Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 333: Vô cùng cấp bách (thượng).
Rốt cuộc Lý Ngư có phải là hắn?
Lý Ngư làm sao có thể là hắn?
Lý Ngư làm sao có thể giống hắn tới vậy?
Mỗi một vấn đề sắp ép Đệ Ngũ Lăng Nhược phát điên.
Nàng không chỉ lấy Đông Ly Hạ điều tra tất cả các tư liệu của Lý Ngư một cách tường tận, mà còn sử dụng lực lượng của nàng, lấy tốc độ kinh người khoái mã tám trăm dặm, từ Lợi Châu đưa đến một người sống - Cẩu Đầu Nhi.
- Ngươi nói tiểu thần tiên à? Đó là người nổi tiếng của phủ Lợi Châu đó! Hắc, còn nhớ trước hắn bắt Nhậm thái thú uống nước phân, chuyện này đã lan truyền khắp nơi, ai cũng vui vẻ bàn luận. Haha, ngươi biết không, chính là ta tuân theo lệnh của tiểu thần tiên để làm đấy, chính miệng….. à không, chính tận tay ta đổ nước phân cho Nhậm thái thú uống.
Cẩu Đầu Nhi mặt mày hớn hở, đây chính là truyền kỳ mà gã có thể truyền cho con, truyền cho cháu, con cháu đời đời.
- Cái gì? Từ lúc nào quen biết tiểu thần tiên à? Vậy thì cũng lâu rồi, từ lúc chúng tôi còn mặc tã ấy. Chao ôi, lúc đó làm sao mà biết được Tiểu Thần Tiên sau này lại xuất sắc như vậy, nghe nói là gặp được kỳ ngộ ở Chung Nam Sơn, bỗng chốc là biết xem bói, biết được quá khứ và tương lai.
Cẩu Đầu Nhi rất phối hợp, bình thường không có tiền thì không chịu, nhưng khi thấy Lăng Nhược đại mỹ nhân, cũng giống như là nhìn thấy tiên giáng trần, Cẩu Đầu Nhi liền không kiềm chế mà nói ra hết toàn bộ.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói một cách chậm rãi:
- Thế thì mười năm trước đây, thời điểm các ngươi 10 tuổi, cũng ở với nhau à?
Cẩu Đầu Nhi trả lời:
- Đúng vậy, ngày ngày đều chơi với nhau, chúng tôi còn đi nhà của lão Trương ăn trộm, đến nhà của Lưu góa phụ nhìn lén cô ấy tắm. Chao ôi, còn nhỏ mà, hiếu kì, thực ra lúc đó lông còn chưa mọc đủ, cũng không có háo sắc, làm cô chê cười rồi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhắm mắt, rồi từ từ mở ra:
- Vậy sau đó thì sao? Ý ta là hắn rời khỏi Lợi Châu đi đâu?
Trên mặt của Cẩu Đầu Nhi lộ ra sự gian xảo của tiểu thị dân:
- Tiên tử tỷ tỷ, không phải ta muốn giấu tỷ, tỷ nghĩ xem, tiểu thiên thần đắc tội với quyền quý địa phương mới phải bỏ chạy để tị nạn, thì làm gì dám nói nơi hắn sẽ đi cho một người hạ đẳng như tôi chứ? Chưa nói đến, ta nghe nói, Nhậm thái thú rất có thế lực, Tiểu Thần Tiên lo lắng trốn ở đâu cũng bị ông ta tìm được, vì thế phải đi một nơi cực xa, đi đâu nhỉ, à, đúng rồi, hình như là nơi xa hơn cả Thổ Phồn, gọi là Đại Thực hay là nơi nào đó thì phải?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhìn Cẩu Đầu Nhi một cách nghi ngờ, khóe môi dần dần lộ ra một nụ cười làm cho nam nhân chết mê chết mệt.
Tiểu nhân vật trong mắt nàng rõ ràng chính là như loài giun dế, nàng cũng như vậy. Nhưng rốt cuộc nàng cũng là người có linh hồn, nàng không để người khác sắp đặt, sẽ không để người khác khống chế, nàng cũng có tình cảm của bản thân, cũng có đạo nghĩa của nàng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược gật đầu một cách chậm rãi:
- Đưa hắn xuống.
Vừa rồi Cẩu Đầu Nhi còn lộ ra bộ dạng một con chó dữ giành ăn, không đợi Đệ Ngũ Lăng Nhược kịp phản ứng, liền lập tức sa vào dưới đầu gối của nàng, ôm lấy đôi chân nhỏ của nàng
- Đừng giết tôi! Những gì tôi biết đều đã nói hết rồi! Tiên nữ tỷ tỷ xin hãy giơ tay lên, tiên nữ tỷ tỷ khai ân! Tôi Cẩu Đầu Nhi không đáng để làm bẩn tay của người, tôi chính là rắm, tôi chính là phân, tiên nữ tỷ tỷ tha mạng.
Cẩu Đầu Nhi mặt mũi đầy nước mắt và nước mũi bị một người đàn bà đô vật mập tướng dùng hai ngón tay nhấc cổ áo lên, giống như một con khỉ bị nhấc ra ngoài.
Đệ Ngũ Lăng Nhược trong lúc Cẩu Đầu Nhi khóc thét thảm thiết, nhàn nhạt dặn dò một người phụ nữ to mập khác
- Đối xử tử tế với hắn, thịt ngon rượu ngon, đừng thả hắn!
Người phụ nữ to mập kia đồng ý, cũng cúi người đi ra ngoài
Đệ Ngũ Lăng Nhược tiến lên phía trước 2 bước, ủng cao da trâu, ủng da được chế tạo một cách tốt nhất đi cùng với Nhi, hiện ra bắp chân nhỏ cao và thẳng, đường cong vô cùng đẹp.
Nàng nhìn ra, Cẩu Đầu Nhi thật sự bị dọa, gã thật sự cho rằng bản thân sẽ bị nàng xử lí, nhưng mà lúc gã cầu xin tha mạng, hai tay thậm chí vẫn thừa cơ ở trên chân nàng sờ vài cái, rõ ràng cho rằng bản thân sắp bị giết, mà vẫn không quên chiếm lợi ích của người khác, loại tiểu nhân bỉ ổi này…
Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa tức vừa cười, kiềm nén không được liền nghĩ tới người đó.
Hắn, làm sao mà quen biết được nhân vật như vậy?
Không đúng, hắn quen biết nhân vật như vậy thì có gì kì lạ, hắn vốn dị là loại người như vậy, cho dù là sắp chết đến nơi, cũng không biết sợ là gì.
Khóe môi Đệ Ngũ Lăng Nhược lộ ra một nụ cười ngọt ngào, từ từ lại chuyển thành một tiếng thở dài, đôi mắt mang một nỗi buồn phiền.
Lý trí nói cho nàng biết Lý Ngư không phải là hắn.
Ánh mắt nói cho nàng biết Lý Ngư là hắn.
Hắn rốt cuộc có phải là hắn không?
Thời gian không đợi ta!
Kiều Đại Lương rất gấp gáp.
Thường lão đại bây giờ nhìn vẫn như là một con hổ uy mãnh, nhung bên trong con hổ đấy, lại là một con ma bệnh, rất nhanh thì nuốt chửng sinh mạng của y một cách sạch sẽ.
Thường lão đại nhất định là giành giật từng phút từng giây làm tốt hậu sự, cố gắng trước lúc chết để lại một giang sơn vững chắc cho hai đứa con gái của mình.
Kiều Đại Lương cũng lập tức tiến hành chuẩn bị, chuẩn bị ứng biến.
Nhưng dưới tích uy của Thường Lão Đại, ông ta có thể đường đường chính chính đối mặt Vương Hằng Cửu tranh ngôi vị Vương chợ Tây. Ông ta có thể âm thầm lập mưu binh biến sau khi Thường lão đại qua đời. Nhưng khi Thường lão đại vẫn còn sống, thì ông ta vẫn không dám làm phản.
Không liên quan tới sự đọ sức thế lực của hai bên, đó là một lọai áp chế của khí thế được hình thành lâu dài, cũng giống như là sự tồn tại của thiên địch. Cho dù ông ta chỉ còn một hơi thở, thường ngày cũng chỉ dựa vào ăn được để sống, cũng chỉ có thể trong ánh mắ t nhìn chằm chằm của anh ta không dám làm bậy, cho dù trong tim của nó đã chờ đợi sự ra đi của anh ta, sau đó cả bầy cùng chia, xem anh ta như là một bữa ăn thịnh soạn.
Cho nên, ông ta đã sử dụng Ám ảnh thiết vệ của mình, không để lại dấu vết, đợi chờ thời khắc đó. Khi thời khắc Thường lão đại còn tắt thở, lúc cặp tỷ muội song sinh sắp sửa lên ngôi vương, cũng chính là ông ta bắt đầu phát bạo động, ông ta sẽ trở thành nam nhân của Vương, làm cho hai vị nữ vương giống như chó cái nằm dưới chân của ông ta.
Đến ngày 9 tháng 9 còn 10 ngày.
Khang Ban chủ, Lưu lão đại, Hòa Lâm đã dồn dập bàn giao công việc, đi hưởng thụ 10 ngày cuối cùng của cuộc đời.
Bọn họ bây giờ đúng là đang đếm thời gian sống.
Hoa Lâm lấy hết dũng khí, đây là lần đầu tiên trong đời bước vào cửa thanh lâu, sau đó uống say khướt, khuôn mặt đầy dấu son môi lắc lư đi về nhà, quỳ trước mặt cha gào gào khóc lớn một trận.
Buổi tối, anh ta bưng nước, tận tay rửa chân cho cha. Ngày thứ 2 thì cho em gái cưỡi trên cổ gã, dẫn em gái ra ngoài ngoại ô thả diều.
Mười ngày cuối cùng này, mỗi ngày gã đều sắp xếp kín lịch, mỗi một khắc, gã đều cảm nhận được hương vị cuả cuộc sống, bất kể là hỷ, tức giận, bi thương, vui, dường như bất cứ loại cảm thụ nào, đều dư vị vô cùng.
Lưu lão đại giấu tiền mà ông ta kiếm được, đi ra ngoại ô ngoài thành chỗ một ngọn đồi xanh, xây dựng mộ cho vợ của ông ta, còn một bộ quan tài cho bản thân, chi tiền mời một vị bô lão trong thôn nhỏ dưới núi xử lí hôn sự giùm mình, còn lại mấy ngày này, ông ta ở trong cái thôn đó, cùng với đội thôn dân, bả tửu tìm tang ma.
Còn Khang ban chủ trở về phường Đạo Đức, nguyên là nơi của Câu Lan Viện đã bị quan phủ dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị đem đất họa cắt ra ngoài một lần nữa, qui hoạch mới còn chưa ra, ông còn không biết sau này nơi này sẽ thay đổi thành bộ dạng gì nữa.
Khang Ban chủ mỗi ngày xách theo bình rượu hồ lô đi một cách chậm rãi ở cái khoảng đất trống, nhị đệ của ông đi cùng, mỗi lần đến mảnh đất trống này, trước mắt ông dường như thấy được bộ dạng của nơi này lúc ban đầu một lần nữa. Ở đó là hành lang, ở đây là sân khấu, bên cạnh là chiêng trống vang trời, dưới sân khấu là đầy khán giả.
- Một ngày nào đó, Khang Gia Ban chúng ta sẽ được xây mới một lần nữa. Cho dù là không phải ở đây, thì theo diện mạo của trước đây
Khang Ban chủ giống như người bị mắc bệnh mất trí nhớ, mỗi lần đều chỉ nói với nhị đệ của ông những câu này, trong lòng đầy sự tưởng nhớ quá khứ, là hi vọng đối với tương lai.


Bạn cần đăng nhập để bình luận