Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 521: Trong một kiếp này.
Mặc Bạch Diệm ở tầng trên, khoang thuyền tầng trên chỗ ở không nhiều, khá rộng, thoải mái, thuyền tư dĩ nhiên cũng đắt, mà Khoáng Đại và Tước Nhi ở tầng hai.
Nghe Khoáng Đại nói xong, Mặc Bạch Diệm căn bản không liên hệ vị La viên ngoại một lòng muốn mở hãng xe kia với La Bá Đạo người của Thái tử.
Mặc Bạch Diệm mỉm cười nói:
- Đúng vậy, đại lý xe, vào Nam ra Bắc, tin tức linh thông, còn giao thương với nhiều địa phương, mới đứng vững gót chân được. Trong hãng xe cần có vài người trẻ tuổi giỏi võ, cũng đúng là tầm thường, nhưng đó cũng là nơi để náu thân rất tốt.
Chúng ta đi lần này nhiệm vụ chủ yếu là tìm hiểu rõ hướng đi của Tề vương, xem có thể kết đồng minh với hắn không. Nếu không được, các ngươi cứ ẩn náu ở Lạc Dương đi. Mà nư này, xem ra vị La viên ngoại này có tác dụng đấy.
Khoáng Đại cau mày nói:
- Hay là chúng ta tự mở hãng xe được không? Vị La viên ngoại kia đúng là có tình cảm với Tước Nhi, nhưng lợi dụng hắn, chỉ sợ cũng không...
Mặc Bạch Diệm cắt lời:
- Vậy hãy để cho Tước Nhi theo hắn, cũng không vấn đề gì.
Lão liếc mắt mọi người một lượt, bình thản nói:
- Hoàng đế ở Bồ Châu gặp chuyện, một nhà Khoáng thị biến mất, việc này tất khiến cho triều đình cảnh giác, trạm canh gác các nơi sẽ kiểm tra nghiêm ngặt. Có một thương nhân thân gia trong sạch như vậy làm đội trưởng, so với việc chúng ta tự mở càng dễ ấn náu hơn.
Nếu hắn thích Tước Nhi, vậy hãy để cho Tước Nhi theo hắn. Vì nghiệp lớn của điện hạ, mỗi chúng ta đều không tiếc tính mạng, đi theo hắn thì có là gì.
Mấy người Khoáng Đại cúi đầu, hạ thấp giọng nói:
- Vâng!
Kỳ thật trong xương cốt của họ cũng tồn tại ý niệm vì nghiệp lớn của điện hạ có thể hy sinh hết thảy. Nhưng Tước Nhi cùng họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã trở thành muội muội ruột rồi, dĩ nhiên là quan tâm tới chung thân của nàng ấy. La viên ngoại kia có thân gia, tuổi tác cũng không nhỏ, làm sao mà chưa lấy vợ được. Nếu Tước Nhi theo hắn, tám chín mươi phần trăm là làm thiếp rồi. Ừ…Người nọ là từ Trường An đến Lạc Dương đi mở đại lý xe đấy, rất có thể thê tử ở lại Trường An chăm sóc cha mẹ già rồi. Vậy thì…Tước Nhi ngay cả thiếp thất cũng không phải, chỉ vì thương nhân kia trên đường đi quá cô đơn mà muốn lập ngoại phòng thôi.
Tước Nhi... Ôi…
Tức thì cả đám mấy người Khoáng Đại tinh thần sa sút.
Rèm được vén lên, Dương Thiên Diệp đi đến:
- Không thể!
Mấy người trong khoang thuyền vừa thấy Dương Thiên Diệp, đều đứng lên.
Lúc này dòng nước thuỷ vực đã chảy xiết, thuyền dập dềnh không ngừng, ở trên tầng cao cảm giác rõ ràng hơn rất nhiều.
Nhưng Dương Thiên Diệp chân như mọc rễ, bước đi cực ổn.
- Mỗi chúng ta không chỉ là hạt giống phục quốc mà còn là huynh đệ tỷ muội của ta. Họ vì Dương gia ta đã trả giá rất nhiều, không thể để cho họ làm những việc đó nữa. Đi theo một nam nhân mình không thích, ngày đêm bị dày vò, chịu đủ đau khổ.
Mặc Bạch Diệm:
- Điện hạ...
Dương Thiên Diệp phất tay:
- Sắp qua eo sông Tam Môn rồi, mọi người giải tán đi, đợi chúng ta đã đến Lạc Dương dàn xếp xong xuôi, lại tìm hiểu động tĩnh của Tề Vương Đại Quân. Nếu đại quân Tề vương chưa đến, chúng ta sẽ bắt liên lạc, chưa chắc đã ở lại Lạc Dương lâu dài đâu. Tuy nhiên...
Nàng mỉm cười:
- Chiếu theo lộ trình, nhân mã của Tề vương hẳn là đã đến gần Lạc Dương rồi.

- Tề vương... Khụ, bệ hạ, tạo phản không phải tạo như vậy! Tọa ở trong thành Tề Châu xưng vương xưng bá, vô dụng thôi. Đợi triều đình chuẩn bị sẵn sàng, đại quân binh lâm dưới thành thì xong đời. Tường thành Tề Châu lại thấp bé, bệ hạ nghĩ có thể ngăn cản được đại quân công phạt không?
Hột Can Thừa Cơ tỏ vẻ vô cùng đau đớn:
- Thần không yên lòng, cho nên vừa nãy…cải trang vi hành! Đúng, là cải trang vi hành, đi xem xem phòng thủ thành phố như nào, tình huống không hề lạc quan ạ.
Hột Can Thừa Cơ thấy chạy không thoát, cũng đành phải giúp Tề vương này ngu ngốc này nghĩ kế thôi. Gã giờ này đã tuyệt vọng, căn bản không thể trông cậy vào Tề vương tạo phản có thể thành công. Nếu Tề vương thành công thì mới là chuyện hoang đường. Tuy nhiên, tốt xấu gì cũng bắt hắn cố gắng, đến lúc đại quân triều đình đến thì mình mới chạy trốn.
Tuy nhiên, Hột Can Thừa Cơ vẫn lo lắng, đội quân triều đình đến, binh mã Tề vương dễ dàng sụp đổ, bản thân mình muốn trốn cũng không kịp. Hơn nữa đám người Tề vương và Yến Hoằng Tín đầy vẻ hồ nghi nhìn gã, không tin lời gã. Hột Can Thừa Cơ lo lắng Yến Hoằng Tín sẽ coi gã là bia ngắm, đối phó gã như với Quyền Vạn Kỷ, nhất định phải đánh tan lòng nghi ngờ của họ.
- Bệ hạ, tường thành thấp bé, trên thành gần như không có khí cụ phòng ngự thành. Các quân sĩ chẳng biết làm gì, chỉ biết đi tuần trong thành, bắt trộm, bắt thảo nghịch mà giữ người ra vào thành, kiếm tiền tài, đút túi riêng. Cứ như thế, chẳng những quân kỷ bại hoại, hơn nữa, dân tâm còn mất hết.
Tề vương Lý Hữu nhéo cằm nghĩ nghĩ, cảm thấy dường như là rất đúng, bèn do dự nói:
- Vậy theo quân sư trẫm nên làm như thế nào? Lập tức tập kết binh mã, thảo phạt Trường An à. Chỉ sợ gấp gáp khởi hành, không kịp nha.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Binh mã chưa động, lương thảo đi trước. Chúng ta nếu gấp gáp khởi hành, thật sự là không ổn, cho dù ven đường bắt người cướp của tế quân nhu, nhưng muốn đánh hạ thành trì thì cần khí giới công thành, những thứ này, chúng ta vẫn chưa chuẩ bị.
Âm Hoằng Trí nhíu mày nói:
- Vậy theo ý ngươi thì sao?
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Ta cảm thấy, trước tiên có thể tập trung lương thực trong thành, liên tục vận chuyển lên thuyền, đồng thời tập kết thợ thủ công trong thành yêu cầu họ chế tạo khí giới công thành. Bệ hạ còn có thể hạ chiếu, Thanh Châu, Truy Châu và những nơi khác chiêu mộ tráng sĩ, gia tăng quân uy. Như thế, hết thảy chuẩn bị sẵn sàng xong thì tứ vị Đại vương sẽ bảo vệ bệ hạ ngự giá thân chinh, thẳng hướng thành Trường An.
Tề vương Lý Hữu vỗ đùi, khen:
- Quân sư thật sự là có kiến giải như lão thành mưu quốc. Cứ làm như thế đi, Thác Đông Vương, chuyện gom góp lương thảo và thuyền chuyên chở lương thực do ngươi phụ trách. Thác tây Vương, chiêu mộ thợ thủ công kiến tạo khí giới công thành do ngươi phụ trách. Thác nam Vương, Thác bắc Vương, các ngươi phân phó các nơi chiêu mộ tráng sĩ.
Tứ đại Vương nhất tề đứng dậy, chắp tay:
- Chúng thần tuân mệnh!
Hột Can Thừa Cơ vội ho một tiếng, nói:
- Thần cũng nguyện phân ưu vì bệ hạ. Có nhiều huyện nhỏ phía dưới, thần nguyện đi chiêu mộ, tránh cho hai vị Vương gia quá bận rộn ạ.
Tề vương cười nói:
- Tình hình Tề Châu ngươi không quen. Ngay cả cách nói chuyện để liên kết với dân bản xứ cũng không làm được, thì đi mộ binh thế nào? Tề châu này, ta cũng không quen. Khẩu âm Tề Châu, ta cũng không biết nói, chẳng khác gì ngươi đâu. Khà khà khà, ngươi tốt nhất ở lại trong cung cùng trẫm, nghĩ kế giúp trẫm đi.
Hột Can Thừa Cơ nhếch nhếch miệng, giống như cắn phải mật đắng, cười méo cả miệng vô cùng khó coi:
- Thần nguyện phân ưu vì bệ hạ!

- Thần Lý Thái, nguyện phân ưu vì bệ hạ!
Lý Thái khoanh tay đứng, vẻ mặt trang nghiêm. Gã khoanh tay đứng nên không nhìn thấy mũi chân, bụng tròn vo đã chặn tầm mắt của gã.
Lý Thế Dân buông tấu chương trong tay xuống, bình thản liếc gã một cái, nói:
- Con cũng muốn thay phụ xuất chinh, thảo phạt Tề Vương à?
Lý Thái lắc đầu, nhìn hai bên một chút, đại thái giám biết điều khẽ gật đầu, thái giám cung nga hầu hạ tả hữu đều lui ra ngoài, chỉ có đại thái giám tâm phúc này vẫn đứng phía sau Lý Thế Dân.
Lý Thái lúc này mới đổi giọng điệu, nói:
- Phụ thân, Ngũ đệ lỗ mãng vô tri, từ nhỏ đã dễ bị người ta lừa gạt, lúc này hẳn cũng hẳn bị cận thần lừa gạt rồi nên mới làm chuyện sai lầm như thế. Nay hẳn hắn đã hối hận, chỉ là đã đâm lao phải theo lao. Mà lão Tứ, và Ngũ đệ tuổi tác tương đương, từ nhỏ hay chơi cùng nhau, quan hệ thân thiết hơn. Lý Tích Đại tướng quân dẫn binh ở ngoài sáng, đây là thiên uy, là thái độ nhất định của thiên tử. Con nguyện lặng lẽ đi, âm thầm làm việc, bắt liên lạc với Ngũ đệ, khuyên hắn dừng cương trước bờ vực, chịu đòn nhận tội, nhằm giữ được tính mạng.
Lý Thế Dân khẽ dao động cơ mặt, chăm chú nhìn Lý Thái một lát, trong mắt dần dần lộ ra lo lắng, khẽ gật đầu, nói:
- Con tốt lắm, rất có phong thái huynh trưởng.
Lý Thế Dân khẽ ho một tiếng, như xuất thần nhìn về phía trước vô định, sau một lúc lâu mới nói:
- Vi phụ đã tự viết một phong thư để Lý Tích khoái mã đưa đi Tề Châu rồi. Nếu Hữu nhi hối hận, nhận được thư tay của vi phụ, chắc chắn sẽ biết đường lui. Nếu vi phụ không khuyên được nó quay đầu lại, con có đi cũng vô dụng.
Lý Thế Dân thu hồi ánh mắt, nhìn Lý Thái, ấm áp cười:
- Còn nữa, đi Tề Châu, đường xá xa xôi, hành trình mệt mỏi, thời tiết sắp trở lạnh, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của con. Con được lắm, vi phụ rất vui mừng. Con về đi.
Lý Thái bất đắc dĩ đành nói chỉ cần muốn gã kết nối với Lý Hữu, phụ thân cứ việc yêu cầu, người một nhà cả, tóm lại không nên làm đến mức không thể gặp nhau, vân vân và mây mây, rồi mới cáo từ.
Lý Thế Dân nhìn Lý Thái chậm rãi rời khỏi, gật đầu, nói với đại thái giám:
- Thanh Tước rất rộng lượng nha!
Lại nghĩ đến trước đó Lý Thừa Càn làm huynh trưởng, khẩn cấp muốn lấy đầu đệ đệ để lập quân công, ánh mắt của Lý Thế Dân mà lập tức lại lạnh xuống, hàn ý như băng...
- Cuối mùa thu nước sông rất lạnh…lạnh như băng….
Lý Ngư bám lấy cửa khoang thuyền, vừa mới cảm khái nửa câu thì một cơn sóng đập vào, nước sông lạnh như băng bắn lên mặt, cắt ngang lời của hắn.
Khoang thuyền phía sau con thuyền này có buộc chặt máy ném đá, Lý Ngư đang ở trước khoang thuyền, lúc này đang đi xuống một dốc nước, thuyền xuôi dòng vốn nhẹ nhàng hơn đi ngược dòng, nhưng so về độ nguy hiểm thì lại dễ lật thuyền hơn.
Điều khiển không khéo, buồm rơi không đúng, trong tình hình con nước phức tạp cũng đều có thể khiến thuyền bị lật úp. Một đoạn “Đường dốc" này, còn thuyền đầu đập nước, rung lắc liên tục, động tác không ngừng nâng lên hạ xuống khiến cho một con thuyền to như vậy nhưng lại giống món đồ chơi bị xóc nảy lên xuống cực kỳ kịch liệt.
Mà con sông bị đầu thuyền đập thành từng ngọn sóng, không ngừng nhào tới thuyền gần như làm người ta hít thở không thông.
Mà cuối mùa thu nước sông vốn cực lạnh, ngày hôm qua ở thượng du có một trận mưa to chẳng những khiến cho nước dâng lên rất cao, mà nhiệt độ nước sông cũng giảm mạnh xuống, đến mức môi người lạnh tím tái run rẩy. Chỉ có điều lúc này không mấy ai quan tâm đến vị thượng quan là hắn rồi, nếu ai đó vào lúc này đi lại lung tung thì chỉ có tự tìm đường chết thôi. Các quân sĩ cũng đều tự bám lấy vật cố định, ở trong khoang sau, quân sĩ trông coi máy ném đá chia nhau ôm lấy cột trụ, dây thừng trên trụ được buộc căng, máy ném đá nặng nề được buộc cố định ở giữa.
Toàn bộ thuyền là đầu ngọn sóng, chỉ thỉnh thoảng có bóng dáng thủy thủ chạy đi, hoặc là lác đác có thanh âm khàn khàn chỉ huy của bác lái thuyền.
Hãng xe chạy đường dài có câu nói: “Cùng tử bất lạp quản, luy tử bất lạp quyển", không biết Lý Ngư đã từng nghe chưa, khi hắn trong khoang thuyền sau buộc chặt máy ném đá nặng nề to lớn, mà hắn ngồi ở trước khoang thuyền, nghiễm nhiên chính là vị trí đại gia lái xe điều khiển trong khoang.
Đầu thuyền càng không ngừng phập phồng, đập vào mặt nước, từng ngọn sóng nhấc đầu thuyền lên. Dây thừng cố định máy ném đá kéo căng, rung động, rốt cục, một sợi dây thừng không chịu nổi lực lớn đánh vào đã đứt phựt một cái.
Cả cái máy ném đá trượt về phía trước, một sợi dây thừng khác phía sau khó chống đỡ, cũng đứt luôn, một đầu dây như cây roi quất vào người một sĩ binh, khiến gã bắn ra ngoài, rơi vào vách khoang.
Chỉ còn lại hai dây thừng buộc máy ném đá ở đằng trước đá theo thân tàu lại một lần kịch liệt phập phồng va chạm mạnh, rắc một tiếng, cả vách khoang nổ tung, tấm đỡ máy ném đã bị gãy, tựa như thương trận trượt về phía vách khoang thuyền.
- Á!
Lý Ngư kêu lên sợ hãi, thấy vách khoang bằng gỗ sắp bị một cây trường thương chọc thủng, vội vàng buông tay lui về phía sau, đúng lúc đầu thuyền chìm mạnh xuống, lại bỗng nhấc lên, hắn cũng theo cú lắc chìm xuống này vẽ ra một đường pa-ra-bôn, đầu lao vào Hoàng Hà


Bạn cần đăng nhập để bình luận