Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 558: Giải quyết tốt hậu quả..
Thời điểm lâm triều, Lý Thế Dân công khai chuyện chính biến phát sinh đêm qua ngay trước mặt đại thần, bách quan lại nghi hoặc, ánh mắt nghi kỵ lập tức biến thành khiếp sợ và may mắn.
Lý Thế Dân chỉ miêu tả sơ lược, cũng không hung hiểm, nhưng y công khai chuyện này, nhất là vào lúc lâm triều, đương nhiên đã xác định cũng không hao tổn nhiều danh vọng, ngược lại càng khiến thiên hạ cảm thấy vị Hoàng đế này anh minh thần võ. Chỉ có điều liên tiếp hai con ruột của y tạo phản, đám người sau khi tỉnh táo lại khó tránh khỏi chê cười sau lưng. Thế nhưng Lý Thế Dân cũng không cố kỵ nhiều, y biết động tĩnh đêm qua không giấu được người thiên hạ, với các chư công triều đình lại không thể lừa được, để mọi người suy đoán lung tung, chi bằng chính mình công bố chuyện này, miễn cho lời đồn truyền ra khỏi lại trở thành thái quá.
Lý Thế Dân chỉ định Tư Đồ Trưởng Tôn Vô Kỵ, Tư Không Phòng Huyền Linh, Đặc Tiến Tiêu Vũ, Binh bộ thượng thư Lý Tích, Hội Đồng Đại lý, Trung Thư, Môn hạ tạo thành tòa án đặc biệt xử lý Đông Cung mưu phản.
Với tâm ý xác minh của Hoàng đế, lại cộng thêm có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, bắt được những người mưu phản này ngay tại chỗ, có nhiều người làm chứng, vật chứng, ví dụ như lệnh phù điều binh của bọn họ, long bào trên người Thái Tử, án tử này chỉ là một quy trình mà thôi.
Ngày hôm sau đã có kết quả, Hầu Quân Tập, Triệu Tiết, Đỗ Hà, Lý An Nghiễm, thậm chí Hán Vương Lý Nguyên Xương tất cả đều phán quyết tử hình. Hán Vương Lý Nguyên Xương là con thứ bảy của Lý Uyên, tinh bút ý, thiện hành thư, lại vẽ đẹp, chính là một đại gia thư pháp, tranh vẽ vang danh thiên hạ, nếu như hắn không tham dự mưu phản thic so thể lưu lại danh tiếng bất hủ trên văn đàn. Chỉ tiếc, hắn yêu thích quyền lực lớn hơn rất nhiều so với yêu quý nghệ thuật, đi tới con đường tự hủy diệt mình.
Lý An Nghiễm vốn là thuộc thần phủ Tần Vương, sau lại cùng Lý Thế Dân vào sinh ra tử, nhiều lần lập chiến công cho nên Lý Thế Dân cực kỳ tin cậy hắn, sắp xếp cho hắn là trung lang tướng Hữu Đồn vệ, thủ vệ hoàng cung môn hộ, thực không ngờ hắn lại tham dự phản loạn.
Đây chính là điều mà Lý Thế Dân không thể hiểu được, cuối cùng chỉ có thể nói lòng người không đủ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ báo cáo tình hình gia đình Lý An Nghiễm, nói:
- Cẩn tuân thánh dụ khai ân ngoài luật pháp, người nhà Lý An Nghiễm không đáng xử trảm, đều lưu đày Lĩnh Nam. Duy có lão phụ năm nay đã chín mươi hai tuổi, quá mức già, bệ hạ…
Lý Thế Dân gật đầu, có lẻ cảm nhận được tâm tình của một người vi phụ, trên mặt lộ ra vẻ âu sầu, nói:
- Lão nhân gia đã già, cũng là một điều may mắn, không cần phải bôn ba Linh Nam chịu khổ. Do triều đình ra tiền mua một nô tỳ hầu hạ, để ông ta an dưỡng tuổi già.
