Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 523: May mắn có tấm boong thuyền vỡ..
Dương Thiên Diệp đề khí thả người, cầm dây thừng, từ đầu thuyền nhảy xuống, vừa xuống mặt nước, mũi chân điểm nhanh, sóng hoa vẩy ra không trung không ngờ đã chạy ra hơn 10m, lúc này khí thế mới hết, vừa chìm xuống dưới, đã nhảy vào trong dòng xoáy kia rồi. Trên đầu thuyền, mọi người hết sức căng thẳng, Mặc Bạch Diệm rất muốn mắng vài câu, dù ngươi muốn cứu người ta, thì chỉ cần chỉ bảo một câu là sẽ có người quên mình mà xuống, sao phải đích thân mạo hiểm làm gì. Nhưng việc đã đến nước này, lão đành nắm sợi dây thừng, chú ý quan sát, một khi Dương Thiên Diệp gặp nguy hiểm thì sẽ nhảy xuống cứu.
Dương Thiên Diệp vừa chìm trong dòng nước, lại nhoi lên, bơi đến chỗ Lý Ngư.
Lúc này, nàng mới ý thức được Lý Ngư không thể lặn xuống được, tại sao không bơi về bờ. Dòng xoáy kia từ trên thuyền nhìn thì vừa thong thả lại khổng lồ, nhưng khi thân ở trong đó mới cảm nhận được lực lượng cực lớn quấy theo dòng nước.
Nghĩ mà xem, nước Hoàng Hà cuồn cuộn chảy về phía đông, không ngờ còn hình thành một dòng xoáy lớn tự quay ở chỗ nãy, lực lượng dưới đó mạnh đến mức nào, tuyệt đối không hề mỏng manh giống như ở trên thuyền nhìn thấy.
Cũng may Dương Thiên Diệp lúc này đang thuận theo lực của dòng xoáy đi vào bên trong, nên không bị mất sức. Nàng vòng quanh Lý Ngư nửa vòng, đã tiếp cận được hắn, nàng nói to:
- Bắt lấy tay ta.
Lý Ngư đang ở trong dòng xoáy, hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch, không nói không cử động.
Trong lòng Dương Thiên Diệp quýnh lên, vội vàng di chuyển về phía trước, đưa tay bắt lấy vai của Lý Ngư, lúc này mới cảm giác được cả người hắn cứng ngắc.
Nàng hít thật mạnh, dùng dây thừng quấn vài vòng quanh người Lý Ngư, buộc chặt với mình. Mặc Bạch Diệm ở đầu thuyền nhìn rõ ràng, lập tức hét lớn:
- Mau! Kéo dây thừng!
Con thuyền vẫn đang di chuyển, khi Dương Thiên Diệp quấn chặt Lý Ngư thì nó đã xuôi dòng xuống, mọi người đang từ nhìn phía trước thành nhìn đằng sau. Mặc Bạch Diệm ra lệnh một tiếng, mấy người Khoáng Lão đại nhanh chóng kéo dây thừng, kéo Dương Thiên Diệp và Lý Ngư ra khỏi dòng xoáy.
“Uỳnh”
Dương Thiên Diệp và Lý Ngư ngã vào trên boong thuyền, lúc này Dương Thiên Diệp mới thấy không ngờ mình đã hao hết sức lực, nàng ngồi phịch ở trên boong thuyền, không cử động cũng không muốn cử động.
Lý Ngư vẫn nằm thẳng tắp, không nhúc nhích.
Mặc Bạch Diệm đỡ Dương Thiên Diệp, căn bản không để ý tới Lý Ngư chết hay sống, nhưng Dương Thiên Diệp lại hổn hển nói:
- Xem hắn thế nào rồi.
Khoáng lão Đại dò hơi thở của Lý Ngư, kêu lên:
- Hắn chắc bị lạnh mà cứng hết rồi, nhưng vẫn còn thở.
Dương Thiên Diệp thở phào nhẹ nhõm, để Mặc Bạch Diệm đỡ đứng lên. Nàng là công chúa kim chi ngọc diệp, xưa nay không có nam nhân thân cận, cũng chỉ có Mặc Bạch Diệm mới có thể đỡ nàng.
- Đem hắn vào khoang thuyền.
Dương Thiên Diệp căn dặn, mấy người Khoáng Đại và Khoáng Nhị liền nhanh chóng đưa Lý Ngư vào khoang thuyền.
- Cô nương, để họ chữa trị cho hắn. Cô nương đi thay quần áo đi kẻo bị cảm lạnh.
Mặc Bạch Diệm sốt ruột nói, bởi vì trên thuyền vẫn còn có vài thương nhân và lữ khách, tuy họ không ở gần, nhưng Mặc Bạch Diệm vẫn cẩn thận, chỉ xưng là cô nương mà không dám xưng điện hạ.
Dương Thiên Diệp không muốn thể hiện quá quan tâm đến Lý Ngư, liền gật gật đầu, để Mặc Bạch Diệm đỡ đi vào.
Khi Dương Thiên Diệp thay trang phục ra ngoài, thấy mấy người Khoáng Đại đang vây quanh Lý Ngư, Lý Ngư đã bị lột đi áo bào, Khoáng Lão Tam hình thể xấp xỉ hắn liền đem áo bào của mình mặc cho hắn.
Dương Thiên Diệp ra vẻ bình tĩnh, hỏi:
- Hắn thế nào rồi?
Khoáng lão Đại nói:
- Hắn bị uống mấy ngụm nước, lại bị ngâm trong nước lạnh quá lâu nên bị ngất. Nếu để chậm chút nữa tính mạng sẽ nguy hiểm. May mà cứu kịp thời, dù chưa tỉnh nhưng đã không nguy hiểm tới tính mạng rồi.
Khoáng Nhị nói:
- Chúng ta thấy hắn đứng thẳng trong nước, nhưng người lại không bị chìm, cảm thấy rất lạ, còn tưởng hắn có thần minh bảo hộ chứ, ai ngờ…
Khoáng Nhị lấy một bộ nội y ra, nói:
- Cô nương xem này, trong áo bào của hắn không ngờ lại mặc loại áo này, hắn đi thuyền, chế tạo thứ đồ này, hẳn là sợ chết đấy.
Dương Thiên Diệp nhớ đến bản lĩnh thần toán của Lý Ngư lúc ở Lợi Châu, tuy nói hắn sau này phủ nhận mình là thầy tướng số, nhưng Dương Thiên Diệp đâu chịu tin, trong mắt nàng, hắn chính là tên giỏi lừa gạt.
Giờ nhìn vật kia, trong lòng khẽ động, lắc lắc đầu nói:
- Hừ, người này chỉ có chút bản lĩnh bói toán cát hung mà thôi, có lẽ hắn tiên đoán được hành trình này sẽ gặp nguy hiểm.
Khoáng lão Tam nói:
- Không thể nào, vậy vì sao hắn không đổi tuyến đường sang đi đường bộ.
Dương Thiên Diệp nói:
- Kiếp này ắt có trong mệnh, nếu tránh thì sẽ gặp kiếp nạn lớn hơn nữa, muốn có biện pháp hóa giải được rất khó, chỉ đành dùng biện pháp giảm bớt kiếp nạn thôi, còn tránh né thì không thể.
Nói tới đây, trong lòng Dương Thiên Diệp lại khẽ động, nhớ tới lời nói của vị tiên nhân thần bí trên đê Hoàng Hà với mình.
Duyên ở bờ bên kia?
Bờ bên kia... Bờ bên kia lúc ấy hơn một ngàn người, nhưng Dương Thiên Diệp nghĩ có thể làm phu quân của mình thì chỉ có hắn, căn bản chưa từng nghĩ đến người khác.
Thật sự là hắn?
Nếu đây là mệnh của ta, có phải ta cũng không tránh được hay không?
Hắn là tướng quân, ta đi thuyền của ta, vốn là không thể ở bên nhau, vậy mà hắn có thể lên thuyền của ta, việc này…
Vừa nghĩ tới thiên mệnh cơ duyên không thể chống, Dương Thiên Diệp tâm loạn như ma.
Lúc này Lý Ngư rên rỉ một tiếng, thân mình cử động, khóe miệng trào nước.
Dương Thiên Diệp hoảng hốt, vội vàng xoay người rời khỏi, căn dặn:
- Chớ nói ta ở đây, chỉ nói là các ngươi cứu hắn!
