Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 535: Quyết định gian nan.
Đám người Lý Ngư thành nhân bánh.
Kỳ thật khi bị kẹp ở giữa Đỗ Binh Tào và Chấp kích trưởng Thái Luân cũng hơi kinh hoảng, mặc dù bọn họ là quân nhân nhưng cũng chưa từng trải qua trận chiến lớn.
Thế nhưng Lý Ngư và hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Trọng Hiên lại rất bình tĩnh, Lý Ngư đã liệu định Tề Vương ném chuột sợ vỡ bình nên không quá lo lắng. Mà hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên chỉ là hai kẻ ngốc lớn mật mà thôi.
Đêm qua trong khách xá cũng không có nhiều quân sĩ, nhưng tứ vương Thác Đông Thác Tây Thác Nam Thác Bắc này đều là dũng sĩ có thể một địch trăm, hơn nữa trong khách xá binh khí đầy đủ, chỉ cần bọn họ lao ra sẽ có thêm thị vệ tiếp ứng, khả năng là tạo thành thế ngược lại.
Nhưng Tề Vương lại cảm thấy không cần phải mạo hiểm như vậy, hắn thoát được nhanh chóng, cũng không biết có bao nhiêu người mưu phản vì vậy cầm cự đến lúc hửng đông mới là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Vì thế Tề Vương lựa chọn đóng chặt cửa tự thủ!
Mà đám người Lý Ngư có tổng cộng mười bảy người, chưa nói tới xâm nhập mạo hiểm, cho dù vây quanh phòng này cũng không đủ người. Vì thế, Lý Ngư cũng vội vàng nghĩ biện pháp.
Hắn phái người đi thăm dò, phát hiện bên ngoài tường chính là một nhà ngang, nơi đó là khu vực cho tôi tớ ở, còn có một hành lang có nhiều ngựa, trong ngoài đó có nhiều thức ăn cho ngựa.
Vì thế Lý Ngư lập tức sai người vận chuyển hết thức ăn cho ngựa đến khách xá bên này, bao quanh toàn bộ khách xá, qua một đêm mười mấy người mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, nhưng toàn bộ khách xá, bao gồm cả cửa trước sau, ngay cả trên nóc nhà đều chất đầy cỏ khô, chỉ cần một cây đuốc…
Tề Vương tự khốn tại trong khách xá, đám người Lý Ngư chất đầy cỏ khô bao quanh, còn lấy dưới bếp ra vài hũ dầu vẩy lên, sau đó lấy tường viện khách xá làm căn cứ, chống đỡ bên ngoài.
Bên ngoài thị vệ Tề Vương bao quanh tường viện, vây quanh bọn họ. Đợi đến hửng đông sẽ nhận được tin tức mấy vị “Binh bộ thượng thư” cùng “Đại tướng quân” đều tới đây. Mấy vị này đều là Chiết Xung Đô Uý, Quả nghị Đô Úy, và mấy quan quân dưới trướng Tề Vương, dưới trướng thống lĩnh nhân mã từ tám trăm tới một ngàn. Đương nhiên, sau khi Tề Vương tự lập đế, phong chức cho bọn họ, bọn họ đã lôi kéo rất nhiều tráng đinh nhập ngũ, hiện tại dưới trướng có bao nhiêu người cũng không rõ lắm, bởi vì không có thời gian tạo danh sách.
Vài vị binh bộ thượng thư và Đại tướng quân tới hiện trường, lập tức phát động nhân mã tiến công, đi vào lại phát hiện bên trong đã chất đầy cỏ khô. Vài vị tướng quân đang định phát đợt tấn công lần hai thì lúc này có một vị quan văn chạy tới.
Kỳ thật dưới trướng Tề Vương vẫn có quan văn, tuy nói không được trọng dụng. Chỉ có điều loại chuyện này bọn thị vệ chỉ báo cho võ tướng, nhóm võ tướng không thông báo cho quan văn.
Vị quan văn này hiện tại là “hộ bộ thượng thư”, có thể là bởi vì muốn tiến vào “hoàng cung” xin Hoàng đế bệ hạ Đại Tề bổng lộc, lúc này mới phát hiện bệ hạ bị vây ở khách xá. Tuy bình thường mấy vị võ tướng không để quan văn vào trong mắt, nhưng vào thời điểm này thì lại coi hắn là cứu tinh. Người đọc sách có tâm nhãn, vội thỉnh giáo ông ta. Quan văn kia nghe xong tình hình trong viện, nhất thời sắc mặt đại biến:
- Chư vị tướng quân, bệ hạ chính là chủ của Đại tề chúng ta, nếu bệ hạ có gì không tốt, chúng ta như rắn mất đầu, lập tức sụp đổ, bệ hạ vạn lần không được xảy ra chuyện gì.
Một vị Đô Uý nói:
- Chúng ta đương nhiên hiểu được, cho nên mới tới hỏi ngươi, hiện giờ tình hình này nên làm thế nào cho phải?
Vị “hộ bộ thượng thư” kai tay vuốt chòm râu trầm ngâm một lúc lâu, dùng sức gật đầu nói:
- Bệ hạ một thân lấy thiên hạ, tuyệt đối không thể có chuyện gì! Bất kể thế nào cũng phải cứu bệ hạ an toàn ra ngoài, không để cho người bị thương được.
Một vị “binh bộ thượng thư” không kìm nổi giận dữ nhìn “hộ bộ thượng thư” quát
- Kế sách để cứu ra ngoài như nào?
Hộ bộ thượng thư ngẩn ra nói:
- Ta chỉ là một hộ tào tiểu lại, làm sao hiểu rõ việc trận chiến? Làm sao cứu bệ hạ an toàn ra ngoài là nhờ vào chư vị tướng quân đấy.
Vị Binh bộ Thượng thư Trần Nhị Cẩu đã từng bắt Hột Can Thừa Cơ tới thành Tề Châu không nhịn được khoát tay, đuổi vị “hộ bộ thượng thư” này đi, nhíu mày suy nghĩ một chút, lại nhìn mấy người khác nói:
- Để binh mã bao vây nơi này, không được để bọn họ phá vòng vây. Chư vị, bên này, Trần mỗ có chút ý kiến cần thương nghị với các vị.
Trần Nhị Cẩu chỉ bảo tướng sĩ bao vây khách xá, mang theo vài vị tướng quân khác đi tới chếch tường viện.
Lúc này Hột Can Thừa Cơ đã nghe nói Du kỵ tướng quân Lý Ngư do triều đình phái tới dẫn người bao vây Tề Vương. Đêm qua Lý Ngư đứng trên đỉnh phòng làm cho không ít người sợ hãi, phong thanh cũng truyền ra ngoài.
Quân sư duy nhất của Tề Vương điện hạ khi nghe nói về tin tức này lập tức thúc ngựa tiến tới phủ “Thái Sư”, tìm Dương Thiên Diệp.
- Đại sự không ổn, Tề Vương bị bắt rồi!
Hột Can Thừa Cơ vừa thấy Dương Thiên Diệp, lập tức báo tin cho mấy người.
- Cái gì? Tề Vương bị bắt? Tình hình thế nào?
Dương Thiên Diệp đang dùng đồ ăn sáng, nghe vậy cả kinh. Mặc Bạch Diệm đứng hầu bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn ra.
Hột Can Thừa Cơ đặt mông ngồi xuống, cầm lấy cái bánh bao, không khách khí cắn một miếng lớn, gã còn chưa ăn điểm tâm, nói:
- Nghe nói có một vị Binh Tào và một vị Chấp Kích Trưởng được triều đình xúi giục phản bội Tề Vương, đêm qua lẻn vào Vương phủ, muốn bắt Tề Vương. Tề Vương chạy ra khỏi trùng vây, bị khốn ở khách xá. Càng xui xẻo là tứ vương đêm qua cũng tá túc ở đó, kết quả là năm người đều bị khốn ở đó.
- Tại sao lại như vậy? Tề Vương bị bắt hay là chết?
Dương Thiên Diệp quan tâm, giọng nói run run.
Hột Can Thừa Cơ vừa ăn vừa nói:
- Hắn và Tứ vương ẩn thân ở khách xá, đang cùng phản quân giằng co. Mấy viên đại tướng dưới trướng Tề Vương đều vào Vương phủ, chỉ là sợ làm Tề Vương bị thương nên không dám cường công, đang ở bên ngoài.
Dương Thiên Diệp nghe vậy thở phào nhẹ nhõm nói:
- Tề Vương chưa bị bọn họ bắt được, thật không? Chúng ta chỉ cần cứu Tề Vương ra, tình thế sẽ thay đổi!
Nàng để đũa xuống, nhanh chóng đứng dậy nói:
- Mặc sư…
- Hừ!
Hột Can Thừa Cơ cười lạnh:
- Thiên Diệp điện hạ, ngươi có biết triều đình phái tới là ai không?
Dương Thiên Diệp lập tức dâng lên một cảm giác xấu:
- Là ai?
- Lý Ngư!
Dương Thiên Diệp lập tức chột dạ, ngập ngừng nói:
- Là hắn thì sao? Hắn chỉ có ít ỏi mấy người, sao phải sợ hắn?
Hột Can Thừa Cơ lườm nói:
- Có khi nào hắn ỷ vào nhiều người không hả, mà thật kỳ lạ, không thể ngờ, lại luôn làm hỏng đại sự của người khác, quả thực…
Gã thở gấp nói:
- Nghe lời khuyên của ta đi, nếu Lý Ngư tới đây thì chứng minh Tề Vương không có vương mệnh làm đế đâu!
Dương Thiên Diệp mặt lạnh lắc đầu:
- Ta không tin hắn tà tính như thế, sự là do người làm!
- Bỏ đi, ta đến chỉ là vì nhớ đến một phần tình cảm của cố nhân, báo cho ngươi! Ta đi đây, sẽ đi ngay lúc này!
Xem ra Lý Ngư ở trong lòng của Hột Can Thừa Cơ, ám ảnh thực không nhỏ, lúc này nhét hết hai phần bánh bao vào trong miệng, chắp tay với Dương Thiên Diệp, đứng dậy đi trước.
- Bập!
Mặc Bạch Diệm đột nhiên đi ra, một chưởng đánh vào gáy của Hột Can Thừa Cơ.
Hột Can Thừa Cơ không phòng bị, không phản kháng lập tức ngã xuống đất ngất đi.
Dương Thiên Diệp giật mình nói:
- Mặc sư làm gì vậy?
Mặc Bạch Diệm nói:
- Người này đã từng mang binh, một khi điện hạ nổi dậy, người này tất có trọng dụng, sao có thể để cho hắn rời đi được? Dẫn theo hắn cùng đi cứu Tề Vương, đến lúc đó Điện hạ và Hột Can Thừa Cơ đều được trọng dụng, còn không sợ dựa vào cờ của Tề Vương làm chuyện lớn à?
Dương Thiên Diệp tim đập thình thịch, chỉ là nghĩ tới cứu Tề Vương khó tránh khỏi đối địch với Lý Ngư nên hơi do dự, chần chờ nói:
- Chúng ta đi, đâu cần phải Hột Can Thừa Cơ, hắn có lòng rời khỏi, dẫn theo hắn cũng không có tác dụng, không bằng nhốt hắn trong phủ.
Mặc Bạch Diệm lắc đầu mỉm cười nói:
- Điện hạ, chẳng những dẫn hắn đi mà còn phải gióng trống khua chiêng mà đưa công lao cho hắn. Mỗi người đều biết là hắn giết người của triều đình, cứu Tề Vương, hắn không còn con đường thứ hai để đi, không muốn theo điện hạ cũng không được.
- Muốn giết người à?
Dương Thiên Diệp nghe được lòng hơi hoảng, thế nhưng Tề Vương nhất định phải cứu, cùng lắm là lúc đó làm việc theo hoàn cảnh là xong. Nghĩ đến đây cũng cắn răng, nói:
- Đi, chúng ta lập tức tới Tề Vương phủ!
Trong khách xá phủ Tề Vương, đám người Tề Vương nhìn qua cửa sổ biết được động tĩnh bên ngoài. Nhìn thấy khắp nơi chất đầy cỏ khô, cũng kinh hãi, không dám ra, chỉ muốn tướng sĩ bên ngoài cứu giúp nhưng đợi cả buổi sáng không có một hồi chém giết, sau khi mãi không thấy chém giết, không khỏi thầm mắng đám tướng sĩ vô dụng.
Lúc này mấy viên tướng lĩnh bị hắn mắng vô năng đang ở một phòng lớn tranh luận tới mức mặt đỏ tai hồng.
Đề tài mọi người tranh luận là không phải là làm sao cứu Tề Vương mà là có quy thuận triều đình hay không. Tuy nói bọn họ đều là võ tướng không đọc nhiều sách, nhưng cũng không phải là ngu xuẩn, kỳ thật với chuyện Tề Vương nắm chính quyền cũng không có gì tin tưởng. Thế nhưng, lòng tham lấn át lý trí, tuy nói lúc này cũng không khác gì lúc trước, nhưng … hiện tại, bọn hắn là Binh bộ thượng thư, là đại tướng quân.
Hơn nữa trước kia chỉ mang binh trong quân doanh, hiện tại thì không, tham tiền có tiền, tham sắc lập tức có thêm vài phòng, đều là đi theo Tề Vương mưu phản mà có được ưu đãi này, trơ mắt mất đi thật sự không cam lòng.
Nhưng lúc này Tề Vương đang bị khốn, trận tạo phản này là một trò khôi hài, có thể kéo dài nữa không?
Tham dục và lý trí trong lòng bọn họ đang đấu tranh, tất cả mọi người đều dao động. Trần Nhị Cẩu nói:
- Các vị, bây giờ hết thảy ta cũng không bỏ được! Nhưng hiện tại cải tà quy chính, quy thuận triều đình, ít nhất ta còn có thể giữ được tính mạng. Ta xem Tề Vương vận số đã hết, nếu cứ đi theo hắn thì ngay cả tính mạng cũng bị mất, ta và chư vị hãy buông tha hết thảy, sau này ắt lại có cơ hội hưởng dụng?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Trần Nhị Cẩu đưa tay ra cười khổ nói:
- Tuy nói đại quân của Lý Tích chưa tới thành nhanh như vậy. Đám người Đỗ Hành Mẫn đã khốn trụ Tề Vương, các vị, nếu không sớm hạ quyết định, một khi Tề Vương rơi vào tay bọn họ, chúng ta muốn quay lại cũng không còn cơ hội nữa.
Đúng lúc này, đoàn người Dương Thiên Diệp vội vàng chạy tới vương phủ, Hột Can Thừa Cơ bị người ta mang tới, vẫn bất tỉnh. Binh mã Tề Vương tập hợp bên ngoài, mỗi người đều lo sợ không yên, thấy quân sư và Thái Sư tới, cũng không cản lại, để mặc bọn họ vào phủ.
- Tề Vương ở đâu?
Dương Thiên Diệp hỏi rõ nơi khách xá, vung tay lên dẫn người bước tới đó. Lúc này, đội ngũ Binh bộ thượng thư, đại tướng quân rốt cuộc đã đưa ra một quyết định vô cùng gian nan!


Bạn cần đăng nhập để bình luận