Trưởng Tôn Vô Kỵ vội hạ người nói:
- Vâng! Mặt khác, bố dượng Dương Sư Đạo của Triệu Tiết, cầu xin cho Triệu Tiết, khẩn cầu bệ hạ mở một con đường sống tha cho Triệu Tiết. Dù sao… mẹ của hắn cũng là Trưởng Quảng công chúa…
Sắc mặt Lý Thế Dân trầm xuống nói:
- Triệu Tiết là hoàng thân quốc thích, chịu ân của triều đình, không biết cảm ơn mà còn sinh lòng phản nghịch, làm sao tha thứ cho hắn được? Dương Sư Đạo biện hộ cho dĩ nhiên là Trường Quảng công chúa giựt dây, thân là đại thần triều đình, nhưng lại bị phụ nhân mê hoặc, thật buồn cười!
Lý Thế Dân đi lại trên đại điện, bỗng nhiên dừng lại:
- Trẫm mệnh Dương Sư Dạo tham dự thẩm tra xử lý phản nghịch, hắn là một trong quan chủ thẩm, lại cầu xin cho phản nghịch, không thể tha thứ. Hạ chỉ, bỏ đi chức trung thư lệnh của Dương Sư Đạo, cách chức làm Lại bộ thượng thư!
Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vàng hạ người đồng ý, trong lòng ngầm tính, chức vụ Trung Thư Lệnh đang để trống, tốt nhất là có thể đưa đồng minh của mình lên. Chức Chức vụ Trung Thư Lệnh này, đã không phải là chức vụ mà tiểu đệ của ông có thể đảm nhiệm, chỉ có thể đồng minh.
Lý Ngư đứng ở một bên, trong lòng thầm khen:
- Rất chuẩn! Đối với cha già của Lý An Nghiễm thì rộng rãi mà với cháu của mình lại nghiêm khắc. Đây mới là điệu bộ của quân vương.
Đứng đối diện là Trưởng Tôn Vô Kỵ, ông ta còn nghiêng mắt nhìn qua hắn vài lần thế nhưng Lý Ngư không sợ. Bộ ngực của Lý Ngư ưỡn cao, mắt nhìn thẳng.
Hắn biết, hắn đã an toàn. Chỉ cần hắn còn ở vị trí của Đồn vệ, thì chắc chắn là trăm phần trăm an toàn, Trưởng Tôn Vô Kỵ tuyệt đối không có ý đồ với hắn.
Đồn vệ là cái chắn cuối cùng của thiên tử, lực lượng của Huyền Vũ Môn. Mà lúc này hắn lại là Đồn vệ trong Đồn vệ, thân quân trong thân quân. Ngươi là một tể tướng nắm giữ Nam nha cấm quân lại đi giở trò với một người tướng lĩnh Đồn vệ bên trẫm, ngươi muốn làm gì? Sau khi hai hoàng tử tạo phản, sau khi Trung lang tướng Hữu Đồn vệ Lý An Nghiễm cũng tham dự tạo phản, Hoàng đế cảnh giác chưa từng có, Trưởng Tôn Vô Kỵ tuy có lòng dạ hẹp hòi nhưng lại là một danh thần, tài trí mưu lược đều là bậc tốt nhất, một người như vậy, biết phân biệt giữa lợi và hại, được mất.
Cho dù mình có đắc tội với ông ta hơn một chút, ông ta cũng sẽ không có ý hành động với mình.
Lý Thế Dân phát cáu xong lại trầm mặc, quay đầu nói với Lý Ngư:
- An bài một chút, sau giờ ngọ trẫm tới phủ của Trường Quảng công chúa.
Đây là Hoàng đế muốn tự mình trấn an Trường Quảng công chúa, dù sao cũng là tỷ tỷ của mình. Giết con trai của nàng ta, giáng chức trượng phu của nàng ta, cuối cùng phải trấn an một chút, miễn cho hoàng gia mất hòa khí.
Thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn đứng ở đó, tâm tình Lý Thế Dân bình tĩnh lại mới nói:
- Còn có chuyện gì à?
Trường Tôn Vô Kỵ hơi xấu hổ hạ giọng nói:
- Bệ hạ, về Thái Tử trừng phạt thế nào còn chưa quyết định ạ… Hắn là Thái Tử một nước, là trưởng tử của bệ hạ, các thần tử không tiện xen vào, bệ hạ ngài xem…
Lý Thế Dân trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói:
- Các đại thần nói như thế nào?
Trưởng Tô Vô Kỵ lén lút nhìn Hoàng đế lúng túng nói:
- Các đại thần nói, đối với việc xử phạt Thái Tử… nhất thời không đưa ra được chủ ý. Chỉ có Thông Sự Xá Nhân đến tế nói một câu…
- Hắn nói cái gì?
- Hắn nói bệ hạ là từ phụ, nếu Thái Tử có thể chung tuổi thọ, là kết quả tốt nhất.
Lý Thế Dân trầm mặc thật lâu sau, thản nhiên cười hỏi:
- Nếu không luận tình phụ tử, lấy luật pháp của triều đình, lễ quân thần mà nói thì Thái Tử phải làm như thế nào?
Trưởng Tôn Vô Kỵ cúi đàu nói:
- Nên chém!
Lý Thế Dân trầm mặc thật lâu nói:
- Trẫm đã biết. Trục xuất chức vị Thái Tử của Lý Thừa Càn, cách chức làm thứ dân, lưu đầy Kiềm Châu!
Trưởng Tôn Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm đáp vâng. Đó là cháu ngoại ông ta, có thể bảo toàn tính mạng, trong lòng cũng dễ chịu một chút.
Khi Trưởng Tôn Vô Kỵ lui ra, Lý Thế Dân lại nói với Lý Ngư:
- Truyền chỉ tông chính tự, khi Lý Thừa Càn đến Kiềm Châu, tìm cơ hội tiễn nó đi đi.
Lúc này trên mặt Lý THế Dân đều là sự bình tĩnh, nhìn không thấy một tia dao động.
Tông chính tự giống như tông nhân phủ của đời sau, chuyên xử lý sự vụ gia tộc Hoàng đế. Cho dù Lý Thừa Càn đã bị cách chức làm thứ dân thì chung quy hắn vẫn là người hoàng tộc, phải xử lý hắn cũng phải do Tông chính tự xử lý mới đúng quy củ.
Lý Ngư vội cúi đầu đáp vâng dạ, trong lòng âm thầm kêu khổ, loại việc này rõ ràng là phải làm một cách âm thầm, quay đầu nói một lý do “khí hậu không hợp”. Có thể biết được tin tức này hiển nhiên là đã được Hoàng đế coi là tâm phúc, đây là chuyện tốt, nhưng người biết loại tin tức này…
Lý Ngư không biết người khác nghĩ như thế nào, dù sao cũng có được tư tưởng của người đời sau, biết rõ thủ đoạn “giết người bịt miệng” của hắn, cũng cảm thấy khiếp vía.
Lý Ngư vốn định nói tới Hột Can Thừa Cơ, nhưng giờ khắc này đương nhiên không thích hợp để mở miệng, cho nên lời ra đến cửa miệng lại nuốt trở vào.
Lý Thế Dân cũng đã nghĩ tới Hột Can Thừa Cơ. Có công tất thưởng, có tội tất phạt, đây là một tôn chỉ khi y còn là Tần Vương luôn nhớ tới, đây cũng là điều quan trọng nhất đảm bảo y có thể thành công. Hiện giờ bắt đầu giải quyết hậu quả, sao y có thể quyên được đại công thần bắt được Thái Tử mưu loạn.
Với tài cầm quân của Hầu Quân Tập, cộng thêm Thái Tử mưu hoa gần trong gang tấc, nếu Lý Thế Dân không hề biết gì, Lý An Nghiễm mở Huyền Vũ Môn, nói không chừng hôm nay thật sự đã thay đổi.
- Khoan đã, Hột Can Thừa Cơ kia…
Lý Ngư lập tức đứng lại, tim nhảy đến tận họng.
Hột Can Thừa Cơ là do hắn thuyết phục. Nếu Hoàng đế vẫn muốn giết gã, hắn sẽ cực kỳ hổ thẹn.
Lý Thế Dân suy nghĩ một chút nói tiếp:
- Phong tước Bình Cức huyện công, thụ Hữu Xuyên phủ Chiết xung đô úy!
Lý Ngư kinh ngạc nhìn Lý Thế Dân, thiếu chút nữa dập đầu bái rồi. Kiếp trước hắn đọc tiểu thuyết, đều là người thời nay trở về thời cổ đại, nói dăm ba câu khoe khoang học vấn lập tức có danh sĩ cổ đại dập đầu bái. Thế nhưng… có thể đùa bỡn với quyền mưu đạt tới cảnh giới như vậy, có thể có trí tuệ phí phách như vậy, Lý Ngư cảm thấy, đây mới là có thể khiến cho người ta tâm phục khẩu phục bái lạy.
Hột Can Thừa Cơ theo lý mà nói đã từng tạo phản, lại là nhân vật tiếp tục tạo phản cùng Lý Thừa Càn. Hoàng đế không chỉ đặc xá tội ác của gã, còn phong tước, thụ quan hơn nữa là tướng lĩnh thực chức thực quyền thống binh, nơi trấn thủ lại là Dân Châu Hữu Xuyên, tây giáp Thanh Hải, nam là gần Bạch Mã, đông lại rộn ràng củng cố, bắc giáp sông thao. Bên trong bình Thục môn, ngoài thì khống chế biên cảnh, chính là trọng địa về sông.
Đây là tín nhiệm bậc nào? Lại là tự phụ bậc nào mới có thể đưa một tạo phản chuyên nghiệp tới nơi đó, lập tức phát làm chủ tướng thống lĩnh một phủ?
Hột Can Thừa Cơ vẫn ở trong lao luôn suy đoán mình sẽ bị chưng hấp như nào, một khi biết được tin tức này sẽ thế nào?
- Thình thình!
Trong lao của Đại Lý Tự, Lý Ngư sợ tới mức lui lại một bước, cái quỳ này rất lâu rồi nha? May nhờ mặt đất không phải là tảng đá, nếu không thì không phải là đá nát mà là đầu gối Hột Can Thừa Cơ nát.
- Bệ hạ…
Hột Can Thừa Cơ khấu đầu trên mặt đất, lại ngẩng đầu, cái trán đỏ một khối, hai hàng nước mắt như sóng gợn.
- Hột Can Thừa Cơ tội ác tày trời, tội không thể tha thứ. Bệ hạ lại có lễ ngộ ưu ái như thế, Hột Can Thừa Cơ nếu có một tia vô lễ, bất kính bất trung bất nghĩa, thần nhân đều không tha, trăm đời sau đều không bằng súc sinh.
Hột Can Thừa Cơ lại khấu đầu, chỗ bầm tím kia…lại nát thêm…
- Khụ!
Lý Ngư lấy trong tay áo ra một khăn tay tiến lên, nói:
- Mau lau đi, bệ hạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, sau này làm việc cho tốt báo đáp bệ hạ là được.
Ngục tốt bên cạnh vội mở cửa, Hột Can Thừa Cơ không nhận khăn tay, trực tiếp ra cửa lao, cầm tay Lý Ngư, cảm động rơi nước mắt nói:
- Nếu không có ngươi khuyên bảo, Hột Can Thừa Cơ đâu có ngày hôm nay? Ân tình của Lý huynh, Hột Can Thừa Cơ ghi nhớ trong lòng.
Hai má của Lý Ngư co giật vài cái, mỉm cười nói:
- Không cần khách khí. Ngươi làm ta bị thương giờ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận