Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 360: Bất đắc dĩ phải theo
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Sau đó, Phong Tú Sĩ xoay mình ra một kiếm.
“Xoẹt” một tiếng, tay của Phong Tú Sĩ rung lên, nhuyễn kiếm trong tay đột nhiên biến thẳng, kiếm vô cùng sắc bén như cắt đậu hủ đâm thủng bích chướng.
Cùng lúc đó, ngoài bích chướng cũng có một kiếm đâm vào, phát ra thanh âm cũng "Đốc" một tiếng, bích chướng hơi rung.
Một thanh nhuyễn kiếm, một thanh ngạnh kiếm.
Một mũi kiếm mỏng như tờ giấy, một mũi kiếm dày gấp ba lần.
Bởi vậy, tất nhiên tạo thành một chút khác nhau, khác nhau tuy rằng không lớn, thế nhưng đối với cao thủ, chỉ như vậy thô cũng đủ để tạo thành chênh lệch cực lớn.
Sự chênh lệch này chính là, tốc độ xuất kiếm của Phong Tú Sĩ “xoẹt xoẹt xoẹt”, trong mười kiếm tất có một kiếm bởi vì vượt qua tốc độ kiếm của đối phương mà đêm nhiều hơn một kiếm.
Đồng thời, lúc bởi đâm vào bích chướng lực cản trở bất đồng, tốc độ kiếm của Phong Tú Sĩ nhanh hơn, ác hơn.
“Xoẹt xoẹt xoẹt đốc đốc”, hai loại thanh âmđồng thời phát ra, một cái bén nhọn, một cái hùng hậu, tựa như một nữ cao âm, một nam giọng thấp, tạo thành một hợp âm hoàn mỹ.
Lý Ngư đứng ở một bên, siết chặt tay của Đệ Ngũ Lăng Nhược, thấy trận này song phương cũng không đối mặt, lại chiến đấu vô cùng hung hiểm, lòng bàn tay căng thẳng đến ướt đẫm mồ hôi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược hiển nhiên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nàng cảm nhận được sự căng thẳng của Lý Ngư, theo bản năng cầm ngược lại tay hắn, tỏ sự an ủi.
Bỗng Lý Ngư phát giác có điểm không đúng, gian phòng tuy nhỏ, nhưng không đến mức nhỏ đến không cách nào xê dịch, đây dù sao cũng là gian phòng của bốn tiểu nhị, nhưng Phong Tú Sĩ đứng cách bích chướng rất xa, mỗi lần đưa ra kiếm, đều có một mảng bích chướng lớn không bị đâm ra, nhưng xuất thủ vừa nhanh lại nhanh, lại không hề lưu lại ba phần lực.
Trong thanh âm “xoẹt xoẹt đốc”, Phong Tú Sĩ lại đâm liên tiếp chín kiếm, sau đó, tựa hồ là đang hưởng ứng sự nghi hoặc của Lý Ngư, Phong Tú Sĩ đột nhiên tung người về phía trước, cả người mang kiếm, nhào đi ra ngoài.
Lúc này, trên bích chướng đã bị hai người giao thoa đâm hơn mười kiếm, tạo ra vô số khe hở, từng tia sáng chiếu vào, bóng dáng dịch chuyển của Tô Hữu Đạo ở bên ngoài đã bị ánh sáng làm cho xuất hiện.
Phong Tú Sĩ vọt tới bên tường, kiếm đâm xuyên qua bích chướng, kiếm dài chừng bốn thước đều đâm xuyên ra ngoài.
Bên ngoài bích chướng có tiếng kêu đau đớn, kiếm của Tô Hữu Đạo không có tiến lên.
Lý Ngư trợn mắt, người này đúng là giỏi tâm kế, ngay từ lúc bắt đầu xuất kiếm, liền lợi dụng bích chướng ngăn che, đây đó không thể thấy nhau, che giấu chân tướng nhuyễn kiếm y cầm dài bốn thước. Chín cạn/một sâu, vừa chơi một chút, liền đâm trúng điểm G của sát thủ bên ngoài. Giỏi, chơi rất giỏi!
Tô Hữu Đạo mười năm sau có danh tài mưu lược, nhưng 10 năm trước ông ta hiển nhiên vẫn còn lộ chút ngây ngô.
Trong lúc vội vàng, Phong Tú Sĩ làm ra một kế hoạch hoàn mỹ, hơn Tô Hữu Đạo một chút.
Một con cháu Phong gia vẫn chưa từng lưu danh thế gian luận trí mưu thật sự còn trên Tô Hữu Đạo một bậc.
Một kiếm này, đâm trúng phế phủ của Tô Hữu Đạo, ngay cả một đạo gân cũng bị gọt đứt.
Trong khoảnh khắc Tô Hữu Đạo tại trúng kiếm đã vội vã lui về sau, nhưng kiếm vẫn như độc xa bám chặt không tha, kiếm đâm trúng người y, so với đâm bích chướng còn dễ dàng hơn. Tô Hữu Đạo ngã ra sau để tranh, một đường cuồn cuộn, một đường tiên huyết, nội thương rất nặng, dù có chữa trị tốt thì phế phủ vẫn bị tổn hại, một thân võ công cũng khó mà tiếp tục thi triển.
Mà một kiếm này của Phong Tú Sĩ là toàn lực ứng phó, thời điểm kiếm đâm qua bích chướng, y cũng không thu lực mà thân hình lao đến, đụng đầu vai về phía trước, ầm một tiếng, bích chướng bị thủng ngàn lỗ bị bật ra, Phong Tú Sĩ xông ra ngoài.
- Chúng ta mau rời khỏi đây!
Lý Ngư nắm chặt tay Đệ Ngũ Lăng Nhược muốn nhân cơ hội rời khỏi hiểm nơi địa này.
Nhưng hắn vừa bước ra một bước, liền đứng lại.
Trường kiếm trong tay Phong Tú Sĩ tựa như mắt vương xà đang quấn đấu cùng kình địch, y một mặt chấn cổ tay xuất kiếm, nghiêng lui về một phía lại từ bên đó phá động lui trở về.
Lý Ngư ngay khoảnh khắc thân hình của y phá động nhìn thấy 4 cây kiếm trên dưới tung bay, phong tỏa tất cả lối ra của Phong Tú Sĩ, y chỉ có thể lui, chỉ có thể lui.
Nhưng, lui chỉ có thể tạm lánh nguy cơ, trong phòng không có đường ra.
Lý Ngư không ngồi đợi, ngồi đợi chỉ sẽ chết.
Hắn kéo Đệ Ngũ Lăng Nhược muốn lao ra khỏi cửa, nhưng trước khi xông đi đá một chiếc ghế dài tới.
“Rầm” một tiếng, cửa bị đập nát, chiếc ghế cắm ở trên khuông cửa.
Lý Ngư từ trên giường xé đai lưng không biết của ai đó, rất thô bạo vác Đệ Ngũ Lăng Nhược dùng đai lưng kia buộc chặt, quát:
- Ôm chặt cổ của ta.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghe thanh âm và động tác, cũng biết Lý Ngư muốn làm gì, nhanh chóng ôm cổ của hắn, còn không quên dặn dò:
- Ngươi cẩn thận!
- Tiểu tử thông minh!
Phong Tú Sĩ khen một tiếng, đoạt trước tiến lên một bước đá bay chiếc ghế chắn ở cửa, nhưng thân hình chợt lui, kiếm quang trong tay lượn lờ như giao long, rõ ràng y vừa mới phá hình nhân xông ra ngoài.
Một kế dương đông kích tây này khiến bốn sát thủ bên ngoài dời sự chú ý trong chốc lát, nhưng với y mà nói cũng đã đủ, Phong Tú Sĩ thành công xông ra ngoài.
Tô Hữu Đạo lúc này ngã dưới đất, bởi vì phế phủ trọng thương, căn bản không đứng thẳng được, y nằm thẳng dưới đất, nỗ lực điều hoà hô hấp, tầm nhìn đã mơ hồ.
Bốn sát thủ khác vừa thấy Phong Tú Sĩ lao tới, lập tức vây lại.
Lý Ngư vốn muốn từ cửa đi ra ngoài, vừa thấy tình hình như vậy, lập tức cũng theo từ trong động hình người đi ra ngoài.
Sở trường của hắn là tẩm kỹ, nhưng hắn cõng Đệ Ngũ Lăng Nhược, nên công phu sở trường này không thi triển được, hơn nữa trong tay không có binh khí, cực kỳ hung hiểm. Nhưng hắn vừa ra thấy trên mặt đất có một thanh kiếm, đó là bội kiếm của Tô Hữu Đạo.
Lý Ngư lập tức cúi xuống nhặt lên.
- Ối…
Hắn vừa cúi xuống, Đệ Ngũ Lăng Nhược bị bất ngờ trọng tâm di chuyển về phía trước, toàn bộ thân thể trượt xuống trước, môi nặng nề đặt lên má của Lý Ngư, mặt nàng đỏ bừng.
Lý Ngư cũng không có hơi sức để ý vẻ kiều diễm này của Đệ Ngũ Lăng Nhược, hắn cầm kiếm, tinh thần phấn chấn, lập tức giơ trường kiếm lên, ngửa mặt lên trời thét dài:
- Có ta đây, chớ cản ta!
Nói xong, hắn cầm kiếm xông ra ngoài.
Kỳ thực hắn quá tự tin, người mà tứ đại sát thủ muốn đối phó là Phong Tú Sĩ, ai lúc rảnh rỗi để ý tới hắn.
Lý Ngư giơ kiếm lao ra đại môn, thấy một người lão quân gào thét tới!
Bọn họ phản ứng rất nhanh, bên này mới vừa phát sinh dị động đã vọt vào.
- Tốt quá, các ngươi…
Lý Ngư mới vừa nói xong, ba thanh đao đã bổ tới trước mặt, còn có một thanh đao quét dưới hạ thể hắn.
Lý Ngư hoảng sợ, vội vã nhảy lên tránh. Đệ Ngũ Lăng Nhược thấy hắn nhảy lên, theo bản năng hai chân kẹp chặt lấy hông hắn, hai tay ôm chặt cổ hắn. Động tác kiểu này đối với một cô gái nhỏ mà nói hết sức khó coi, nhưng giờ khắc này, cũng chỉ có mỗi mình nàng là xấu hổ.
Lý Ngư vung kiếm lung tung chống đỡ, bởi vì trên lưng cõng một người, 10 thành công phu không phát huy ra 6 thành, kêu to:
- Không liên quan đến ta, các ngươi giết lầm người rồi.
Một lão quân hét lớn:
- Múa đao lộng kiếm ở nhà trọ Quy Lai còn nói chuyện không liên quan ngươi? Giết chết hắn!
Lý Ngư tức giận, thế nhưng đao kiếm thêm cổ, nào có thể cãi lại, đành phải vung kiếm đỡ, cầu một đường sống.


Bạn cần đăng nhập để bình luận