Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 320: Ta cũng có hậu đài
Hà huyện lệnh gấp rút chạy đến nhị đường, Ngự sử Tư Mã Hưng Phong, người của Sát Viện đang ngồi một cách nghiêm chỉnh, hai tay đặt ở đầu gối, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trên bàn án đặt một ấm trà hương, nhưng vẫn chưa uống ngụm nào.
Hà Thiện Quang vội điều chỉnh hô hấp, cất bước đi vào, trên mặt liền nở một nụ cười ôn hòa như gió xuân nói:
- Hahaha, không biết là vị Ngự sử Sát viện nào đại giá quang lâm, Hà mỗ không nghênh đón từ xa, thứ tội thứ tội!
Tư Mã Hưng Phong đảo mắt, khóe miệng nhếch lên, để lộ ra vẻ mặt như cười mà không cười, chắp tay về phía ông ta nói:
- Hà huyện tôn, hạ quan là Tư Mã Hưng Phong, lần này đến mạo muội rồi, mong huyện tôn thứ tội!
“Tư Mã Hưng Phong? Ai đặt cho ngươi cái tên xui xẻo như vậy, thật lòng là muốn đến chỗ ta làm loạn đúng không?” – Hà huyện lệnh nghĩ thầm trong lòng, bèn cười nói:
- Đâu dám, đâu dám, ngài đại giá quang lâm, như rồng đến nhà tôm vậy, thật là vinh hạnh hahaa!
Hai người nói chuyện qua loa vài câu. Hà Thiện Quang bèn nghiêm túc nói:
- Ù hừm, Không biết Tư Mã Ngự sử đích thân xuống bổn huyện là có việc gì chăng?
Tư Mã Hưng Phong ngoài có ý cười mà trong lòng ghét bỏ nói:
- Hà công khiêm tốn rồi, hai huyện Trường An - Vạn Niên đều là vùng đất cai quản của kinh đô và các vùng lân cận, được xem là vị trí quan trọng, huyện tôn tuy là tri huyện chức quan ngũ phẩm, quyền cao chức trọng, sao lại khinh nhường được. Chỉ là…
Tư Mã Hưng Phong sầm mặt lại, nói tiếp:
- Nguyên nhân là như này, trong một ngày ở phường Tu Chân có hơn trăm người bị chết, hạ quan nghe nói, tình cảnh tàn sát khốc liệt, tiếng hô chém giết rung tận trời xanh, kẻ tặc không những dùng đao kiếm, mà thậm chỉ còn có cả vũ khí cấm như cung nỏ!
Tư Mã Hưng Phong hai mắt hơi nheo lại, nói:
- Những cuộc bạo động như thế, ngay cả huyện nhỏ ở biên thùy cũng nghe thấy mà hãi người. Dưới chân Thiên tử, vùng trung khu trọng yếu lại xảy ra cảnh như vậy, hạ quan ngược lại muốn thỉnh giáo cách xử lí ổn thỏa của huyện Trường An, vì sao lại để xảy ra chuyện đó?
Hà Thiện Quang có thể làm quan kinh huyện, há lại là hạng dễ nhằn, vừa nghe y nói, tim đập mạnh một nhịp, Phường Tu Chân xảy ra chuyện, mới chỉ hơn một canh giờ trước, ông thân là quan phụ mẫu của huyện, cũng mới nhận được tin, mới khám nghiệm hiện trường trở về thôi, vậy mà cái tên Ngự sử Sát viện này có tai mắt ở đâu lại rõ tường như vậy, rõ ràng là có sự chuẩn bị trước khi đến.
Nghĩ tới đây, Hà Thiện Quang liền cẩn thận lời nói, đắn đo nói:
- Bản huyện cũng là mới từ hiện trường trở về, người chết, bị thương xác định là vượt quá trăm người, thân phận của kẻ hành hung vẫn chưa tìm ra, vì sao lại xảy ra cảnh tượng này, bản huyện vẫn chưa rõ. Nếu như là do lưu phỉ gây án, thực sự không nằm trong khả năng của bổn huyện có thể lường trước được, nếu như do dân thường vô cớ gây sự, đó là trách nhiệm của bổn huyện, tự khắc sẽ thỉnh tội với triều đình.
Tư Mã Hưng Phong ha hả cười, nói:
- Vụ án này, huyện tôn không có manh mối gì sao?
Hà Thiện Quang nhíu mày lại, nói:
- Kẻ xấu hoành hành, may mắn có Thái tử giáo quân trở về, sai quan binh vây quét. Nhờ vào sự dũng mãnh của quân binh ta, cho nên cường đạo bị chém đầu tại chỗ, trong khoảng thời gian rất ngắn nên không biết lai lịch của chúng.
Tư Mã Hưng Phong nói
- Đám cường đạo này là tùy ý cướp bóc hay là có kế hoạch?
- Có mục đích nhắm vào!
- Là có kế hoạch, vậy người bị hại kia cũng không biết rõ chúng có thân phận gì hay sao?
- Bản huyện đã hỏi qua người bị hại, người ta quả thực không biết!
Tư Mã Hưng Phong lại cười ha hả nói:
- Hơn trăm bọn cường bạo, cầm khí giới hành hung, lại nói người bị hại không biết thân phận của bọn chúng, không rõ lai lịch, điều này không khỏi không hợp lý cho lắm. Có khi nào hắn ta có điều gì khó nói ở đây không? Hắn ta có thân phận gì, sao lại đắc tội với nhiều người như vậy?
Tư Mã Hưng hỏi mấy câu, Hà Thiện Quang sầu não rồi trí. Không sai, Ngự sử địa vị tuy thấp bé nhưng lại quyền trọng, ông ta thực sự không muốn đắc tội. Nhưng Tư Mã Hưng Phong hùng hổ dọa người như vậy, còn ông ta chức vị cao hơn Tư Mã Hưng Phong ba phẩm, há có thể không nảy sinh ác cảm.
Hà Thiện Quang cười nhạt:
- Bản huyện vừa tiếp nhận án, mới đi khảo sát hiện trường trở về, đối với vụ án chỉ có chút hiểu biết sơ sài, một chút tình tiết nhỏ cũng chưa dò thăm. Tư Mã ngự sử từ Sát viện đến đây, hiểu rõ hoàn cảnh, so với bản huyện lại tường tận hơn chút, thật là có tai mắt linh thông.
Tư Mã Hưng Phong nói với vẻ khoe khoang:
- Thân là Ngự sử Sát viện, giám sát bách quan, chính là tai mắt của triều đình. Nếu như không có giác quan sáu đường, tai nghe tám hướng, há có thể có được sự trọng dụng của hoàng đế?
Hà Thiện Quang cười haha đáp:
- Vậy ta cũng muốn thỉnh giáo Tư mã Ngự sử, trăm người chết này có thân phận gì, lai lịch như thế nào?
Tư Mã Hưng Phong ngẩn ra, không vui nói:
- Hà huyện tôn mới là người đứng đầu huyện này, sao lại hỏi hạ quan?
Hà Thiện Quang giang tay, nói:
- Bản huyện vừa mới tiếp nhận vụ án, mới khảo sát hiện trường trở lại, chưa hỏi được chi tiết, Tư Mã ngự sử lại đột ngột đến như vậy, bản huyện gấp rút, thử hỏi bản huyện căn cứ vào đâu để báo cáo chứ?
Tư Mã Hưng Phong sắc mặt trầm xuống, nói lại:
- Nói như vậy thì bản ngự sử đáng lẽ không nên hỏi tới?
Hà Thiện Quang lại cười nói:
- Sát viện đương nhiên có quyền hỏi đến, nhưng Tư Mã ngự sử đến đây có chút đột ngột đó.
Tư Mã Hưng Phong phất tay áo, lạnh lùng nói:
- Được! Nơi kinh sư trọng địa, mấy trăm người đánh chém nhau, chỉ một ngày mà người chết, bị thương hơn một trăm, vụ án lớn như thế này, đủ để kinh thiên động địa! Cần phải nhanh chóng phá vụ án này, nếu như huyện tôn kì lạ việc hạ quan đột ngột đến đây, vậy bản Ngự sử ngày mai quay lại, lắng nghe kết quả.
- Gượm đã, Tư Mã Ngự sử hà tất phải os gấp gáp mà đi cũng vội vàng như thế, bản huyện đang muốn thăng đường xử án, Tư Mã Ngự sử chi bằng ngồi bên đợi phán xét xem sao?
Tư Mã Hưng Phong đen mặt nói:
- Hạ quan công việc bộn bề, việc nội bộ của bản huyện, ta sẽ không can thiệp. Nhưng mà có thể ngày mai hạ quan nhất định tới nghe kết quả.
Y phẫn nỗ đi ra mấy bước, bỗng dừng lại, quay đầu nói:
- Lúc hạ quan đến, nhìn thấy trong phòng gác có người ngồi, bên cạnh có hai viên tiểu lại. Chắc là người có liên quan đến vụ án? Người kia trà bánh đầy đủ, như làm khách, hạ quan không khỏi không hoài nghi, huyện tôn đại nhân có phải có quan hệ gì mà lại chiếu cố anh ta như vậy. Chuyện này, hạ quan sẽ ghi nhớ kĩ, nếu huyện tôn đại nhân bao che dung túng, xuất hiện điểm nào vì cá nhân, haha, đến lúc đó đừng trách hạ quan theo lẽ công bằng mà kết tội!
Tư Mã Hưng Phong nói xong, phất tay áo nghênh ngang rời đi
Hà Thiện Quang ung dung nở nụ cười, phỉ báng:” Đúng là tên ngả ngớn làm càn, bụng dạ chó má không chứa nổi hai lạng dầu!
Ông thôi nói, ngẫm đi ngẫm nghĩ, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Tư Mã Hưng Phong này rõ ràng muốn nắm hồ sơ của Lý Ngư.
Nói như vậy, những “bị cáo” đã chết kia chắc chắn có lai lịch lớn, phía sau bọn họ nhất định có người chống lưng, hơn nữa trong Sát Viện cũng có người trao đổi tin tức với bọn họ.
Hà Thiện Quang chắp hai tay, đi tới đi lui trong sảnh một lúc, hít một hơi thật dài, gọi người:
- Đến đây, đưa Lý Ngư ở phòng canh đến đây cho ta.
Nha soa ngoài cửa đáp một tiếng, vừa định đưa Lý Ngư đến nhị đường thì một nha dịch thở hồng hộc chạy vào, lớn tiếng báo:
- Huyện tôn, Phường…Phường chính Phường Tu Chân dẫn hơn trăm người già, phụ nữ, trẻ em đến… đến nha môn cầu xin.
Hà Thiện Quang ứng đực người ra, bèn nói:
- Cầu xin việc gì?
Nha dịch kia đáp:
- Nghe bọn họ nói, Cái gì mà Lý Ngư đó là người cầm đầu đám lưu manh vô lại, thường gây chuyện thị phi, Phường Tu Chân vì hắn mà xảy ra án mạng. Đây không phải là lần đầu. Những bách tính của phường kia đến cầu xin huyện tôn điều tra rõ ràng nội tình của người này, nghiêm trị anh ta, để tránh việc xấu lại nảy sinh ở phường Tu Chân.
Hà Thiện Quang ngẩn người, bỗng nhiên bật cười, gật đầu nói:
- Tốt, Tốt lắm.
Người sai dịch báo tin kia cũng không biết ông ta đang nói gì, ngơ ngác nhìn.
Hà Thiện Quang thu lại điệu cười, nói:
- Ngươi đi gọi Hoàng huyện thừa ra mặt tiếp đón những người dân kia, nhớ kĩ dặn hắn không được quát mắng, mặc kệ người dân nói cái gì, chỉ cần ghi chú lại, bảo là sẽ báo lại cho bản huyện biết là được.
Nha sai dịch báo tin tuân mệnh rời đi.
Hà Thiện Quang nheo mắt nghĩ một lúc, lại dặn dò sai nha đứng nghe trước cửa:
- Ngươi đưa Lý Ngư chuyển đến phòng tạm giam, bất đắc dĩ đối đãi như nghi phạm, quản thúc hắn lại, không có lệnh của ta, bất luận ai cũng không được thả hắn ra.
Tên sai nha kia vâng dạ rồi vội vàng đi nhanh như chớp.
Hà Thiện Quang vuốt râu suy nghĩ, liền cất bước ra khỏi nhị đường, vòng đến hậu trạch nhà chính, bảo một người hầu:
- Đi, chuẩn bị một chiếc xe ở cửa sau, rút phiên tử, lát nữa ta có việc dùng tới.
Phiên tử chính là bảng biểu thị cho thân phận của chủ nhân chiếc xe. Những người có thân phận, có danh vọng ra khỏi cửa đều sẽ treo phiên tử. Huyện lệnh muốn rút phiên tử đó, hiển nhiên là muốn cải trang đi ra ngoài. Người hầu dạ vâng một tiếng rồi vội đi.
Hà Thiện Quang vào phòng khách, bốn phòng những nàng thiếp như hoa tựa ngọc đang chơi trò Diệp tử, trong đó trước mặt một người chất một đống thẻ đánh bạc, mặt hồng hào, xem ra vận may thuận lợi vô cùng.
Vừa nhìn thấy Hà huyện lệnh bước tới, Bốn tì thiếp vội vàng chào đón, tháo nón, cởi áo khoác, có người đưa khăn mặt đến, người thì dâng quần áo, nhẹ nhàng nũng nịu, chăm sóc rất mực.
Hà huyện lệnh khoác chặt tay lại nói:
- Ta phải đi ra ngoài bây giờ, mau lấy thường phục cho ta.
Bốn nàng tiểu thiếp liếc thấy trên mặt ông ấy không có chút ý cười, liền không dám đùa cợt nữa, bèn nhanh chóng lấy thường phục giúp ông ta thay, đỉnh đầu quấn một cái khăn. Chuẩn bị xong xuôi, Hà huyện lệnh liền đi ra khỏi phòng khách, thẳng đến của sau mà đi.
Hà huyện lệnh làm huyện lệnh ở trong Kinh, tính tình được rèn dũa nhiều nhất, ở một nơi phủ huyện trong kinh thành, bên ngoài huyện, huyện lệnh chính là người giống như Bách Lý chí tôn, Thổ Hoàng đế. Trong kinh thành, các quan ra vào nhiều hơn ông ta, việc quản lí vùng đất nhỏ bé này lại do ông ta đảm nhận, thật không dễ dàng gì.
Hà huyện lệnh làm quan Tri huyện được hai năm, sớm đã được luyện tính cách cẩn thận kín đáo, Tư Mã Hưng Phong này ra vẻ oai phong là người của Sát viện, lại dọa không nổi ông ta. Tư Mã Ngự sử vừa mới rời đi, phường chính phường Tu Chân lại kéo người đến cầu xin, điều này đã làm ông ta hiểu ra.
Mấy người chết ở phường Tu Chân rõ ràng bị giết bởi đao thương, người ở Sát viện và dân phường cùng tới, chính là có thủ đoạn lén lút phía sau. Hướng nhắm vào của mấy người này, rõ ràng là Lý Ngư. Bọn họ tuy rằng nhảy ra ngoài, nhưng người chân chính nhắm vào Lý Ngư, kì thực vẫn chưa lộ diện.
Mà Lý Ngư, hắn ta nếu như là nhân vật hoàn toàn không có bối cảnh thì cần gì phải có người đứng đằng sau giật dây? Kẻ đó đứng trong bóng tối, thế lực đằng sau của hai bên này hoàn toàn không động chạm đến một phân lượng của hắn ta, so sánh sự nặng nhẹ Hà huyện lệnh tuyệt đối không cùng hàng.
Nhưng mà, trận địa lớn như vậy, làm ông ta đợi chờ một cách thận trọng, cũng không tịnh tâm được, người bên ngoài đều có hậu thuẫn, ông ta đường đường là Tri huyện Ngũ phẩm của kinh thành, sao lại không có lấy một chỗ nương dựa. Chuyện này tạm hãy gạt sang một bên, trước tiên phải tìm người hậu thuẫn của mình hỏi thăm tin tức đã rồi hẵng nói!


Bạn cần đăng nhập để bình luận