Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 98: Phiên tòa thẩm vấn sắp tới
Lý Ngư rửa mặt, chuẩn bị sẵn sàng, “cậu em” cũng đã xẹp xuống một ngoan ngoãn hắn mới mở cửa đi ra ngoài. Hôm nay hắn mặc đạo phục màu xanh thô sơ, nhìn hết sức tự nhiên phóng khoáng toát lên dáng vẻ tiểu thần tiên trong nhân gian khói lửa.
Phan thị đã dậy từ sớm, nhưng Cát Tường còn dậy sớm hơn nữa, nhưng bởi thấp thỏm trong lòng nên vẫn chưa dám ra khỏi phòng mà bồi hồi ở tỏng phòng, đứng bên cửa sổ nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong viện, hoặc lén nhìn qua khe cửa xem trộm tình hình trong viện.
Dương Thiên Diệp ở nhà ngang cũng dậy từ sớm rồi, trong Nguyệt Lượng môn, có thể thấy thấp thoáng nửa gương mặt có chiếc lúm đồng tiền xinh đẹp lấp loáng trong hoa và cây cảnh, trong ao đình giả sơn, giống như một đóa hoa hồng giữa tầng lá cây. Đôi mắt kia thỉnh thoảng như vô tình liếc nhìn sang bên này.
Nàng cũng không biết nghĩ thế nào, cứ nghĩ đến hôm nay Mặc Bạch Diệm sẽ ra tay hạ độc thủ với Lý Ngư, qua buổi trưa, hắn sẽ từ một người sống biến thành một thi thể lạnh băng thì không khỏi rùng mình, trong lòng không kìm nén được cứ thi thoảng lại liếc nhìn hắn một cái.
Theo Dương Thiên Diệp, đây là bởi nàng còn mềm lòng, lại quen biết hắn, lại thưởng thức hắn cố gắng vì Cát Tường mà bộc lộ ra dũng khí hiếm ai có được, cho nên mới không đành lòng giết hắn. Về phần trong lòng có thật sự nghĩ như vậy không, bản thân nàng cũng không biết.
Sáng sớm Lý Ngư thức dậy mở cửa phòng đi ra ngoài đã bắt gặp mẹ mình đang quét rác trong viện. Phan thị đang cầm chổi cứ quét đi quét lại mảnh viện của mình, ước chừng hai khắc đồng hồ mảnh viện đã sạch sẽ không chút bụi bẩn. Nếu không phải sân viện được lát gạch xanh, nói không chừng bà đã quét thành một cái hố rồi.
Vừa nhìn thấy con trai, Phan thị nâng người lên, rất tự nhiên chào hỏi hắn:
- Ngư nhi, con dậy rồi à!
Lý Ngư còn chưa trả lời thì cửa phòng đối diện đã mở ra, Cát Tường bước ra ngoài, nhìn thấy Lý Ngư, nàng không khỏi nghĩ đến cảnh tưởng phát sinh đêm qua, hai má của nàng lập tức đỏ như ráng mây hồng.
- Ngư ca…Đại…. Ngư…Lý…. Đại nương, chào buổi sáng.
Cát Tường tâm hoảng loạn nói năng lộn xộn, câu Ngư ca vừa thốt ra lại vội vàng sửa lại, càng sửa càng rối loạn.
Phan thị tươi cười:
- Cát Tường, chào buổi sáng. Ôi, xem trí nhớ của ta này, quên mất nồi canh rồi.
Bà vỗ lên trán, tựa như nhớ ra việc gì lập tức cầm chổi đi vào trong. Lý Ngư không nói gì, đây là khách phòng của Võ gia, ở đâu ra bếp, ở đâu ra nồi chứ, mẹ nói vậy càng không hợp lý hơn. Á, mình cũng thấy không hợp lý, sao hôm nay lại mất ba kéo bốn chứ!
Phan thị tìm một lý do sứt sẹo để đi, Cát Tường sao không biết bà đang tạo cơ hội cho mình và Lý Ngư ở bên nhau, trong lòng cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng bẽn lẽn nói vài câu với hắn, ngay cả nàng cũng không biết mình đã nói những gì, chung quy cõi lòng không được tự nhiên, chợt kinh ngạc hỏi:
- Ấy, thức dậy vội vàng, còn chưa mặc đàng hoàng.
Nói xong, bèn cười ngượng ngùng với Lý Ngư rồi duyên dáng quay người trở lại phòng.
Lý Ngư đứng ở hành lang, yên lặng ngắm nhìn.
Hành lang trước mặt quá đơn điệu, có bốn cột trụ bát giác rất phối xứng, trên trụ cột được trạm khắc tinh tế, có mẫu đơn trong vườn, có hoa sen trong ao, có chim bay trong rừng, có cá bơi trong ao…Rốt cuộc đúng là nhà giàu có khác, chỉ nhìn kiến trúc này thôi cũng đã đủ hiểu rồi.
Trong Nguyệt Lượng Môn, trong vườn đầy hoa và cây, Dương Thiên Diệp lặng lẽ tha thẩn.
Nàng từ xa nhìn Lý Ngư một cách xuất thần, trong lòng đủ loại cảm giác lẫn lộn, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Mặc tổng quản tựa như âm hồn bật chợt xuất hiện bên cạnh nàng, nhìn theo ánh mắt của nàng, tức thì bước lên trước một bước, xót xa bùi ngùi như hiểu tâm tư của nàng:
- Điện hạ yên tâm, hôm nay hắn ta chết chắc rồi!
Lúc ăn sáng, Phan thị và Cát Tường trò chuyện rất vui vẻ, nhưng không ai nhắc tới chuyện hôm nay. Phan thị không muốn Cát Tường lo lắng, Cát Tường thì theo bản năng tránh đề tài này. Nhưng hai người càng cố ý né tránh, càng khiến Lý Ngư hiểu được sự lo lắng của họ là gì.
Hôm nay là phiên tòa thẩm vấn Cát Tường, tuy nhiên Cát Tường cũng không cần đi. Bởi vì hắn lo lắng nàng quá đơn thuần, ở trước mặt Nhậm Thái thú già đời giảo hoạt, một khi trúng phải bẫy của lão, cục diện vốn đã không có lợi sẽ càng không dễ xử lý, lợi dụng thân phận của tụng sư mà Cát Tường đã mời mà đề xuất tinh thần của Cát Tường chưa ổn với phủ Thái thủ, dời kỳ đại lý tố tụng.
Lý Ngư vốn hy vọng may mắn mà không trông mong Nhậm thái thú sẽ đồng ý, nhưng bên Nhậm Oán cũng không biết là xuất phát từ suy xét gì mà không ngờ lại đồng ý. Bởi vậy hôm nay Cát Tường chỉ cần ở trong phủ Đô đốc chờ tin, không cần phải đích thân đến công đường.
Dùng xong bữa sáng, Lý Ngư chào một câu với mẹ và Cát Tường, sau đó đi đến trước đình.
Hột Can Thừa Cơ trong quân phục mang ủng da, cánh tay phong yêu phối với dung mạo anh tuấn của dòng máu lai đi trên đường đi cũng không biết làm điên đảo bao nhiêu thiếu nữ rồi, bằng không sẽ không có một đầu bếp nữ đang làm việc chỉ mải nhìn gã mà vấp ngã ở thềm đá.
Hột Can Thừa Cơ tính toán đi Chiết Xung Phủ để xem một chút, Dương Thiên Diệp phụ trách đoạt binh phù lệnh tiễn từ chỗ Võ Sĩ Hoạch, mà gã thì cần kết giao với quan quân tầng trung, hai người thiếu nhất chính là khó có khả năng nắm giữ quân đội.
Hột Can Thừa Cơ đang vừa đi vừa nghĩ chợt nghe giọng của Lý Ngư vang lên:
- A, Hà Lữ Soái, Thành Cơ tướng quân…
Hột Can Thừa Cơ vừa nghe tiểu thần tiên gọi gã đã hết cả hồn làm như không nghe thấy mà bước nhanh hơn. Nhưng ngay sau đó lại có hai giọng nói khác vang lên.
- Ấy, A Cơ, A Cơ, đi chậm một chút!
- Tiểu Cơ Cơ…
Hột Can Thừa Cơ lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã. Gã ảo não quay người lại, thấy hai vị đao khách Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên đang cùng với Hoa Cô từ sau đình đi ra.
Hoa Cô vừa thấy Lý Ngư liền chạy tới chỗ hắn, vui vẻ kêu lên:
- Hà, may mắn muội dậy sớm. Muội cũng muốn đi xem thẩm vấn.
Hoa Cô hôm nay mặc nam trang, đối với việc hôm nay tòa án thẩm vấn vụ Cát Tường, Hoa Cô hết sức tò mò muốn đi xem Lý Ngư có thủ đoạn gì đối phó với Nhậm Thái thú kia. Sự việc Nhậm Thái thú ăn phân lần trước cô bé vẫn tiếc không được thấy tận mắt.
Cũng không biết Võ Sĩ Hoạch nghĩ thế nào mà không đợi Hoa Cô năn nỉ ông ta đã gật đầu đồng ý rồi, còn đặc biệt an bài hai huynh đệ Lý thị đi theo bảo vệ cô bé.
Huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên bỏ Hoa Cô lại cười dài đuổi theo Hột Can Thừa Cơ, hai chiếc đai lưng khảm đá mắt mèo đón ánh mặt trời sáng rực khiến cho trước mắt Hột Can Thừa Cơ biến thành màu đen. Đợi hai người đến gần lại nhìn mặt hai người đều cảm thấy choáng váng mặt mày.
Lý Bá Hạo nói:
- A Cơ à, ngươi giờ là Thống lĩnh thị vệ của Đô đốc đại nhân, cần phải học cách mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng mới được. Lúc đi đường mà không chuyên tâm như vậy là không được đâu đấy.
Lý Bá Hiên nói:
- Đúng vậy Tiểu Cơ Cơ à, hai chúng ta đều là hiệp khách giang hồ, lại có quan hệ thông gia với Võ đô đốc, cho nên mới tạm hiệu lực cho Mạc phủ, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi đấy, đến lúc đó toàn bộ nhờ vào ngươi rồi.
Hột Can Thừa Cơ tức giận nói:
- Cái này không thành vấn đề. Có điều hai vị…có thể đừng có gọi một cách buồn nôn như vậy được không? Ngay cả mẹ ta cũng chưa từng gọi ta như vậy bao giờ.
Lý Bá Hiên cười nói:
- Ai chà, chúng ta quen rồi.
Hột Can Thừa Cơ chỉ vào Hoa Cô đang cầm tay Lý Ngư đi tới:
- Vậy hắn thì sao, sao không thấy các ngươi gọi hắn là Tiểu Ngư Ngư?
Lý Ngư nghe thế buồn cười, cũng trêu chọc:
- Tiểu Cơ Cơ, ba người các ngươi đều là người thân cận của Võ Đô đốc, gọi như vậy mới thân thiết. Ha ha!
Hột Can Thừa Cơ nghe hắn cũng gọi như vậy, không khỏi mặt mũi xám xịt.
Lý Bá Hạo cười nói:
- Tiểu Ngư Ngư mồm miệng sắc bén, gọi nghe không hay. Tuy nhiên gọi là Tiểu thần tiên, Tiểu Lang quân thì lại quá khách sáo.
Hoa Cô nhảy nhót:
- Vậy các ngươi gọi là Ngư ca ca giống như ta là được.
Lý Bá Hạo liếc nhìn:
- Hắn còn ít tuổi hơn ta đấy.
Lý Bá Hiên gật đầu:
- Ta từng nghĩ, đợi Tiểu thần tiên có con trai, có thể đặt cho nó một tên hiệu thân thiết.
Lý Bá Hạo nói:
- Đúng thế, nếu Lý Ngư có con trai, có thể đặt tên là Ngư Nhân!
Hoa Cô chớp chớp mắt, cười hỏi:
- Vậy nếu Lý Ngư có cháu trai, chẳng lẽ lại đặt tên là Ngư Nhân Nhị Đại ư?
Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên và cả Hột Can Thừa Cơ cùng bật cười ha hả. Hột Can Thừa Cơ nói:
- Không tệ không tệ, vẫn là nhị tiểu thư thông minh, tên này rất hay.
Lý Ngư cười cười, ánh mắt chợt lóe, nói:
- Chúng ta còn phải đến phủ Thái thú, vừa đi vừa nói đi. Nếu Hà Lữ Soái không có việc gì không ngại cùng chúng ta đi xem náo nhiệt.
Hột Can Thừa Cơ mặc quân phục, gã đến công đường lại đứng để xem ý nghĩa khác nhau rất lớn, cho nên Lý Ngư rất muốn kéo gã cùng đi. Hột Can Thừa Cơ vội chối từ:
- A, ta còn có...
Lý Bá Hiên cắt ngang lời gã:
- Ngươi thì có việc gì cơ chứ. Cùng đi nhé, Tiểu Cơ Cơ!
Hột Can Thừa Cơ cười gượng nói:
- Đi cũng được, nhưng ngươi đừng gọi như thế được không…
Hai người vừa tranh luận vừa đi ra ngoài. Lý Ngư dù tươi cười nhưng trong lòng thì lại lo lắng, hôm nay kết quả thẩm vấn như nào, hắn hắn thật sự không thể đoán trước.
Kỳ thật, Cát Tường làm sao có thể yên tâm? Ngay trước mặt Lý Ngư nàng ra vẻ thoải mái, nhưng Lý Ngư vừa đi, nàng liền lén lút đi theo sau. Nàng không đi đến công đường, nhưng do lòng hoảng loạn lo sợ, không tự chủ cũng đi theo ra ngoài.
Cát Tường lặng lẽ cùng ra cửa chính, thấy đoàn người Lý Ngư người dần dần đi xa, không khỏi thở dài.
Lúc này, Viên Thiên Cương cũng từ trong phủ đi ra. Y cũng ở trong khách xá, nhưng vẫn ở mãi không ra ngoài đấy, đây là lần thứ hai nhìn thấy Cát Tường. Viên Thiên Cương đang muốn đi tửu quán trà lâu tra xét tin tức người có được dị bảo kia thì nhìn thấy Cát Tường đang đầy u buồn đứng đó, Viên đại sư xưa nay thương hoa không khỏi hiếu kỳ bèn đi đến gần.
Y hỏi:
- Cô nương, lại gặp được cô rồi. Cô có vẻ đầy lo lắng, có chuyện gì vậy?
Cát Tường lần trước đã gặp người này được nghênh đón vào trong phủ Võ Đô đốc, biết đó là khách quý trong phủ, vội thi lễ nói:
- Hóa ra là tiên sinh. Tôi không có chuyện gì cả, mà là Lý gia ca ca đi làm việc, cũng không biết huynh ấy có thuận lợi hay không. Tôi…Ôi! Tôi lo lắng vô cùng.
Bởi vì cũng không quá thân thiết cho nên Cát Tường cũng không nói tỉ mỉ, nhưng Viên Thiên Cương nghe thì lại hiểu ý khác.
Y thầm nghĩ: "Ôi dà, nữ nhân này.... Khi chưa giành được, là người ta theo đuổi nàng ta, khi đã giành được, đổi lại là nàng ta bám theo người ta. Tuy nhiên hẳn lúc này là vừa mới theo đuổi được thì nàng ta lại bị Lý gia ca ca gì đó bỏ lại để đi ra ngoài làm việc. Người kia cũng rất lạnh lùng ghê, không có tim gan gì cả, mà xem y phục nàng ta mặc hẳn chưa thành thân, chưa có thân phận, bên ngoài lại có nhiều hấp dẫn, khó trách nàng ta lại lo lắng như thế.”
Viên đại sư nghĩ vậy lập tức nổi lên tâm tư tác hợp, đảo mắt khẽ cười:
- Tâm tình của cô nương Viên mỗ đã hiểu rõ. Ta có nhất kế, chỉ cần tiểu tử Lý gia kia còn lòng yêu thương cô, tất có thể giúp cô đạt thành tâm nguyện...
Nói xong, cằm đã vểnh lên, y bày ra dáng vẻ “Cầu xin ta đi! Mau cầu xin ta đi!”


Bạn cần đăng nhập để bình luận