Lý Ngư hơi hơi mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ. Trong mơ hồ dường như có một bóng hình xinh đẹp quen thuộc, là ai? Sao giống cô ấy như thế?
Hắn chớp mắt mấy cái, muốn nhìn rõ bóng hình xinh đẹp kia nhưng đã không thấy nữa, trước mặt xuất hiện Khoáng Lão Tam mặc nội bào trắng, cười cười nói:
- Tướng quân chân đi xa, ngồi thuyền đi xa, không ngờ lại chế tạo được chiếc áo đặc biệt này, xem ra thân gia nhất định rất tốt, thiên kim chi tử, hãy cẩn thận nha.
Ảo giác!
Vừa rồi nhất định là ảo giác!
Trong khoảnh khắc khởi tử hoàn sinh này, người trong ảo giác không phải là thê thiếp, không phải là con của mình, mà là…
Lý Ngư cảm thấy rất áy náy.
Hắn định thần nhìn Khoáng Lão Tam đang có ý chế giễu thì yếu ớt nói:
- Đa tạ... ơn cứu mạng. Khụ khụ, tại hạ chỉ tính toán một chút, thấy kiếp trên nước này khó tránh khỏi, cho nên mới có chuẩn bị trước.
Lý Ngư chỉ nói một câu qua loa, nhưng Khoáng lão Tam thì lại vô cùng kính sợ.
Dương Thiên Diệp lúc này có nói người này có bản lĩnh biết trước, Khoáng lão Tam thì vô cùng tin lời nói của điện hạ, lúc này không dám chế giễu nữa, thái độ đã vô cùng kính sợ rồi.
- Tướng quân có bản lĩnh như thế, khâm phục, khâm phục!
Lý Ngư cười gượng:
- Không dám, khi ở Trường An ta từng đi theo hai vị tiên trưởng Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong cũng học được chút ít.
Vài người Tân gia, Khoáng gia vừa nghe nói bản lĩnh thần nhân học có thể kết nối thiên giới thần nhân thì đã càng tin tưởng bản lĩnh biết trước của hắn.
Lý Ngư thở hổn hển:
- Thuyền binh đi đâu rồi, làm phiền chư vị nếu nhìn thấy thì đưa ta qua đó.
Khoáng lão Đại nói:
- Vâng, tướng quân cứ nghỉ ngơi ở đây đi, chúng tôi không thấy thuyền binh đâu cả, nếu gặp, nhất định sẽ đưa tướng quân an toàn đến đó.
Vừa lúc có người mang bát nước gừng đến, Khoáng Nhị vội đỡ Lý Ngư ngồi dậy, đưa bát nước gừng cho hắn uống.
Thuyền đã qua một đoạn hiểm yếu nhất, đằng trước bằng phẳng hơn.
Nhưng khi thuyền tới bến tàu kế tiếp vẫn không thấy thuyền binh đâu, nhưng lại gặp phường chính Lý trưởng địa phương tổ chức đội ngũ đang đi tìm di hài của Lý tổng quản, vừa thấy hắn còn sống, tất cả quá vui mừng, vội lên thuyền đem tình hình nói với hắn một lần.
Lý Ngư vốn bất mãn khi đội ngũ không quan tâm tới sống chết của hắn, nay nghe họ nói lại thì đã hiểu.
Dưới tình huống đại nạn không chết như hắn thì đúng là có một không hai, thuyền binh không cần phải dừng lại chờ hắn. Bởi vì hắn chết hay sống đều là thiên mệnh rồi, muốn tận nhân lực cũng không thể nào. Thuyền binh không thể dừng, bởi mang sứ mệnh trọng yếu, đương nhiên phải đi tiếp. Hiện giờ hắn vừa không chết nhưng muốn phái người đi thông báo cho quân đội thực ra cũng không cần thiết, bởi vì thương thuyền cũng đi Lạc Dương đấy, cùng nơi đến mà Lý Ngư muốn đến.
Thuyền dừng lại ở bến tàu một chút rồi lại đi tiếp về phía đông. Lý Ngư ở trên thuyền, Dương Thiên Diệp và Mặc Bạch Diệm liền tránh ở trong khoang thuyền, Lý Ngư căn bản không biết mình chỉ cách Dương Thiên Diệp một vách ngăn. Khi thuyền dừng lại ở bến tàu mục đích chủ yếu là để tra tìm tung tích Khoáng Tước Nhi mà thôi. Bởi vì nơi này cách Lạc Dương khá gần, vốn không cần tiếp tế tiếp viện gì nữa, nhưng tin tức Khoáng Tước Nhi đều không có, họ lại không có năng lực điều động xã phường địa phương giúp đi tìm vớt người, đành phải ảm đạm đi tiếp, thầm cầu nguyện Khoáng Tước Nhi cũng xảy ra kỳ tích.
Kỳ tích, có đôi khi thật sự sẽ phát sinh.
Một con thuyền chở hàng vượt qua Quỷ Môn quan đáng sợ nhất, tất cả mọi người đều thở phào. Có người tránh ở trong khoang thuyền yên lặng cầu nguyện đều vui mừng khôn xiết đi ra boong tàu, đúng lúc, có người phát hiện trên con sóng cuộn phập phồng dường như có người đang dập dềnh bơi về phía bờ.
Người phát hiện ra lập tức chỉ cho người khác xem, nhưng thuyền đã xuôi dòng thẳng xuống dưới, nên khi những người khác nhìn thì đã không thấy nữa, cho rằng người kia hoa mắt. Thực ra dù chứng minh không phải người nọ hoa mắt, họ cũng không thể làm gì được.
Vào lúc này, họ chỉ đành đem vận mệnh và của cải cho sông lớn tràn ngập nguy hiểm mà thôi.
Người nọ không hề hoa mắt, sóng lớn phập phồng quả thật đang có người bơi về phía bờ, tuy nhiên không là một người, mà là hai: Khoáng Tước Nhi và La Bá Đạo.
La Bá Đạo bơi không giỏi, Khoáng Tước Nhi bơi rất tốt. Nhưng dù Khoáng Tước Nhi bơi tốt trong sóng lớn sông rộng như thế cũng rất khó tự bảo vệ mình chứ đừng nói chi còn kéo theo một người bơi tệ nữa.
Hai người dập dềnh trong đầu sóng rất lâu, người lại bị sóng cuốn lên, một mặt vừa xuôi theo dòng, một mặt vừa cố gắng di chuyển về bờ.
Lúc này, La Bá Đạo đang dập dềnh trong con sóng đục bỗng phát hiện một miếng boong thuyền bị vỡ.
Y lập tức buông Khoáng Tước Nhi nhào lên trước bắt lấy boong thuyền vỡ.
- Mau bám lấy…
Chữ “ta” còn chưa nói ra, La Bá Đạo đã nhào lên boong thuyền vỡ khiến cho kia boong thuyền trầm xuống, nước chui vào miệng suýt sặc, y lập tức ngậm miệng.
Khoáng Tước Nhi mừng rỡ, vội vã bơi về đó, bắt được chân của La Bá Đạo, kéo mình tới gần y.
Boong thuyền không quá to, hai người nằm song song úp lên nhau rất khó khăn, tuy nhiên bởi vì ngọn sóng dập dềnh, sức nổi của boong thuyền đủ để hai người tiết kiệm thể lực.
Bởi vì diện tích boong tàu hữu hạn, hơn nữa bên cạnh cao thấp không đều, dường như là bị đụng nát, móc câu rất nhiều, không thể bám đỡ. Khoáng Tước Nhi đành phải nằm úp lên người của La Bá Đạo. La Bá Đạo hai tay bám lấy boong tàu vỡ, dùng hai chân để đạp. Khoáng Tước Nhi nằm ở trên người của La Bá Đạo, hai tay có thể dùng để khua nước. Lúc này thì nàng cũng bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân rồi, nằm sấp trên người của La Bá Đạo, theo con sóng dập dềnh lên xuống, thỉnh thoảng cử động phần eo trợ lực để di chuyển vào bờ.
Khoáng Tước Nhi vừa nhào tới, cũng cảm giác được thân thể của La Bá Đạo cứng ngắc, cho là y sợ, nhưng bởi vì thân thể y quá cứng ngắc, dễ dàng triệt tiêu động năng mà Khoáng Tước Nhi cử động phần eo sinh ra. Nàng hét lên bảo y thả lỏng, nhưng hiệu quả cũng không lớn, nàng buồn bực đành phải gia tăng lực phần eo.
Hai người lúc lên lúc xuống dần dần đã di chuyển được về phía hạ du, cũng dần dần đã gần sát bờ, dòng nước ở gần bờ cũng bình lặng hơn ở giữa sông, nhưng lực lượng cũng mất nhiều hơ. Cũng không biết bao lâu, khi Khoáng Tước Nhi thấy hết lực, hai người rốt cục cũng đã đến sát bờ, chân đã chạm vào bờ.
Khoáng Tước Nhi thở phào nhẹ nhõm, buông La Bá Đạo ra, bước xuống, lảo đảo đi lên bờ, ngã phệt xuống đất, thở hổn hển. Mà La Bá Đạo vẫn ôm khối boong thuyền kia.
Khoáng Tước Nhi tức giận nói:
- Mau bỏ miếng boong thuyền ra đi, nước không sâu đâu, mau lên đây.
La Bá Đạo rất thong thả nhúc nhích một chút, hai chân thả xuống, chậm rãi đứng lên, mà trong lòng ngực của vẫn ôm khối boong thuyền kia.
Người bị ngâm trong nước dù là cành khô đều nắm chặt. Khoáng Tước Nhi cũng không phải chưa từng nghe câu chuyện này, nhưng nếu thần trí tỉnh táo, biết rõ hai chân có thể đi xuống, vậy mà vẫn ôm mảng gỗ vỡ kia, Khoáng Tước Nhi không khỏi buồn cười.
Nàng lườm La Bá Đạo, nhìn La Bá Đạo ôm tấm ván gỗ như ôm bảo bối chậm rãi đi lên bờ, thì tức giận muốn mắng y hai câu, chợt phát hiện trên vạt áo ướt sũng kia bị nhuộm đỏ.
Nàng giật mình kinh hãi:
- Ngươi bị thương à?
La Bá Đạo ôm tấm ván gỗ, vừa lên bờ đã ngã ngửa xuống bờ cát, ngực vẫn ôm tấm ván gỗ kia. Ồ…tấm ván gỗ mà bị y ôm như báu vật chính là vách khoang mà trên thuyền binh của Lý Ngư trước đó bị đứt dây thừng máy bắn đá đã đụng nát, trong đó có một tấm khoang bị bắn ra ngoài rơi vào trong nước, phập phồng trong dòng xoáy lớn nhỏ, cuối cùng lại cứu được La Bá Đạo và Khoáng Tước Nhi.
Thế sự thật kỳ diệu!
Khoáng Tước Nhi gắng gượng ngồi dậy, di chuyển đến gần La Bá Đạo, muốn lấy tấm ván gỗ trong ngực hắn ra xem xét vết thương của hắn. Nhưng tay vừa chạm vào đó, La Bá Đạo đã rên lên:
- Đừng động vào, đau quá…
Khoáng Tước Nhi giật mình, xem kỹ mới phát hiện trong tấm ván gỗ kia tựa như bị vật nặng gì đó đụng phải, gai ngược sắc nhọn không chỉ có hai bên cạnh mà ở giữa cũng có, La viên ngoại ôm đầu, gai nhọn ở giữa tức thì đâm vào bụng của y.
Vốn một mình y nằm trên tấm ván gỗ này thì không sao, nhưng Khoáng Tước Nhi lại nằm lên người mình, hơn nữa nàng còn không ngừng làm động tác “lý ngư đả đỉnh”, chỗ hai tay ngực, và bụng của La viên ngoại đều bị gai sắc đâm, mà không chỉ bị đâm một lần, cứ theo động tác chèo thuyền của nàng, hơn nữa không phải là một lần mà là lặp đi lặp lại, chỉ cần nhìn hai tay của y máu me be bét, là có thể hiểu chỗ ngực bụng thê thảm mức nào rồi.
Tên ngốc này…Khoáng Tước Nhi muốn mắng y, không biết vì sao lại chỉ muốn mắng y. Nhưng lời đến bên miệng thì lại bị đôi môi run rẩy kia nuốt lấy, sống mũi lại cay cay…


Bạn cần đăng nhập để bình luận