Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 600: Mời chào lòng người.
hành Chiết Mai, thành quách ngoài thành đã thành hình, vòng về phía núi, hai đầu và núi liên kết, phía trước hình cung vươn ra, chẳng qua ngay phía trước là cửa thành, trong đó là Ủng thành, nếu đem cửa thành đưa ra, hình dáng lồi bên ngoài sẽ biến thành lõm vào trong, cùng một lúc cả tấn công và phòng thủ, biến thành trở thành trận hình phòng ngự toàn bộ.
Mà đằng sau Ủng thành của nó thế núi hướng về phía trước, còn có ủng thành thứ hai, có thể nói mỗi hướng lên một bước đều được dùng thi thể để đắp lên, mới có thể công phá. Tòa thành này giờ vẫn đang trong giai đoạn trúc cơ, bởi vậy chỉ khi quan sát từ trên núi mới có thể nhìn ra được cần phải xây dựng từng nơi như thế nào, đặt mình vào trong đó, mới cảm giác được nơi nào thì đào chiến hào rộng, nơi nào xây tường rộng, còn nơi nào đang hỗn độn.
Nếu từ nơi này mọc lên một tòa thành trì cao lớn không thể phá hủy, mặt tường hình răng cưa nối liền liên tục, thế tường hình cung ngoài sáu mươi bước là có một tòa mã điện, địch lầu, giác đài, lầu chắn được xây xong, vậy là có thể hình thành một lưới hỏa lực giao thoa của cung tiễn và máy bắn đá.
Đối mặt với tòa hùng thành như vậy, dù người Thổ Phiên xuất động đại quân, trừ phi không có thù không đội trời chung thì sẽ không tiến công. Bởi vì tác dụng chủ yếu của nó là tự bảo vệ mình, tác dụng tấn công không lớn, nhưng muốn phá được, chỉ sợ để hạ được nó,
Nhân mã của mình cũng hao tổn hầu như không còn, cũng mất đi năng lực tiếp tục tập kích quấy rối.
Lý Hinh Ninh mai táng huynh trưởng xong đi theo hai gã kỵ sĩ đến công trường thành trì đang rất hỗn độn này. Lúc đến hai gã kỵ sĩ cùng cưỡi một con vật cưỡi, để cô ta cưỡi con ngựa kia, khi tới gần công trường hỗn độn thì xuống ngựa đi bộ.
Hai gã kỵ sĩ xuống ngựa, một người trong đó vừa định bước đến đỡ Lý Hinh Ninh xuống thì cô ta đã giữ chặt yên ngựa, xuống ngựa cực kỳ nhanh nhẹn thuần thục. Kỵ sĩ kia hơi ngỡ ngàng:
- Cô nương thân thủ không tệ nhỉ.
Lý Hinh Ninh dịu dàng nói:
- Tiểu nữ tử thường theo huynh trưởng bôn ba, nên hay cưỡi ngựa, công phu quyền cước cũng học được chút ít.
Thời đại này nữ tử Trung Nguyên xuất đầu lộ diện cũng không đáng ngạc nhiên, vùng đất tây bắc thâm sâu, càng ít có nữ tử yếu đuối, ngoại trừ là “sủng vật” của nhà quyền quý, ngay cả Long đại tiểu thư Long gia trại cũng có võ công cao cường, từ nhỏ đã rèn luyện chịu khổ.
Hai gã kỵ sĩ cùng với Lý Hinh Ninh đi tiếp được một đoạn, thấy dọc đường có lều trại được dựng lên. Một kỵ sĩ ngạc nhiên:
- Ai dựng lều trại ở đây thế?
Người kia nhìn thoáng qua nói:
- Là Trần gia Tân Hải. Trần Bân kia lúc đến đã mang đến không ít người, vẫn mong được làm gia thần của Tước gia, nên trở về dọn nhà. Mà người lúc trước y mang đến đã bắt đầu dựng lều trại rồi.
Lúc trước ta từng thấy y khẩu cầu Dương lão gia Dương Tư Tề, nên mới có được khu đất tốt này đấy.
Kỵ sĩ kia phá lên cười:
- Đúng là kẻ thông minh. Khu đất này ngay ở đoạn đường dưới thành, tương lai hẳn rất sầm uất, mà con đường phía trước thì thẳng lên núi, sau này bất kể tự chủ hay là mở cửa hàng thì cũng đều kiếm trác được nhiều tiền.
Kỵ sĩ kia nói:
- Tóm lại, Tước gia chúng ta đã ra câu cảnh báo cho các phú thân của Cơ huyện, ai ngoan ngoãn quy thuận, thì Trần Bân chính là tấm gương cho họ. Kẻ không chịu quy thuận, lòng có dị niệm, khà khà, thì sẽ có xử lý, bao gồm cả huyện thành Cơ huyện và trấn Tân Hải.
Lý Hinh Ninh tựa hồ rất tò mò với thành trì đang xây dựng này, một mặt nghe hai người nói chuyện, một mặt tò tò đánh giá mọi người, trên mặt tuy vẫn mang chút bi thương nhưng cơ bản đã khôi phục lại bình thường. Chuyện sinh ly tử biệt ở tây bắc rất thường thấy.
Mọi người đối với sinh tử cảm thấy dễ dàng chấp nhận hơn rất nhiều.
Đi tiếp nữa là một khu đất trống rộng lớn, nơi đây sẽ xây dựng một quảng trường lớn. Từ cửa thành tiến vào, phân theo ủng thành rồi mới tụ tập tại đây, sẽ hình thành một quảng trường rộng lớn, phía trước quảng trường sẽ có một tòa thành lâu, tức là tòa ủng thành thứ hai, hơn nữa xây dựng trên sườn núi, càng thêm dễ thủ khó công, thật sự có quân địch tấn công đến, giết tới quảng trường này, từ ủng thành phía trước, ủng thành phía sau, tường thành trái phải, sẽ xuất hiện lưới hỏa lực giao thoa bốn phía.
có thể đỡ nỏ tiễn từ bốn phía tấn công đến.
Tuy nhiên lúc này, nó vẫn chỉ là một mảnh đất trống, cỏ dại trên mảnh đất đó đã bị giẫm đạp. Mà trước mảnh đất đó có thể nhìn được sườn núi trong rừng, thấp thoáng trong đó có không ít khu ốc xá mới được xây dựng.
Nơi đó, là khu cư trú lưng chừng núi. Dưới chân núi nơi ở và khu hoạt động của sĩ nông công thương bình thường, qua tòa ủng thành thứ hai thì tiến vào khu vực thứ hai này, là khu vực rộng nhất từ giữa chân núi đến đỉnh núi tương lai là nơi cư trú của khu gia quyến là thành viên tổ chức của Lý Ngư, không ít nhân vật quan trọng ở các phương diện quân chính ti Pháp văn hóa thuế phú sắp được đề bạt trọng dụng sẽ ở tại khu vực này.
Như Trần Bân mà nói, tộc nhân của y muốn ở trong thành dưới chân núi, mà cả nhà y thì có tư cách ở tại khu vực thứ nhất này. Từ khu vực thứ nhất này tiếp tục đi lên sẽ đến đỉnh núi, nơi này sẽ xây dựng một tường thành cao lớn khác, sẽ là nơi cư trú của các thành viên trung thành tuyệt đối của Tước gia.
Hai gã kỵ sĩ mang theo Lý Hinh Ninh đang định lên núi thì trên núi đột nhiên có một đoàn người đi xuống. Tuy nói những người đó cũng đều mặc võ phục, nhưng nhìn dáng người đều thấy chính là nữ nhân. Đến gần hơn, càng thấy rõ mỗi một nữ binh đều như hoa như ngọc.
Một người trong đó bên hông đeo đoản kiếm, đôi chân dài miên man, thẳng tắp, eo thon nhỏ, tóc búi kiểu phụ nhân, khác với các nữ nhân phía sau.
- Ra mắt Long phu nhân!
Hai gã kỵ sĩ vừa nhìn thấy vội vàng đỡ đao hạ thấp người, tuy nhiên ánh mắt gian tà vẫn không kìm nổi hơi ngước lên, liếc nhìn đám nữ binh xinh đẹp phía sau Long phu nhân. Với Long phu nhân họ không dám nhìn, nhưng với đám nữ binh thì họ không ngại đấy.
Quá đẹp đi!
Long Tác Tác gật gật đầu, đang định tiếp tục đi xuống dưới, bỗng nhiên liếc mắt thấy Lý Hinh Ninh thì dừng lại.
Lý Hinh Ninh thấy hai gã kỵ sĩ kia gọi nàng là Long phu nhân, liền biết người này là nhân vật trọng yếu của thành Chiết Mai cũng vội đứng sang bên nghiêm trang cúi đầu xuống. Long Tác Tác đánh giá cô ta vai lần, trán trơn bón, mũi thẳng, cánh môi như son, chỉ nhìn một bên mặt nghiêng nhưng khá thanh tú, vóc dáng cao gầy, có vẻ cao hơn mình một chút, nhất là cặp chân dài mà mình vẫn thường kiêu ngạo thì hiện giờ dường như có đối thủ rồi.
Nàng hỏi:
- Cô ta là…
Một kỵ sĩ vội giới thiệu:
- Long phu nhân, vị cô nương này họ Lý, trên đường đi gặp kẻ xấu, huynh trưởng bị giết, không có nơi để đi, nên Tước gia dặn chúng tôi dẫn cô ta về thành sắp xếp ạ.
- Ồ! Thì ra là thế.
Long Tác Tác nói:
- Ngẩng đầu lên!
Lý Hinh Ninh chậm rãi ngẩng mặt lên. Long Tác Tác chuyển ánh mắt từ gương mặt quyến rũ kia xuống đến đôi chân thon dài, rồi dừng ở bộ ngực nhô cao của cô ta:
- Ngươi tên là gì?
Lý Hinh Ninh bị nàng nhìn chằm chằm thì rụt rè:
- Nô…tên là Lý Hinh Ninh ạ.
Lý Hinh Ninh giọng hơi khàn, nhưng ở trên người nàng khi nghe lại mang một hương vị đặc biệt.
Long Tác Tác gật gật đầu:
- Ừ, đi cùng ta đi. Ta đang muốn xuống núi có việc, khi về ta sẽ bố trí cho ngươi.
Nàng nói xong tiếp tục đi xuống dưới chân núi, năm mươi nữ binh đi theo sau. Hai kỵ sĩ liếc nhau, nói với Lý Hinh Ninh.
- Còn không mau đuổi theo, đây chính là Long phu nhân Tước gia phủ, nếu được ngài che chở, ngươi ở thành Chiết Mai cũng sống tốt hơn.
Long phu nhân?
Lý Hinh Ninh thầm cười lạnh, đợi năm mươi nữ binh đi qua rồi mới ngoan ngoãn đi theo sau. Hai gã kỵ sĩ nhiệm vụ đã xong tự đi lên núi tiếp. Long Tác Tác đi đằng trước, hai nữ binh đi bên cạnh dung nhan kém hơn so với những người phía sau một chút, nhưng có thể đi bên cạnh Long Tác Tác hiển nhiên là thân cận hơn. Hai người họ được chọn từ trong gia quyến ở Long gia trại, từ nhỏ đã sống cùng Long Tác Tác, một người tên Tiểu Lộ, một người tên Tiểu Vi.
Tiểu Lộ đi tới gần che miệng cười trộm. Long Tác Tác vượt qua nàng ta lườm một cái:
- Cười cái gì?
Tiểu Lộ cười hì hì nói:
- Đại tiểu thư, cô sợ cô ả kia lên núi thì tiếp cận Tước gia ạ?
Long Tác Tác hừ một tiếng, nói:
- Năm mươi người này vất vả lắm mới có cơ hội đưa ra ngoài, hắn lại đưa về một, đúng là nực cười.
Tiểu Vi an ủi:
- Đại tiểu thư không cần phải lo lắng, cô gái kia chẳng phải cũng họ Lý đó sao, cùng họ không kết hôn, làm gì có thể qua lại với Tước gia được.
Long Tác Tác liếc nàng ta một cái:
- Ngu xuẩn.
Nàng không thèm tin cái gọi là quy củ này. Quy củ cùng họ không cưới đối với quan lại nhiều khi vẫn có đấy. Thời Hán triều cùng họ vẫn cưới là chuyện bình thường, vợ con của Vương Mãng cũng họ Vương. Mãi đến triều Đường mới coi trọng cùng họ không cưới. Nhưng Đại Đường vừa lập, quy định này ở Trung Nguyên cũng chưa thống nhất, huống chi là Lũng Hữu. Hơn nữa, cưới là thành thân, là thê tử, nếu chỉ là nạp thiếp, ai để ý tới thiếp này họ gì. Long Tác Tác vừa mới có cơ hội tiễn bước năm mươi người của mình đi, thì trong nhà lại có một người chuẩn bị vào.
Lý Hinh Ninh đi theo đội ngũ nữ binh, một lần nữa đi xuống dưới chân núi, chốc lát đã đến mảnh đất trống kia, lúc này đang có nhiều đội binh lính từ bốn phía tập trung đến ở mảnh đất trống này, là mấy ngàn binh sĩ tham chiến đánh tan đội mã phỉ kia. Tường thành ba mặt sau rất cao, hiện giờ chỉ có rìa ngoài của chiến hào cực sâu là đứng mấy ngàn binh lính chưa được huấn luyện xong.
Chương 600: Mời chào lòng người (tiếp).
Dưới chân núi có một đài đất, trên đó đứng hai mươi mấy thân binh của Tước gia. Long Tác Tác dẫn người từ đường lớn dưới núi đi tới, rẽ phải, đi về phía đài đất xa xa kia, những nữ binh đều ở lại trên đường, xếp thành một hàng, lập tức thu hút vô số ánh mắt của mấy ngàn binh lính trên bãi đất trống.
Lý Hinh Ninh đứng ở rìa ngoài nhất, bị những ánh mắt này nhìn nhìn dáng vẻ như sợ hãi, không tự chủ được lui về sau lưng người khác. Mà những nữ nhân kia, hai mắt không ngừng nhìn các binh sĩ phía dưới, tuy chỉ là liếc nhìn, ánh mắt không cố định vào ai.
Họ đều biết, Tước gia không nạp họ làm thiếp rồi, ngay từ lúc họ được Long Tác Tác thu làm nữ binh thì đã rõ điểm này. Họ cũng không phải dân tự do, mà là nữ nô được người ta tặng cho Tước gia, cho nên vận mệnh này hoàn toàn do Tước gia nắm giữ.
Nhưng họ cũng từng nghe Long phu nhân nói, họ sẽ được gả làm vợ những binh sĩ có công huân cao sắp được đề bạt làm quan tướng, làm vợ người ta, lại là quan tướng, thực tế mà nói, so với làm thiếp của người lấy sắc làm niềm vui thì cũng là một sự an bài rất tốt. Tuy nói tước vị địa vị cao lại tuổi trẻ anh tuấn, nhưng không ít cô gái vẫn mong muốn được trở thành ái thiếp của Tước gia, chỉ ngại vài vị thê thiếp của Tước gia “canh phòng” rất nghiêm, họ căn bản không có cơ hội, hiện giờ chỉ hy vọng lựa chọn được một vị trượng phu ưu tú, yêu thương mình.
Kỳ lạ nhất là, họ trong lúc vội vàng quan sát muốn biết ai sẽ trở thành nam nhân của mình trên cơ bản lại không có ai để ý đến diện mạo của những binh sĩ kia, diện mạo chỉ cần bình thường là được, nam nhân mỹ mạo như hoa lại là lựa chọn của niên đại thịnh thế yên vui.
Trong loạn thế, dưới quyền lực, địa vị là vũ lực cá nhân, mạnh mẽ tráng kiện mới là yêu cầu mà họ ưu ái, điều đó mới mang đến cảm giác an toàn cho họ.
Chỉ chốc lát sau, Lý Ngư và mấy người Thiết Vô Hoàn đã đi tới.
- Chư vị, chiến quả đã thống kê xong rồi.
Thế núi nửa lõm vào trong, rất có hiệu quả phóng đại âm thanh, Lý Ngư đứng ở trên đài đất, lại cao giọng, người ở xa đều nghe được.
- Bổn tước thực hiện theo đúng lời của mình luận công ban thưởng. Đọc đến tên ai, người đó bước đến trước đài.
Hắn nói rất ngắn gọn, trên thực tế đổi lại là người khác cũng không thể thao thao bất tuyệt làm công tác tư tưởng, mà kiểu nói chậm rãi, nhiệt huyết cổ vũ, mới là cách nói đầy sức thuyết phục mà hậu nhân đã nghĩ ra. Trước mặt nhiều người, không nói được vài tiếng thì đã bị xịt rồi.
Lý Ngư dứt lời vung tay một cái, Thiết Vô Hoàn lập tức tiến lên, mở cuộn giấy ra:
- Trương Tiếu Lai, Phương Phá Lãng, Trần Kiếm Bình, Phùng Ma Tử, Tang Khác Hữu, Vương Chính, Phổ Bố, Bành Vi Hoa…
Thiết Vô Hoàn đọc ra từng cái tên một, thì người đó đứng dưới bật cười to sung sướng, sau đó từng người mừng như diên chạy đến. Họ tuy rằng đều đã báo chiến quả lên trên, nhưng là vì không biết thành tích của người khác, nên không rõ mình có lọt vào top 50 người có thành tích cao hay không, nên mới không kìm nén được niềm vui, trong đó có người còn lao lên, trong lòng vui sướng như nào có thể nghĩ.
Từng cái tên đọc ra càng nhiều, đợi cho Thiết Vô Hoàn nói to “Điểm danh xong” thì bên dưới vang lên những tiếng thất vọng, vô số người lộ ra thần sắc buồn bã, đôi mắt trông mong nhìn các mỹ nữ đứng thành hàng trên sườn núi, một đám như cha mẹ chết.
Lý Ngư tiến lên một bước, chỉ vào năm mươi người này, nói:
- Từ hôm nay, các ngươi sẽ được đề bạt làm Đội chính Chiết Xung phủ của Cơ thành ta. Bổn tước có năm mươi mỹ nhân, ban thưởng làm vợ các ngươi. Ngày sau tiếp tục lập quân công, sẽ có cơ hội tiếp tục thăng tiến.
- Khấu tạ Tước gia!
Cũng không biết là ai quỳ xuống đầu tiên, cảm động rơi nước mặt, bốn mươi chín đội chính còn lại cùng quỳ xuống theo, theo sự cảm kích kia là tiếng dập đầu vang to.
Lý Ngư cũng không cho họ được tự do lựa chọn, ngươi thích người này, người kia thích người kia, nàng này thích người này, nàng kia thích người kia, chỉ sợ sẽ xảy ra hỗn chiến. Hắn dựa theo số lượng kẻ tặc bị giết của năm mươi đội chính này để lựa chọn họ, lúc này hắn cũng không ngốc mà tôn trọng ý kiến của phụ nữ để cho họ chọn chồng. Đổ máu chảy mồ hồ, anh dũng giết địch, giữ được thành Chiết Mai bình an là những người này, tương lai ai là người bảo vệ thành, hắn biết rõ.
Hơn nữa cũng bởi vậy, trong quân càng coi trọng quân công, hán tử trong quân hết thảy lấy quân công để nói chuyện, ai cũng phải phục. Quy tắc quá phức tạp, nó là cơ hột thật tốt để chế phục nhân tâm. Cũng may năm mươi cô gái đẹp này đều là lúc trước ngũ đại hào vì lấy lòng Lý Ngư mà tuyển chọn trong ngàn vạn người, ai nấy tư sắc cũng xuất sắc. Năm mươi đội chính kia rất nhanh đã theo thứ tự trước sau chọn cho mình được người mình thích.
Lý Ngư lại cao giọng:
- Quan, ta cho các ngươi rồi. Thê tử, cũng cho các ngươi rồi. Các ngươi hãy quý trọng những gì các ngươi có được.
- Tạ ơn Tước gia!
Năm mươi ngươi phía dưới hô tô, thanh âm đó như thiên quân vạn mã, làm cho người ta sợ hãi.
- Nhà ở, bổn tước không quan tâm, không nơi nào không có ở trên núi, chỗ xây nhà, các ngươi tự chọn đi tìm huynh đệ ruột mình mà giúp xây nhà. Nhớ kỹ, trước khi nhà xây xong, ai dám đồng phòng thì thu lại chức quan, nữ tử sẽ được phối với người khác.
Đây cũng là quân lệnh.
Mọi người dưới đài nghe xong trong lòng sợ hãi. Lý Ngư nói tiếp:
- Phòng ở xây như nào, các ngươi cứ nghe ý kiến vợ của các ngươi, tương lai lo liệu việc nhà cho các ngươi, sinh con dưỡng cái, vợ của mình, phải biết yêu thương.
Bên dưới có những tiếng cười vang, những binh sĩ kia nhìn cô dâu như hoa như ngọc đứng bên cạnh mình thì mở cờ trong bụng, câu nói phòng chưa xây xong không được cùng phòng tuy nói là trong lòng ngứa ngáy khó tả nhưng thật sự không dám vi phạm.
Có trời mới biết có bao nhiêu ánh mắt đang đợi mình phạm sai lầm đây. Dù sao vợ là của mình rồi, dù khó khăn thế nào thì cũng phải nhẫn nhịn một vài ngày. Tước gia đã gả cho rồi, mấy ngày này toàn quân nghỉ ngơi, không cần thao luyện, thì tìm vài huynh đệ thân quen hỗ trợ làm nhà là được.
. Lý Ngư đã xây dựng nhiều ốc xá trên nửa sườn núi, tuy nhiên hắn lại không phân phối cho những người này. Tuy rằng họ đã là vợ chồng, tạm thời không thể cùng phòng, đỡ phải còn chưa biết nhau thì đêm động phòng hoa chúc đã biến thành đêm giải phóng dục vọng.
Để vợ chồng họ cùng bàn bạc làm nhà, cùng xây nó, trong quá trình này quen thuộc lẫn nhau, sẽ có đồng cảm nhận thức về căn nhà mà tự tay mình gây dựng, để bảo vệ căn nhà của họ có được rất không dễ dàng, đương nhiên sẽ trung thành với thành Chiết Mai.
Đương nhiên, trong lúc đó những huynh đệ được họ nhờ vả làm nhà thấy người ta thăng quan, có vợ đẹp, cũng sẽ kích thích bản thân muốn có một mảnh vườn ba phần đất ở thành Chiết Mai, ngay sau ở đây không phát triển đều không được.
Các huynh đệ khát khao, thì cần chiến công.
Thứ Lý Ngư muốn cho họ chính là sự khát khao này.
- Đi đi, dẫn vợ các ngươi đi chọn đất đi.
Lý Ngư dặn một câu, năm mươi đội chính kia mừng rỡ dắt vợ đi về phía sườn núi. Nhắc tới, đột nhiên có vợ đẹp, rất xinh đẹp, những người này lại chỉ thích yêu thích chiều, một đám tính tình thô lỗ tục tằn lúc này lại hỏi han ân cần, ôn hòa dịu dàng.
Đương nhiên rồi, cùng phòng không dám, nhưng nắm bàn tay nhỏ bé, thậm chí tránh đến một nơi vắng vẻ hôn môi hôn má hẳn là được, vì vậy rất thích thú. Con người là như vậy, đều vì cái đẹp mà bôn ba, lúc trước họ càng hung tàn bao nhiêu, giờ thì lại càng trân quý bấy nhiêu.
Sau đó, Thiết Vô Hoàn cùng với bốn gã thân binh khác thay nhau đọc danh sách tiếp theo dựa theo chiến công để đề bạt làm 250 Hỏa Trưởng của Hỏa trưởng. Những người này, đều được đề bạt làm Hỏa Trưởng, cũng ban thưởng một gian phòng xá.
Thăng quan rồi, có nhà của mình rồi, vốn là chuyên vui mừng, nhưng nhìn thấy năm mươi đội chính kia được tự mình chọn vợ cho mình rồi cùng nhau đi chọn đất xây nhà, bà nó, ta có nhà để làm gì chứ. Tước gia, ngài quá lừa người ta rồi. Ta còn bị dày vò còn hơn cả ngủ đất hoang ấy.
Lý Ngư cũng không để ý tới ánh mắt u uất của họ, chế độ phát nhà ở, thưởng theo chế độ quân công, bao gồm cả tân binh đứng ở rìa chiến hào lần này vẫn chưa tham chiế. Tuy nhiên, khả năng sau này phát vợ cũng không còn chất lượng như ban đầu nữa.
Trừ phi là tù binh hoặc nữ nô, mới có thể tiến hành phân phối như này. Mà những người khác, sau này lên chức lấy chiến công và vật chất thưởng là chủ yếu. Lũng Hữu nữ nhiều nam ít, theo sự thịnh vượng của thành Chiết Mai, nhân khẩu sẽ càng ngày càng nhiều, chỉ cần ngươi chịu khó, muốn tìm được vợ, nhất là vợ xinh đẹp, hẳn sẽ không khó.
Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải có năng lực, dựa vào bản lĩnh của mình mới có nữ nhân mới có được một gia đình, có được cuộc sống bình an ổn định, không cần vợ cả ngày phải lo lắng vấn đề củi gạo dầu muối. Nếu điều này mà ngươi đều không làm được, ngươi dựa vào cái mà xứng có một gia đình.
Lý Ngư làm hết thảy, cũng chỉ muốn những nam nhân này không điều ác nào không làm, giữ gìn võ dũng của họ, thay đổi tính tình của họ, để họ đem thành Chiết Mai trở thành nhà mà họ bảo vệ, thì tương lai, sẽ trở thành dáng vẻ như nào.
Lý Hinh Ninh đứng ở xa xa, giờ trên đường núi chỉ còn lại một mình cô ta.
Cô ta nhìn thấy toàn bộ, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Cảnh giới! Cảnh giới nha! Vì sao ta tung hoành Lũng Thượng, vang danh thủ lĩnh Tam Đại khấu lại hoàn toàn không nghĩ ra được biện pháp như thế chứ, lại chỉ thỏa mãn với nay cướp Triệu gia, mai cướp Tiền gia, sau đó là đắc chí chứ? Nếu ta lúc ấy có được biện pháp này, hẳn ta sẽ không chỉ là một giặc cỏ, một thời gian nữa, ta tất thành vương hầu một phương tồn tại sừng sững, ngay cả Lý phiệt cũng không dám khinh thường ta.
Sự ảo não tràn ngập nội tâm Lý Hinh Ninh khiến cô ta không kìm nổi chau hàng lông mày lại.
- Ta... luôn luôn tự cho mình là rất cao, nhưng so với người ta, không ngờ ta lại ngu xuẩn như thế. Cơ hội tốt bày ở trước mắt, nhưng lại bị ta bỏ qua mất.
Hối hận và ảo não giống như độc trùng gặm nuốt lòng mình, nhưng cô ta lại không nghĩ rằng, cảnh giới của Lý Ngư thực ra so với sự chứng kiến của cô ta còn cao hơn nhiều lắm. Vị Thổ Phiên mà Lý Ngư nghiêm lệnh không được sát hại kia hiện giờ đang sống ở trên núi. Lý Ngư giữ gã lại, bởi còn có kế hoạch rất cao nữa. Một người xuất thân từ mã phỉ thế gia và một người có kiến thức mấy ngàn năm sau, cảnh giới đó…làm sao so sánh nổi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận