Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 356: Duyên tới là người
Ngoài thành Trường An, xung quanh quan đạo, trong rừng cây.
Lý Ngư và Đệ Ngũ Lăng Nhược ngồi dưới đất, mồm há to thở dốc nửa ngày, lúc này mới điều hòa hơi thở.
Hai người cả đường tìm về, vẫn không tìm thấy bóng dáng trụ luân.
Lý Ngư vô cùng thất vọng chán chường, nhưng ít ra người còn sống cũng không thể cam chịu như vậy. Huống chi đi theo hắn còn có một cô gái nhỏ, tính cách của hắn không thể bỏ mặc người ta, cho nên cố nén tâm tình vô cùng lo lắng, muốn trước tiên tìm một nơi an toàn đã.
Kết quả, hai người theo sau những loạn dân chạy trốn, lại đụng phải quan binh từ trong thành đi ra, hai người ngồi xổm trong bờ ruộng bên đường, không đoán được đã an toàn hay chưa, Tần Thúc Bảo liền lãnh binh giết tới: Ý đồ của bọn họ chính là đem thế lực của Thái tử giam lỏng trong thành, ngăn cản sự mở rộng này.
Tần Thúc Bảo đã làm thịt cái người nghe lén kia, tên đó kia dáng người cao, hai chân dài, có thể chạy. Nhưng cho dù gã có chạy nhanh đến mấy cũng không thể nhanh bằng cung tiễn, đã bị loạn tiễn bắn trúng như một con nhím. Giải quyết xong đại sự tâm phúc này, một đám người lại giết về gần thành Trường An, âm thầm chặn đánh.
Lý Ngư sợ trở thành tai bay vạ gió, đành phải lôi kéo Đệ Ngũ Lăng Nhược tiếp tục chạy trối chết, đến nơi sâu trong chỗ rừng cây mới nghĩ đến chuyện tạm dừng chân nghỉ ngơi.
- Ta…chúng ta…tại sao…phải vào thành?
Đệ Ngũ Lăng Nhược thở hổn hển, giọng nói đứt quãng.
Lý Ngư nói:
- Thỏ không ăn cỏ gần hang! Thái Tử bất kể phản không phản, chắc là sẽ không ngồi yên trơ mắt nhìn chính đại bản doanh của mình hỏng bét. Cho nên, lúc này muốn nói an toàn, chỉ có trong thành an toàn nhất.
Đệ Ngũ Lăng Nhược rất không phục:
- Vậy sao còn có nhiều bách tính chạy ra ngoài?
Lý Ngư nói:
- Chiến loạn nổi lên, đám dân chúng chưa nghĩ được nhiều như vậy. Lại nói, nếu chiến sự này kéo dài hơn, nếu cứ ở trong thành sẽ khổ không thể tả, cho nên sớm kịp trốn tránh mới là thượng sách. Tuy nhiên…
Lý Ngư nhìn về phía tường thành cao lớn xa xa một cái, nói:
- Trận loạn cục này tuyệt đối sẽ không kéo dài. Sẽ không xuất hiện việc thủ thành đóng cửa, lương thực hao hết, thảm kịch cư dân trong thành đổi con lấy cái ăn.
Đệ Ngũ Lăng Nhược bĩu môi, nàng là người thông minh, cũng biết mình là người thông minh, cho nên rất không quen nhìn người khác ở trước mặt nàng thể hiện thần cơ diệu toán, tuy nhiên ai kêu mình hiện tại dựa vào hắn, đạo lý người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng cũng hiểu.
Kỳ thật, Đệ Ngũ Lăng Nhược lúc này đã tin tưởng Lý Ngư là người tốt, cũng muốn nói với hắn thật tình. Nhưng, nói ra tình hình thực tế, hắn có thể tín nhiệm mình hay là phẩy tay áo bỏ đi hay không? Hơn nữa, nhà của Đệ Ngũ Lăng Nhược cách thành hơn mười dặm, lúc đến là đón xe tới, nhưng vì chiến loạn, Trương Uy mang theo nàng bỏ xe lại, lúc này bất kể như thế nào không thể dựa vào hai chân để đi về nhà được.
Mà vị lang trung trong thành kia là một vị biểu thúc bà con xa của nàng, ít nhiều cũng có quan hệ họ hàng, bình thường không tiện ở lại nhà họ, lúc này nếu muốn xin giúp đỡ, đối phương vẫn sẽ đồng ý, cho nên nếu Lý Ngư phán đoán không sai, vào thành cũng không chắc không ổn. Nghĩ đến đây Đệ Ngũ Lăng Nhược liền chấp nhận chủ trương của Lý Ngư.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Nhưng hiện tại bên trong ngoài thành đang chém giết nhau rất lợi hại, chúng ta vào thành thế nào?
Lý Ngư nói:
- Yên tâm, trong thành liên lạc không được tình hình ngoài thành, sẽ không tiếp tục phái binh đi ra. Mà ngoài thành du kỵ binh vẫn chặn đường vào trong thành, cũng sẽ không xuống tay lung tung đối với tiểu dân chạy nạn. Sau khi đánh xong trận này, hai bên nhất định sẽ rút lui khỏi chiến trường, chúng ta thừa khe hở mà vào trong thành.
Nói tới đây, hắn đứng lên:
- Thời gian chắc ổn rồi, ngươi ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, ta đi xem tình hình.
Lý Ngư dứt lời, đứng dậy bước đi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược kinh ngạc hất cằm lên, nói:
- Ngươi yên tâm để ta ở đây ư? Ngươi không sợ ta lại chạy à?
Lý Ngư đầu cũng không quay lại:
- Ta cứu ngươi một lần, liền hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, huống chi là hai lần rồi, nếu như lại lần nữa ta kệ thôi. Ngươi cũng không phải vợ ta, muốn tìm cái chết thì ta quan tâm đến ngươi có chết hay không chứ!
- Ngươi…!
Đệ Ngũ Lăng Nhược ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong gió hỗn độn:
- Tên ngốc này! Ừ... Nhất định là vải che gần hết khuôn mặt mình, hắn nhìn không được mỹ mạo của ta. Bản cô nương dung mạo mỹ mạo bao nhiêu năm..
Chẳng qua Đệ Ngũ Lăng Nhược tuy rằng tự kỷ, cũng không tự phụ, nghĩ đến đây lại thở dài, ôm bả vai. Sống chết trước mắt, ai quan tâm ngươi có đẹp hay không chứ, lại còn kéo theo một liên lụy như nàng, đổi là ai khác thì tính mạng vẫn quan trọng hơn. Trương Uy si mê nàng thần hồn điên đảo, nhưng khi gặp sống chết trước mắt còn không phải vứt bỏ nàng mà đi hay sao?
Ai, anh hùng khí đoản, mỹ nhân... Cũng khí đoản nha!
Lý Ngư đi một lát, liền vội vàng chạy về, kích động nói:
- Mau! Song phương đại chiến kết thúc, thừa dịp lúc này chúng ta đi nhanh.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghe xong cũng rất vui mừng, theo bản năng vươn tay nhỏ bé ra, Lý Ngư nắm chặt đỡ nàng lên. Hai người từ trong rừng xuyên qua, một lần nữa trở lại ven đường, Lý Ngư lại lần nữa đánh giá một phen, chỉ thấy trên mặt đất thây ngã khắp nơi, trong đó quan binh cũng có, bách tính gặp họa cũng có, trên đường đã không còn thấy người đi đường.
Đệ Ngũ Lăng Nhược không nhìn thấy gì, khẩn trương nghiêng tai nghe, hỏi:
- Như thế nào rồi?
Lý Ngư nói:
- Không có ai, có thể ra được rồi. Chờ một chút!
Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa muốn đứng dậy, nghe vậy lại sửng sốt:
- Sao vậy?
Lý Ngư nói:
- Lúc này vào thành, ta cố nhiên an toàn, ngươi chưa hẳn.
Đệ Ngũ Lăng Nhược ngẩn ra:
- Vì sao chứ?
Lý Ngư nói:
- Ta là nam nhân, ngươi là nữ nhân, hơn nữa lại rất xinh đẹp. Chiến loạn nổi lên, pháp luật đều không có, trong tay đám quan binh này có đao thương, khó tránh khỏi muốn làm gì thì làm, trời biết ai sẽ để ý đến ngươi, đến lúc đó ta làm sao có thể bảo vệ cho ngươi chu toàn được?
Đệ Ngũ Lăng Nhược mừng rỡ: Tên này không mù, đã phát hiện ra ta rất xinh đẹp rồi. Tuy nhiên lúc này xem ra, mỹ mạo quả thật thành trói buộc. Nàng là sự trói buộc của Lý Ngư, mỹ mạo là sự trói buộc của nàng, nhưng nàng lúc này không rời khỏi Lý Ngư, mà mỹ mạo lại có thể rời khỏi nàng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghĩ nghĩ, vui vẻ nói:
- Ta có cách rồi!
Lý Ngư mừng rỡ:
- Biện pháp gì?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Ta lấy bùn, bôi lên mặt được không?
Lý Ngư khóe miệng co giật, nói:
- Lúc này thì biện pháp của ngươi nào dùng được. Mặt mày ngũ quan, dáng người thân thể, toàn bộ đều bôi bùn lên, ai nấy đều thấy được đây vốn không phải sắc da, có thể dọa người ta được hay sao?
Đệ Ngũ Lăng Nhược lo lắng:
- Vậy làm sao bây giờ?
Lý Ngư đảo mắt, nói:
- Đóng giả nam nhân!
Đệ Ngũ Lăng Nhược ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Đóng giả nam nhân?
Lý Ngư nói đến liền làm, nói:
- Ngươi đừng cử động, chờ ta để ta đi một chút sẽ trở lại!
Đệ Ngũ Lăng Nhược "Ôi" một tiếng, Lý Ngư đã chạy đi rồi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghiêng đầu, cảnh giác lắng nghe, cũng nghe không ra được tiếng động gì.
Lý Ngư tìm được một thiếu niên thân cao béo gầy ngang ngửa với Đệ Ngũ Lăng Nhược, thiếu niên kia bị người ta đập vỡ đầu, đã chết rồi, quần áo thì không bị bẩn. Lý Ngư nhanh chóng lột xiêm y của gã ra, nhanh chóng nhìn sang hai bên đường, trên đường lớn không có người qua lại, vội vàng quay trở lại.
- Mau, đây là bộ xiêm y của một thiếu niên, ngươi mau thay đi. Là một áo bào ngoài, nội y bên trọng của ngươi cần phải chú ý che dấu một chút.
Quần áo bị nhét vào trong tay, Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn không nhúc nhích.
Lý Ngư lo lắng thúc giục nói:
- Mau lên, còn do dự cái gì?
Đệ Ngũ Lăng Nhược lắp bắp nói:
- Ngươi... Ngươi không đi ra, ta thay như thế nào?
Lý Ngư trợn mắt, thầm nghĩ:
- Bố lúc trước đi du lịch biển các cô gái mặc bikini quần áo lót cũng không biết bao nhiêu người, ngươi chỉ có thay mỗi áo khoác thôi, phải để ý tới như vậy sao? Đây là một cánh rừng thưa thớt, ta phải trốn xa bao lâu mới không thể không nhìn thấy ngươi đây?
Lý Ngư lười phân bua, nói:
- Được, bên kia có một bụi cây, ta tránh ở đó, ngươi thay xong bảo ta!
Nói xong, hắn vừa dậm chân tại chỗ, bước chân dần dần thả nhẹ, cho đến khi không có tiếng động.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghiêng tai nghe, khi đã không nghe được âm thanh gì rồi khẽ cắn môi, cởi kéo vạt áo lên.
Lý Ngư đứng bên cạnh nhìn, lại không biết trong vạt áo của nàng đang cất giấu trụ luân của mình.
Đệ Ngũ Lăng Nhược mặc một bộ nội y màu trắng bên trong, kỳ thật da thịt lộ không bao nhiêu, chỉ có đường cong thân thể nàng lộ ra rõ ràng, vừa mềm mại yêu kiều, còn mang theo chút non nớt thanh thuần của thiếu nữ. Nói nàng chưa nẩy nở nhưng chân dài eo nhỏ, bờ mông bộ ngực đầy đặn tròn trịa.
Loại vẻ đẹp thiếu nữ này so với vẻ đẹp của những người nữ tính trưởng thành thì hương vị mê người hơn.
Đệ Ngũ Lăng Nhược khoác áo vào, lại cầm lấy đai lưng, buộc chặt. Mới vừa rồi khi cởi áo, phần rốn gợi cảm như ẩn như hiện, eo thon nhỏ hấp dẫn, lúc này vạt áo vừa buộc lại, cảnh xuân vô hạn bị che mất.
Nàng tháo tóc ra, vấn tóc lại, cắm cây trâm lên, sau đó nàng lại lục lọi cầm lấy ngoại bào kiểu nam mà Lý Ngư cho nàng cẩn thận mặc vào, kéo chỗ này căng chỗ kia, túm chỗ này kéo chỗ kia, theo thói quen sửa sang trang dung.
Lý Ngư đợi đợi, thật sự không thể nhịn được nữa, nói:
- Được rồi, không cần chỉnh trang làm gì, gọn gàng lắm rồi!
Đệ Ngũ Lăng Nhược thét chói tai, theo bản năng ôm ngực, kinh hãi nói:
- Ngươi... Ngươi căn bản chưa hề đi?
Lý Ngư trợn mắt nói:
- Chả có gì nẩy nở cả, có gì hay để nhìn? Hứ, cho dù ngươi có cởi hết ra, ta cũng lười mà nhìn, đừng quá coi đó là chuyện quan trọng.
- Ngươi…ngươi…
Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa xấu hổ vừa tức giận, thân thể mềm mại run lên:
- Sao ngươi lại có thể ti tiện như vậy!
Lý Ngư tâm tình đang chán, cũng chẳng khách sáo: - Ta cứ ti tiện như vậy đấy, ngươi muốn theo ta đi hay không? Ta đã nói với ngươi, ngươi có cố gắng ăn mặc đẹp nếu chẳng may gặp phải lão già thích thỏ, thì ngươi sẽ xui xẻo đó, đến lúc đó ta có muốn cứu ngươi cũng không được.
Đệ Ngũ Lăng Nhược chưa hiểu được "Tiếng lóng" này:
- Cái gì ông già thích thỏ?
Lý Ngư nói:
- Tức là thích rồi ấy đó.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cẩn thận tiêu hóa ý tứ của hắn, khuôn mặt xinh đẹp nóng lên, phân biệt hướng âm thanh đá một cước:
- Vô sỉ, sao ngươi lại ti tiện như vậy! Ôi.. ngươi làm gì vậy?
Lý Ngư nhanh tay bắt lấy mắt cá chân của nàng thuận thế ôm lấy Đệ Ngũ Lăng Nhược. Đệ Ngũ Lăng Nhược bị hắn ôm nhất thời tim nhảy loạn, cả người cuộn tại trong lòng ngực của hắn, sợ hãi nói:
- Ngươi mau thả ta ra, không ta kêu lên đấy.
- Ngươi kêu cái gì mà kêu, ở đây một người còn sống còn không có, ngươi có la rách cổ họng thì cũng sẽ không có người đến đâu.
Nói xong Lý Ngư bèn ẵm nàng đi ra đường lớn, đặt xuống mỏm đất, tức giận nói:
- Có cần ta nắm tay hay không.
Đệ Ngũ Lăng Nhược kinh ngạc nói:
- Không có ai! Vậy thì y phục này…
Lý Ngư nói:
- Là lấy từ trên người của người chết đó!
- Á!
Đệ Ngũ Lăng Nhược lại thét chói tai, vốn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nháy mắt trắng bệch, gấp gáp muốn cởi quần áo ra.
Lý Ngư nói:
- Cởi đi, tốt nhất đem nội y cũng cởi, dưới ban ngày ban mặt, cởi sạch như vậy mới dễ coi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược lập tức dừng tay, tức giận đến run rẩy:
- Ngươi... ngươi thật ti tiện!
Đùa một hồi, buồn bực tâm tình của Lý Ngư khá lên nhiều, mặc dù biết nàng không nhìn thấy, vẫn giả mặt quỷ với nàng:
- Ta ti tiện đấy!
Câu này vừa ra khỏi miệng, Lý Ngư đột nhiên ngẩn ra, dưới ánh mặt trời, nhìn gương mặt xấu hổ khó chịu kia, đột nhiên thấy trời đất quay cuồng: Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... cô ấy là nàng?


Bạn cần đăng nhập để bình luận