Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 109: Cảnh sáo mòn
Trên một mảnh đất trống trong rừng, Hột Can Thừa Cơ và Dương Thiên Diệp đứng đối diện nhau.
Khóe miệng Hột Can Thừa Cơ ngậm một cọng cỏ, vốn là rảnh rỗi cùng với Dương Thiên Diệp mà ngậm trong miệng, lúc này bị cắn gập lại ở bên môi nhìn có chút buồn cười. Từ sau sự việc mà Dương Thiên Diệp tiết lộ ra cho gã, quả thật có tin tức khoảng sang năm Võ Sĩ Hoạch sẽ chuyển đến địa phương khác làm quan, gã chính là bày ra bộ dạng này.
Hột Can Thừa Cơ cảm thấy rất nực cười, bọn họ cố gắng lâu như vậy, hao tổn nhiều tâm cơ mới vào được Võ phủ, gã ở trong quân lăn lộnkết giao bằng hữu, giúp những quan quân kia đánh nhau, lĩnh đồ ăn của bọn họ, nhanh như vậy đã trở thành bạn bè thân thiết, tưởng dễ dàng lắm sao?
Dương Thiên Diệp cũng cười, nhưng là cười khổ. Nàng cũng hao tổn tâm cơ, thậm chí vì muốn mau chóng nắm giữ được toàn bộ Mạc phủ, nàng từ một cô công chúa tôn quý, cũng không tiếc hy sinh nhan sắc, trong lòng có nhiều thiệt thòi lắm chứ. Ngẫm lại ở trước mặt Võ Sĩ Hoạch ra vẻ thẹn thùng, nhưng trong lòng lại buồn nôn. Vậy mà …
Sau khi hai người đờ đẫn thật lâu, Hột Can Thừa Cơ phất tay, nói:
- Làm sao bây giờ? Võ Sĩ Hoạch vừa đi, công sức của chúng ta đều thành công cốc. Chẳng lẽ lại đợi tân Đô đốc nhậm chức ư? Ta chờ được, nhưng cô thì không được! Không có cô nắm giữ binh phù lệnh tiễn, cho dù ta kết giao toàn bộ quan quân ba Chiết Xung phủ Lợi Châu thành anh em, thì việc cũng không thành được.
Dương Thên Diệp cắn răng nói:
- Kế hoạch mưu kỳ binh phù đã không thể thực hiện được. Ta nghĩ … hay là lợi dụng thiên tử ra lệnh chư hầu.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Hở? Cô muốn làm Tào Tháo, làm như thế nào?
Dương Thiên Diệp nói:
- Chúng ta khống chế Võ Sĩ Hoạch, cưỡng ép đòi lấy binh phù, lấy danh nghĩa của Võ Sĩ Hoạch khởi binh.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Này! Chúng ta vốn cũng không nói như vậy! Lấy danh nghĩa của hắn khởi binh, Hột Can Thừa Cơ ta sao làm được?
Dương Thiên Diệp chỉ trích:
- Ngươi đúng là đầu heo! Không mượn danh nghĩa của ông ta, làm sao mà khởi binh? Đến lúc đó, ông ta ở trong sự khống chế của chúng ta chỉ là con rối mà thôi, người chân chính lĩnh binh tự nhiên là ngươi rồi! Chờ chúng ta ổn định trận tuyến, hơi ra hồn, sẽ đem ông ta đá văng đi chẳng phải rất được sao?
Hột Can Thừa Cơ nhéo cằm nghiêm túc nghĩ một chút, hoang mang ngẩng đầu nói:
- Vậy cô tính toán nên tiến hành như thế nào?
Dương Thiên Diệp tiến lên hai bước, giảm thấp xuống âm thanh, lặng lẽ nói với gã kế hoạch của mình.
Hột Can Thừa Cơ liên tiếp gật đầu, nói:
- Nhất trí! Ta lập tức truyền tin cho nhị đệ Hoành Kiệt, bảo hắn chiếu theo thời gian đã định mang binh rời núi, mai phục tại lân cận Lợi Châu, chỉ chờ chúng ta khống chế Võ Sĩ Hoạch, lại bảo hắn mang binh vào thành.
Dương Thiên Diệp gật gật đầu, lại không yên tâm dặn dò:
- Muốn đoạt thiên ha, cần phải được nhân tâm. Những người lính kia ngàn vạn lần không được đánh giết, cứ coi mình là tặc cũng được. Ta nắm giữ trong tay một tòa kho báu, đủ để nuôi dưỡng triệu binh, chỉ cần ngươi thuận lợi lấy được thành Lợi Châu, ta sẽ cấp trước cho ngươi một năm quân lương.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Một năm quân lương, nghe tuy nhiều nhưng đánh giặc là phải có thưởng, đó cũng không phải là quân lương bình thường, có thể cho nhiều hơn nữa được không. Ngươi không cho ta thưởng, ta đành phải thưởng phạt phân minh thôi.
Dương Thiên Diệp lườm đôi mắt đẹp, muốn trách cứ gã chớ có được một tấc lại muốn thêm một thước, bỗng không lên tiếng, ra dấu với gã, nói:
- Câm miệng! Có người đến.
Eo thon nàng uốn éo một cái, vọt lên chỗ một thân cây bên cạnh, cúi thấp người xem. Hột Can Thừa Cơ cũng lao đến đó, tập trung nhìn, vừa lúc thấy Lý Ngư đi ra từ đường mòn trong núi đi tới.
Lý Ngư không gọi to, hắn sợ gọi to làm cho Cát Tường sợ mà chạy mất. Hắn biết Cát Tường đau lòng khổ sở, thích một mình ôm tâm sự ở trong rừng, phía sau phủ Đô đốc cư nhiên có một cánh rừng, Cát Tường cũng không có khả năng đi sâu vào bên trong, đi loanh quanh hai vòng nhất định có thể tìm thấy được, không cần phải gọi to làm gì.
Hắn rón ra rón rén, lén lút di chuyển trong rừng rồi đứng yên. Dương Thiên Diệp và Hột Can Thừa Cơ không biết hắn muốn làm gì, hai người cũng thấp thỏm không yên, không biết rõ ràng mục đích của Lý Ngư thật sự lo lắng, nên cũng ở phía sau hắn, lén lút di chuyển theo.
Lý Ngư đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, lặng lẽ ngồi xổm xuống, dường như đang ngó chừng cái gì ở đằng trước vậy.
Dương Thiện Dệp và Hột Can Thừa Cơ theo bản năng cũng dừng lại, cúi xuống, mắt mở to.
Cát Tường ngồi trên cỏ khô, hai tay ôm đầu gối, cằm ỳ lên trên, giống như một con gà con lạc đường. Lúc này chiếu lên mặt nàng không phải ánh trăng, mà là ánh mặt trời, ánh mặt trời chiếu sáng, làn da tựa như bị chiếu thấu qua. Lệ quang lấp lánh trên khuôn mặt tinh xảo kia làm cho người ta thương xót.
Lý Ngư vừa đau lòng vừa buồn cười, nha đầu kia, thật sự là suy nghĩ nhiều nha. Ai, từ nhỏ bị người khác làm thương tổn nhiều, tâm tư khó tránh khỏi mẫn cảm, xem ra khi nói chuyện với nàng đúng là phải cẩn thận mới được.
Hắn đứng lên, hít thật sâu, nhìn vào trong đó gọi to:
- Cát Tường.
Cát Tường giống như thỏ con bị giật mình, thân mình căng cứng, đảo mắt nhìn thấy Lý Ngư, lúc này mới thả lỏng.
Lý Ngư phát hiện, chỗ ẩn thẩn của nàng giống một căn phòng nhỏ, khi đi vào, bụi cây xung quanh quả nhiên là một tầng lá chắn, phải chui mới vào được. Theo bản năng nàng tìm kiếm một chỗ an toàn giống như nhà vậy để trút tâm sự.
Hắn chưa đi vào, chỉ nói:
- Đi ra.
- Không ra.- Cát Tường hít mũi một cái, âm thanh hờn dỗi, mang theo một tia ấm ức.
- Muội ra ngoài không?
- Không ra.
- Muội không ra thì ta sẽ vào.
- Huynh vào ta cũng không ra ngoài.
- Muội tức giận à?
- Không có.
- Không tức giận, sao không đi ra?
- Không tức giận cũng không đi ra ngoài.
Một đoạn đối thoại rất không đâu vào đâu nhưng lại cho cho người khác ngứa tâm, Hột Can Thừa Cơ vểnh tai lên nghe thấy vậy chỉ hận không thể lao xuống một cước đá Lý Ngư vào, hoặc là đem lôi Cát Tường ra.
Đôi cẩu nam nữ này nói những lời vô dụng làm gì. Ngày đó, thời điểm hắn bị tiểu nương tử nhà bên dụ dỗ lên giường, hai người mới chỉ đối đáp ba câu … hình như là bốn câu … Không nhớ rõ rồi, dù sao cũng chỉ nói có vài lời, sau đó cũng chỉ chú ý thở hổn hển thôi.
Dương Thiên Diệp nghe thấy cũng trợn mắt nhìn qua, tình cảm nam nữ, nàng cũng không hiểu, chỉ cảm thấy đôi nam nữ này thật nhàm chán.
Lý Ngư kéo tay áo, làm tư thế ra vẻ muốn xông vào, uy hiếp nói:
- Nếu muội không đi ra, ta sẽ xông vào đấy.
Cát Tường giật mình, muốn chạy trốn, nhưng nàng bỗng nhiên nghĩ tới phương pháp thử ý tiểu lang quân mà Viên đạo nhân kia dạy cho nàng, vốn dĩ cảm thấy lí do thoái thác có chút hoang đường, lúc này lại cảm thấy không ngại ngùng chút nào. Vì thế, nàng đứng lên:
- Lý Ngư ca ca, muội … đã quyết định xuất gia rồi.
- Hả?
Lý Ngư đang làm bộ muốn xông vào ngẩn ra, cả người đơ lại.
Cát Tường không đếm xỉa đến, học theo Viên Thiên Cương nói:
- Huynh không cần lo lắng. Vị sư phụ này của muội rất lợi hại đấy, người nói muội đặc biệt có duyên, người thu đệ tử đều phải xem trước bát tự, bát tự không hợp sẽ không thu. Vài ngày trước có vị phú quý muốn bái ông ấy làm thầy, ông ấy cũng chưa đáp ứng, ông nói muội không cần xem hợp bát tự, có thể trực tiếp thu làm môn hạ.
Lý Ngư liền lập tức phát giác chỗ mấu chốt:
- Sư phụ muội … là nam.
- Ừ.
Cát Tường gật đầu, vẻ mặt khờ dại.
Coi dáng vẻ ngu xuẩn kia kìa.
Lý Ngư tức thì giận giữ, cái gì thế ngoài cao nhân, trong đầu hắn lập tức tưởng tượng ra một tên đạo sĩ dâm tặc ngồi không mà hưởng, lừa tài lừa sắc. Hắn cố nén tức giận, chất vấn:
- Muội nhận sư phụ, vậy người đó là ai?
Cát Tường nói:
- Sư phụ của muội nói, người là quán chủ Tam Thanh Quan động Vân Chỉ núi Thanh Linh ngõ Khoan Trách phủ Thành Đô Kiếm Nam đạo, đạo hiệu Thiên Cương.
Lý Ngư hầm hầm nhìn Cát Tường, xuyên qua bụi cây xông tới:
- Ai nói cho muội có cái địa phương ấy? Phủ Thành Đô, ngõ Khoan Trách, trong ngõ lại có một tòa Thanh Linh Sơn, Hử? Ngọn núi còn có một động Vân Chỉ, trong động có Tam Thanh Quan, xem ra kẻ ở trong đó chính là kẻ lừa đảo rồi! Hừ hừ!
Hắn tiến lên từng bước, làm cho Cát Tường lui về phía sau.
Lý Ngư càng nói càng tức:
- Đạo sĩ thu đồ đệ còn phải hợp bát tự? Hắn muốn nạp sính nạp tài à! Sao hắn lại không đi cưới vợ luôn đi? Ta nói đầu óc muội đó để đi đâu rồi, am Bạch Si núi Sỏa tử phường Vân Sạn Phủ Lợi Châu chúng ta đang thiếu một chủ trì, muội có đi hay không, muội muốn đi, ta giúp muội quy y.
- Muội đi.
Cát Tường mỉm cười, ngẩng đầu nhìn nhìn Lý Ngư, cười đến ngọt ngào:
- Huynh làm phương trượng, muội liền làm chủ trì! Là huynh nói, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, huynh không được đổi ý.
Đôi mắt to sáng, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội, nghe lời giống như một con sóc con, đáng yêu không nói lên lời. Sự tức giận của Lý Ngư, cơn ghen tuông của Lý Ngư, chính là viên thuốc an thần cho nàng ăn, tiểu cô nương kia lập tức lòng như nở hoa.
Sau bụi cây, Hột Can Thừa Cơ nhìn mà choáng váng con ngươi: Bà nó chứ, kiểu này sáo mòn quá, dựa vào sự từng trải của Hột Can Thừa Cơ ta, số cô nương tiểu tức phụ ta từng ngủ cùng đếm không hết, nhưng sao ta xem lại chẳng hiểu tí gì nhỉ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận