, khẽ thổi thổi, thấy mực đã dần khô thì khẽ khàng đặt xuống, đem chặn giấy chặn trên tờ giấy.
Văn Phòng Tứ Bảo này là lễ vật mà Trử Long Tướng đưa cho phụ tá sư gia Lý Ngư tiên sinh.
Trử Long Tướng tuy rằng không thông viết văn, nhưng y chú trọng mua vật đắt tiền, mà thời đại này không lưu hành hàng giả, thông thường sác suất mua được rất lớn.
Dương Thiên Diệp lại nhấc bút lên đến, nhíu mày suy nghĩ một chút, lúc nãy là tấm thiệp mời viết cho Uất Trì Kính Đức, văn phong phải phóng khoáng đại khí, giờ viết cho Lý Tĩnh, đây là một vị nho tướng, tìm từ dùng câu phải thâm sâu hơn chút.
Dương Thiên Diệp suy nghĩ một hồi, đang định hạ bút, chợt lại thấy buồn cười.
Nàng cùng Lý Ngư từ lúc quen biết đến nay, thật sự là một quan hệ rất kỳ lạ.
Vốn ban đầu nàng nghi ngờ và kiêng kỵ Lý Ngư, vẫn muốn loại trừ hắn khỏi Võ Đại đô đốc, cuối cùng lại đồng thời bỏ trốn, mà bản thân mình lại có thể thuận lợi chạy ra khỏi thành Lợi Châu vẫn phải nhờ vào Lý Ngư. Mà Lý Ngư có thể thuận lợi trốn lên núi, lại là dựa vào sự giúp đỡ của nàng.
Sau khi tương phùng tại Lũng Hữu, lập trường của hai người lại lần nữa đối lập, kết quả đến lúc này hai người lại trở thành bạn bè. Mà lần này, nàng lại lần nữa mượn lực lượng của Lý Ngư, nhưng sau đó lại đi giúp hắn, cũng giống y với lần trước.
Dương Thiên Diệp lắc lắc đầu, đang đinh vận bút, cánh cửa bỗng mở ra.
Lưng nàng chợt cứng đờ, không gõ cửa mà đi vào, mà lén lút như thế, ngoại trừ Lý Ngư, còn có thể là ai?
Canh ba rồi nha!
Dương Thiên Diệp tức giận nghiến răng: Lý đại quan nhân ngươi không để ý danh tiếng, nhưng ta để ý đấy.
Lý Ngư rón ra rón rén địa tới gần, khe khẽ hỏi:
- Thiên Diệp cô nương, thế nào rồi? Ta ở trước mặt Trử đại tướng quân khen cô rớt cả quai hàm, sáng sớm ngày mai phải đưa cho y, để y lập tức đi.
Dương Thiên Diệp khẽ nói:
- Hừ, đang viết.
Vì đang cầu người nên Lý Ngư rắm cũng không dám thả, ngoan ngoãn kéo cái đôn sang, ngồi xuống bên cạnh, chăm chút xem Dương Thiên Diệp vận bút.
Bởi vì lần này là viết cho Lý Tĩnh, vì lẽ đó Dương Thiên Diệp cố ý dành để cuối cùng, vốn định đặt nhiều tâm tư, nhưng Lý Ngư ngồi bên cạnh làm nàng thấy không được thoải mái, tâm tình có chút thấp thỏm.
Nhưng Lý Ngư như học sinh tiểu học ngoan ngoãn ngồi đó, hô hấp đều đều khiến nàng không thể trách cứ người ta, đã như thế, càng muốn tĩnh tâm để suy nghĩ, khí tức lại càng thêm hỗn loạn. Dương Thiên Diệp vì thả lỏng tâm thái, không thể làm gì khác hơn là cố tình trấn định trò chuyện cùng Lý Ngư.
Nàng nói:
- Ngươi đang sống rất tốt ở Long gia, vì sao lại đi, lại đến Trường An?
Lý Ngư nói:
- Mẫu thân ta và Cát Tường đều đang ở Trường An, ta có thể không đi được sao?
- Long Tác Tác là một báu vật, mà ta thấy hai người rất hợp nhau, cô ấy cam lòng ư?
Lý Ngư cười khổ nói:
- Cô chớ hiểu lầm. Ngày đó, ta muốn vượt qua Đại Chấn quan, đi Trường An, kết quả bị Long đại tiểu thư phát hiện, bắt ta treo lên, khụ khụ…Kết quả là đúng lúc cô bắt gặp. Thực ra ta cũng không có gì đâu.
Dương Thiên Diệp lườm hắn:
- Hử? Hóa ra là đang dụng hình?
Lý Ngư:
- Đúng vậy đúng vậy.
Dương Thiên Diệp:
- Như thế…lúc đó là Long đại tiểu thư muốn cắn chết ngươi?
Lý Ngư mím mím môi, thở dài nói:
- Long đại tiểu thư điên lên, rất khó dự liệu nàng ta sẽ làm cái gì.
Dương Thiên Diệp suy nghĩ một chút, có chút tán thành:
- Nói như vậy, là Long đại tiểu thư thích ngươi? Tây Bắc tuy là vùng đất lạnh khủng khiếp, nhưng lại là thắng cảnh thiên đường của người giàu có, nếu ngươi thật sự thích cô ấy, sẽ cả đời không lo. Nhưng ngươi lại vì Cát Tường mà cam lòng từ bỏ, cũng coi như có tính người.
Lý Ngư cười:
- Quá khen quá khen rồi.
Hắn chỉ để ý qua loa, dĩ nhiên không nói lý do cho nàng biết là mình đã xử lý được Long đại tiểu thư, chỉ cần giải quyết được phía Cát Tường là có thể trái dựa hồng, phải kề thúy, tận hưởng phúc của đời người.
Dương Thiên Diệp vừa nói vừa viết, ngòi bút lại trôi chảy. Lúc này nhấc bút lên, đặt lên giá bút, nói:
- Xong rồi.
- Đa tạ! Đa tạ!
Lý Ngư vội bước tới, cầm lấy chồng công văn, mở ra xem, khen:
- Chữ đẹp!
Lại nhìn tiểu khai ngay ngắn chỉnh tề, linh vận nội liễm, lại khen tiếp:
- Văn hay!
Dương Thiên Diệp nhíu nhíu mày, nói:
- Trử đại tướng quân có thể nhận ngươi làm tâm phúc, là vì tạo hóa của ngươi. Nhưng ngươi… văn lý không thông, văn tự không thuận, làm sao làm phụ tá cho người ta được đây. Ta chỉ giúp ngươi một lúc, chứ không giúp ngươi cả đời được. Cứ kéo dài như thế, sẽ có một ngay, ngươi sẽ bị Trử Long Tướng phát hiện.
Dương Thiên Diệp cũng không ý thức được câu nói của mình lại đầy quan tâm như thế.
Lý Ngư thổi thổi phần công văn cuối cùng, thấy nét mực đã khô hẳn, liền đem nó đặt cùng những công văn khác, cầm trên tay, cười nói:
- Lần này vì giúp các cô làm công văn qua cửa, ta mới lá mặt lá trái với Trử đại tướng quân. Cái mình không am hiểu, ta sẽ không làm. Chờ đến kinh thành rồi, ta sẽ tìm cơ hội ra đi.
Dương Thiên Diệp ngây ra. Vừa rồi nàng còn có cảm giác giúp Lý Ngư một tay, trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ, lúc này mới bừng tỉnh. Thì ra Lý Ngư ôm đồm việc này, là vì họ, như vậy, rốt cuộc là nàng đang đang giúp Lý Ngư, hay là đang giúp mình? Món nợ này, rốt cuộc có trả hay không đây.
Lý Ngư đem chồng công văn cẩn thận cất ở trong ngực, ngày mai sẽ hả hê với Trử Long Tướng rồi. Hắn vỗ vỗ ngực, đang định chào Dương Thiên Diệp, chợt bắt gặp nàng ngồi dưới ánh đen, vẻ mặt ngây ra, kinh ngạc nhìn hắn, hắn hỏi:
- Sao thế?
Dương Thiên Diệp lắc đầu một cái, ngoảnh mặt đi:
- Ta mệt rồi.
Lý Ngư vội nói:
- Cô vất vả rồi, ngủ ngon nhé.
Hắn như một làn khó vút ra ngoài, đóng cửa lại, nhìn trái, nhìn phải, nâng cao chân, khe khẽ đi về phòng mình.
Phùng Nhị đang nhìn qua khe cửa, mông cong lên.
Mặc Bạch Diệm đi tiểu đêm, thấy hành động của Phùng Nhị thì kinh ngạc, thì thầm hỏi:
- Này, ngươi đang làm gì thế?
Phùng Nhị vội vàng quay đầu lại:
- Suỵt!
Gã liếc mắt, rón ra rón rén đến bên cạnh Mặc Bạch Diệm, thần bí bẩm báo:
- Mặc sư, tiểu nhân vừa đi tiểu đêm, nghe bên ngoài có tiếng động, bèn nhìn qua khe cửa để thăm dò.
Mặc Bạch Diệm hơi nhíu lông mày hoa râm lại, hỏi:
- Phát hiện được gì?
Trên mặt Phùng Nhị chợt lộ vẻ kỳ lạ:
- Lý Ngư vừa mới từ phòng của Điện hạ đi ra, hành tung…rất là quỷ bí.
Vẻ mặt gã cứ thần bí giống như một bà mẹ, buổi tối đi ngủ rất sớm, kết quả trời vừa sáng lập tức đi làm bữa sáng cho con gái, rồi qua gọi con thức dậy, thình lình phát hiện bạn trai mà con gái bảo bối tối qua dẫn về nhà lại vừa đi, hắn đang ô con gái bảo bối ở trên giường.
Mặc Bạch Diệm nghe xong, trong lòng cũng vô cùng xoắn xuýt, mặt già nhăn như hoa cúc, ngây ra không nói gì.
Phùng Nhị phá vỡ sự trầm mặc, nói:
- Mặc sư, tiểu nhân…một chữ cũng không biết. Người xem…chúng ta nên làm gì?
Mặc Bạch Diệm nhắm mắt lại, một lát, mới sâu kín nói:
- Phùng Nhị à, lão Mặc ta…cũng nhập cung từ nhỏ…
Phùng Nhị ngẩn ra, cúi đầu suy nghĩ chốc lát rồi cắn răng ngẩng lên, nói:
- Vậy, chúng ta cứ nên yên lặng quan sát đi.
Mặc Bạch Diệm khẽ gật đầu.
Phùng Nhị nói:
- Một khi điện hạ có mang, vậy đó chính là huyết mạch của Hoàng thất Đại Tùy ta. Giang sơn Đại Tùy ta cũng coi như có kế thừa rồi.
Lông mày hoa râm của Mặc Bạch Diệm lại giãn ra. Đúng thế, điều này lão lại không nghĩ tới. Nếu có người thừa kế, lại là nam, vậy thì việc chiêu lãm quần hùng, quang phục Đại Tùy này hiển nhiên là có khả năng rồi.
Phải biết rằng, cải thiên hoán địa, tuyệt đối không phải là công việc một sớm một chiều. Nếu như đương gia cành là không thịnh, toàn bộ chỉ dựa vào một mình lão, một khi lão có chuyện bất trắc, vậy chính là kết cục cây đổ bầy khỉ tan, sẽ khiến rất nhiều người có tâm quy phục chùn bước.
Phùng Nhị lại nói:
- Lý Ngư này, nếu đến lúc này Điện hạ không công khai thân phận, hiển nhiên là vì đại nghiệp đế quốc, có điều suy tính. Chúng ta cũng nên lý giải khổ tâm lần này của Điện hạ, tạm thời làm như không biết gì đi. Chờ tương lai, nếu Lý Ngư chịu đi theo Điện hạ, thì sẽ thừa nhận thân phận phò mã của hắn. Bằng không…
Phùng Nhị bước lên trước, nét mặt lạnh lùng tàn bạo:
- Chúng ta cũng không làm cho Điện hạ khó xử, âm thầm xử lý hắn là được.
Mặc Bạch Diệm suy nghĩ một chút, gật đầu khen:
- Kế này rất hay, cứ làm như thế đi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận