Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 542: Siết chặt
- Cô nương, bên này có ngựa!
Mặc Bạch Diệm bổ một đao, đẩy trường thương đám quân sĩ đâm tới, hung hãn nhào qua, một đao chặt đứt dây cương một con ngựa.
Dương Thiên Diệp cầm đao chạy tới, phía sau có bốn gã quân Đường đuổi theo, cầm thương đâm vào sau lưng, sườn phải, chân trái của Dương Thiên Diệp, còn có một thương rất không chú ý không ngờ đâm vào mông của con gái người ta.
- Tặc tử đừng chạy!
Lý Ngư hét lớn, uy phong lẫm lẫm bay lên không nhào tới, vừa hô lên đã rơi vào sau Dương Thiên Diệp ngăn đúng bốn cây thương kia.
Bốn quân sĩ chấn động, vội vàng xiết thương, sợ đâm trúng Lý Ngư.
Dương Thiên Diệp nóng lòng cướp ngựa lúc này mới phát giác bốn cây thương lớn phía sau, trong lòng kinh hãi.
Nhân mã áp tải này cũng không phải là binh mã các châu được điều động về mà là tinh nhuệ do đích thân Lý Tích Đại tướng quân đào tạo huấn luyện.
Lý Ngư là Đồn vệ Du Kỵ tướng quân, nhưng lúc này lại là một Quang Can Ti lệnh, binh này do hắn suất lĩnh, cũng là quản lý, bởi vì cùng thuộc một hệ thống, cũng trấn trụ được những binh lính này.
Dương Thiên Diệp kinh sợ biết Lý Ngư có ý hỗ trợ, dưới chân tăng lực, vội vàng cướp ngựa, nhảy lên lưng ngựa.
Con ngựa kia ban đêm đã thảo yên ngựa, nhưng Dương Thiên Diệp kỹ thuật cưỡi ngựa rất cao, dù không có yên ngựa, cũng không có bàn đạp nhưng vẫn dễ dàng điều khiển.
Lý Ngư cố tỏ vẻ bổ một đao, đuổi theo Dương Thiên Diệp chém hụt, rồi lại tiếp tục đuổi theo, nhìn hành động tuy có vẻ rất tích cực, nhưng thực tế lại gây trở ngại sự công kích của bốn binh sĩ phía sau.
Mặc Bạch Diệm xoay người nhảy một con ngựa khác, lúc này mới vung đao lên, chém đứt dây trói, tay cầm dây cương, thúc ngựa quát to:
- Đi.
Hai kỵ khoái mã phi nhanh đi.
- Đừng chạy, chớ có chạy!
Lý Ngư đuổi theo mau, một đao gọt về hướng đùi ngựa của Dương Thiên Diệp. Mặc Bạch Diệm giục ngựa theo sát, thấy cảnh tượng đó hoảng hốt quát:
- Tặc tử ngươi dám!
Trong sắc đêm, Mặc Bạch Diệm không nhận ra Lý Ngư, lão cho rằng Lý Ngư muốn gọt đùi ngựa, đang định đem ngựa của mình cho điện hạ, mình thì cản phía sau, giết chết tên tặc tử này, cùng lắm thì đồng mệnh với hắn.
Nhưng thân thể lão vừa nghiêng một cái, chưa kịp trượt khỏi lưng ngựa đã tháy vị quân tướng kia kêu ối một tiếng, chân như bị vấp vào rễ cây, ngã bắn ra ngoài, lại trượt trên cỏ hơn một trượng xa.
Lý Ngư am hiểu nhất là "Tẩm kỹ", chuyện quẳng này không hề sơ hở, người bên ngoài không nhìn ra được gì, nhưng Dương Thiên Diệp thì biết rõ, có điều lòng cảm kích này giờ này căn bản không thể nói ra, nàng khẽ cắn môi, dùng đao vỗ vào cổ ngựa, hô:
- Giá!
Mặc Bạch Diệm thấy điện hạ không có nguy hiểm thì từ bỏ ý niệm xuống ngựa liều mạng trong đầu, lập tức bảo vệ bên sườn, song song nhảy vào rừng cây.
Ở một chỗ sâu trong rừng, Hột Can Thừa Cơ ngây dại sau một lúc lâu, rốt cục cũng tỉnh táo.
Tuy rằng không biết Lý Ngư vì sao đối với gã làm như không thấy, nhưng dầu gì cũng phải nghĩ biện pháp thoát thân.
Hiếm có lúc này bên mình chẳng có ai trông coi, nhưng ta bị trói nha... A?
Hột Can Thừa Cơ giật giật, chợt phát hiện lúc trước vì lo lắng giãy dụa vặn vẹo, không ngờ đã kéo sợi dây giãn ra rồi. Hột Can Thừa Cơ mừng rỡ, vừa ra sức giãy dụa, không ngờ đã thoát được một bàn tay, chỉ cần thoát được tay kia, muốn chạy trốn sẽ dễ dàng hơn. Sau một lát, Hột Can Thừa Cơ đã thoát khốn, cũng chẳng quan tâm huyết mạch ở tay chân còn chưa thông, cả người vô lực đã nhanh chóng định chạy trốn, nhưng mới chạy được vài bước, chợt trong đầu lóe lên, con mắt đảo tròn, vội vàng lại chạy về cởi trang phục của binh sĩ quân Đường đang hôn mê xuống, mặc vào mình, cầm đao lên, sau đó mới đi, vừa đi vừa hô to:
- Bắt chúng lại, chớ để chúng chạy thoát.
La Bá Đạo và Khoáng Tước Nhi bị Mặc Bạch Diệm nửa đường giết đi ra nhưng ngay sau đó rất nhiều quan binh nhào lên, song phương đều tự chiến đấu, chỉ một lát đã tự giết mở đường mỗi bên một đường.
Tuy nhiên, hai người biết đây là có người khác cướp tù, trong lòng lại mừng thầm, vì vậy không quan tâm người đó là ai, dầu gì vẫn gây ra hỗn loạn cho quan binh. Hai người ở trong hỗn loạn trong rừng cũng không ham chiến, nghĩ chỉ mong Dương Thiên Diệp, kết quả đánh bậy đánh bạ, chạy tới chỗ giam giữ Tề vương và tứ đại Vương. Nơi đó là nơi trọng binh trông coi, hai người vừa xuất hiện, từng cây thương đã đâm tới, hai người đã đấu một trận, nghe thấy Tề vương hô to:
- Mau mau cứu trẫm, trẫm phong ngươi làm Tự Tịnh Kiên vương.
La Bá Đạo hừ một tiếng, cầm lấy cổ tay nhỏ bé của Khoáng Tước Nhi bỏ chạy đi.
Lúc này, lại có ít quan binh đuổi theo phía sau, trong rừng tuy có ánh lửa trại, nhưng vẫn không thể chiếu sáng cả cánh rừng, hai người hối hả bỏ chạy, đánh bậy đánh bạ không ngờ lại tới được chỗ giam giữ Dương Thiên Diệp. Chỉ có điều lúc này Lý Ngư đã giải thoát cho nàng ấy từ lâu rồi.
La Bá Đạo và Khoáng Tước Nhi cầm đao, rẽ bụi cây lủi về phía trước, đó là một mảnh đất trống, đang dừng lại xem tình thế trái phải thì thấy một Đường binh giơ đao vọt tới:
- Bắt chúng lại, chớ để chúng chạy thoát.
Lúc này còn muốn chui vào bụi cỏ để chạy trốn không còn kịp nữa rồi, La Bá Đạo hét lớn:
- Ăn một đao của La mỗ đây!
Hai tay cầm đao, một lực bổ Hoa Sơn, thả người thẳng lưng, lại đột ngột gập bụng, người đao hợp nhất, một đao linh hoạt, sắc bén đánh xuống. Một đao đó, sợ là ngay cả một khối đá cao như người cũng sẽ bị bổ đứt đôi. Hột Can Thừa Cơ chỉ muốn giả mạo quan binh vừa gào vừa chạy trốn thôi, nào ngờ đâu thật sự có người tới. Bởi vì Hột Can Thừa Cơ mặc y phục quan binh, trong sắc đêm nhìn không rõ mặt, La Bá Đạo thật sự nghĩ gã là quan binh, nhưng tuy La Bá Đạo bịt mặt, một đao kia đối với Hột Can Thừa Cơ mà nói lại hết sức quen thuộc.
Huống chi La Bá Đạo còn rống lên câu “La mỗ” rất to, Hột Can Thừa Cơ làm sao không nhận ra y, tức thì hồn như muốn bay lên. Gã hiện tại huyết mạch chưa thông, đảm bảo tránh là không thoát được rồi, đành hét lên:
- La đại ca, là ta!
La Bá Đạo nghe giọng nói của gã, trong lòng cũng nảy lên, thân đang bay lên không trung, hơn nữa toàn lực ứng phó, muốn thu đao đã không kịp, y vội đảo ngược đao, liều mạng thu lực, “bịch” một tiếng, một đao bổ xuống, sống đao chém trúng trán của Hột Can Thừa Cơ.
May mắn La Bá Đạo đã thu lại chín phần lực, bằng không chỉ cần là sống đao thôi cũng làm cho đầu của Hột Can Thừa Cơ nứt vỡ rồi.
- Ngươi vốn... nói năng rất dài dòng đấy…. Á…
Hột Can Thừa Cơ hai mắt nhìn thẳng, lẩm bẩm vừa nói ra thì cây đao đập tới, thân mình ngã ngửa ra sau gục xuống.
La Bá Đạo vừa định nhào tới xem thế nào thì truy binh phía sau đã đuổi tới nơi.
Đúng lúc ở phương xa có người hô to:
- Nữ nhân kia đã bị cứu đi rồi, mau chặn ả lại!
Khoáng Tước Nhi nghe thế cả người run lên:
- Điện hạ?
Nàng vội vàng kéo La Bá Đạo kêu lên:
- Bên này!
Kéo y chạy về phía chếch, mấy cây thương phía sau đâm vào không khí, bọn quan binh tiếp tục liều mạng đuổi theo.
Tiếng ngựa hí dài, bóng dáng của Thiên Diệp cô nương càng ngày càng xa, nhưng lòng của nàng như kéo căng, càng lúc càng căng thẳng.
Khi Hột Can Thừa Cơ tỉnh lại, đã không giống Hột Can Thừa Cơ rồi.
Trán của gã sưng to như cái bướu, chả khác gì Lão Thọ Tinh trong tranh cả.
Gã thấy trán của mình rất căng, như đeo một cái đai, da đầu thì tê dại, đầu nặng trịch, hơi động vào là đau không thở nổi.
Trước mắt dần dần rõ ràng, Lý Ngư đang khom người, bình tĩnh nhìn gã.
- Ngươi là ai?
Hột Can Thừa Cơ mù mịt hỏi.
Lý Ngư nói:
- Giờ không có người ngoài, chỉ có ngươi và ta thôi.
Hột Can Thừa Cơ muốn quay đầu, nhưng chỉ vừa cử động đã thấy đau đớn khôn cùng, vì thế chỉ dùng ánh mắt di chuyển trái phải, dù là như thế cũng tác động đến cơ thể, vô cùng đau đớn.
Xung quanh quả nhiên không có người ngoài, nhưng nhìn ra được, vẫn ở trong rừng.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Ta là ai, ngươi cũng không phải không biết.
- Tự ngươi nói đi.
- Ta là Hột Can Thừa Cơ! Sao hôm nay ngươi lại nói năng hành sự kỳ lạ như thế nhỉ.
- Vậy ta là ai?
- Ngươi là ai à, ngươi đương nhiên là Lý Ngư đê tiện vô sỉ, trọng sắc khinh bạn rồi.
Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
- May quá, may mà không bị đánh đến đần độn. Ai làm ngươi bị thương thế, thân thủ được đấy.
Hột Can Thừa Cơ giận giữ:
- Vì sao ngươi không thả ta đi?
Lý Ngư nháy mắt mấy cái, kỳ lạ hỏi:
- Ta là binh, ngươi là phỉ, ngươi là công lao của ta, tại sao ta phải thả ngươi?
Hột Can Thừa Cơ ngây dại, sau một lúc lâu mới nổi giận:
- Nhưng ngươi lại thả Dương Thiên Diệp đấy!
Lý Ngư khinh miệt:
- Người ta là một cô nương xinh đẹp, ngươi nhẫn tâm để nàng ấy ngồi tù rồi bị chém đầu à?
Hình như có lý nha, nhưng vì sao trong lòng cứ thấy sai sai nhỉ?
Hột Can Thừa Cơ ngây người một lúc lâu mới nói:
- Ngươi thả nàng ta mà không thả ta, ngươi không sợ ta nói cho triều đình biết là ngươi thả nàng ta à?
Lý Ngư giang tay ra, nói:
- Nàng ấy và ngươi, đều là ta bắt, ngươi nói là ta thả nàng ấy, có chứng cứ không, triều đình sẽ tin không? Mà nói đến, ta còn bị thương đấy, ngươi nhìn đi.
Lý Ngư giơ cánh tay như hiến vật quý ra trước mặt Hột Can Thừa Cơ, Hột Can Thừa Cơ tức giận đến run người, nhưng lại không làm gì được, bởi vì thân mình khẽ cử động chút thôi thì trên trán đau như muốn nứt đầu ra. Trán bị đập sưng lên như cái u bướu, thật sự làm gã đau muốn chết.
Lý Ngư trở nên nghiêm nghị:
- Ngươi là người của Thái Tử, tại sao lại xuất hiện ở Tề Châu?
Trong lòng Hột Can Thừa Cơ rùng mình, nhìn Lý Ngư:
- Đây mới là nguyên nhân ngươi giữ ta lại đúng không?
Lý Ngư nói:
- Nếu nói như thế, có lẽ đường sống của ngươi vẫn còn…mà không chỉ là còn đường sống, mà còn có công lớn đấy.
Ánh mắt Hột Can Thừa Cơ lóe lên không trả lời.
Lý Ngư nói:
- Ngươi cảm thấy Tề vương là người như nào?
Hột Can Thừa Cơ lập tức nổi giận:
- Ngu xuẩn cực kỳ, ngu không ai bằng, không ôm chí lớn, tầm mắt thiển cận, quả thực chính là một tên giá áo túi cơm.
Lý Ngư nói:
- Ngươi cho là, hắn tới kinh rồi Hoàng đế vừa thẩm, hắn sẽ khai ra gì không?
Sắc mặt Hột Can Thừa Cơ lập tức thay đổi, trở nên rất khó coi.
Lý Ngư vỗ vỗ bờ vai của gã, nói thấm thía:
- Cho nên, ngươi nhất định phải thừa nhận, là ta đã cứu ngươi, nếu ngày sau phát đạt, chớ quên ân tình của ta hôm nay đối với ngươi đấy.
Hột Can Thừa Cơ vẫn cau có mặt mày, sau một lúc lâu không nói tiếng nào. Lý Ngư nói:
- Cơ hội của ngươi, tình huống tốt nhất là đến Trường An mới hết. Một khi Tề vương vào kinh thành rồi, ngươi nói cái gì cũng không quan trọng nữa. Thực ra ta lo lắng nhất là, tin tức Lý Tích Đại tướng quân đã bắt Tề vương đã được khoái mã gửi đến kinh rồi, nếu có người nhận được tin tức, sẽ hủy diệt chứng cứ trước tiên …
Lý Ngư thở dài:
- Dù sao cũng là Đông cung, không thể dựa vào một lời của ngươi đã xử lý rồi, kết cục của ngươi nếu mà biết thì rất thê thảm!
Hắn đứng lên nhìn phía xa, u buồn nói:
- Lý Tích Đại tướng quân phái đi chính là sáu trăm dặm khoái mã, có lẽ ngày mai tin tức sẽ đến kinh rồi. Thời gian không chờ ta đâu.
Hắn thở dài, xoay người, khoát tay ra sau:
- Ngươi yên tâm, dù sao cũng từng là bằng hữu, nếu ngươi bị chặt đầu, ta nhất định sẽ tìm người may vá giỏi khâu đầu lại cho ngươi, rồi mua một cỗ quan tài gỗ tốt nhất chôn cất ngươi đàng hoàng.
Hột Can Thừa Cơ giờ này không bị trói, nhưng gã lại bị sưng trán, cử động hết sức khó khăn.
Hột Can Thừa Cơ giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động thì lại ôm đầu nằm xuống, toàn thân thả lỏng, không dám dùng sức nữa, yếu ớt nói:
- Này, ngươi quay lại đi, ta nói, ta nói không được à? Á…ối…. ta đã nhớ ra rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận