Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 55: Giết giết người, nhảy khiêu vũ
Lửa lều trại đỏ rực chiếu sáng lều trại như ban ngày, những người ngồi quanh lửa trại đều bị ánh lửa chiếu đỏ, nhất là nữ nhân, có câu nói dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân càng thêm ba phần nhan sắc, đèn kia cũng không phải là đèn chân không đời sau, ánh lửa lúc này dù không thể so bằng nhưng Dương phu nhân và Dương Thiên Diệp so với ban ngày thì càng quyến rũ động lòng người hơn.
Một tiểu mỹ nhân vòng eo tinh thế, vóc dáng yểu điệu, mái tóc sơ tiên kế, mặc vũ y, hoàn bội đinh trong lúc giơ tay xoay tròn đung đưa thản nhiên, tư thái tuyệt không thể tả. Mỹ nhân này không phải là vũ cơ của Võ gia, mà là Đại tiểu thư Võ gia Võ Thuận.
Vài tùy tùng của Võ phủ ngồi một bên, hoặc ôm tỳ bà, hoặc vỗ trống, âm nhạc thánh thót mang chút âm tiết Hồ vang lên, trầm bổng trong núi yên tĩnh.
Võ Thuận múa một khúc thì dừng lại, mồ hôi vương hương thơm cười khanh khách thi lễ với mọi người rồi nhẹ nhàng lui trở ra, ngồi lại bên chiếu của mình. Hoa Cô ngồi xếp bằng trước án, hai tay nhỏ bé đang cầm một miếng thịt dê béo ngậy, gặm ngon lành, khóe miệng dính đầy mỡ.
Võ Thuận liếc muội tử, sẵng giọng:
- Chỉ biết ăn thôi, lại ăn như quỷ chết đói đầu thai nữa chứ.
Hoa Cô giả mặt quỷ với nàng, cười hì hì:
- Điệu múa của tỷ tỷ dù sao cũng chỉ để xem thôi, đương nhiên ăn thịt vẫn quan trọng hơn.
Võ Thuận hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ bình thường muội không được ăn thịt dê hay sao?
Hoa Cô giơ miếng thịt dê trong tay lên, cười nói:
- Miếng thịt dê kia không phải thịt dê này, mà tỷ tỷ thì vẫn là tỷ tỷ.
Lý Ngư ngồi bên cạnh nói:
- Hoa Cô thông minh ghê, câu nói này rất thú vị. Những cô bé cùng đồng lứa với muội e là khó có người thứ hai như muội, có thể giải thích rất hay để biện hộ cho việc tham ăn của mình như thế.
Hoa Cô tay cầm miếng thịt ra vẻ chắp tay với hắn:
- Đa tạ, đa tạ.
Võ Thuận thấy Lý Ngư bênh vực mình thì rất vui, liếc đôi mắt xinh đẹp với hắn, nói:
- Vẫn là tiểu thần tiên có nhãn lực giỏi, muội tử của ta chính là một tiểu quỷ đấy.
Võ Thuận dù sao cũng là tiểu thư khuê các, tuy còn trẻ hoạt bát nhưng xưa nay chưa từng có thái độ như thế đối với nam nhân, tuy nhiên lúc này đã uống mấy ngụm rượu nho, mặt đã đỏ hồng, nên cũng không cần phải cẩn trọng như bình thường nữa. Còn Lý Ngư vốn tuấn tú, lại có hào quang thần tiên, Võ Thuận nào không muốn thân cận hơn chứ.
Bên này Lý Ngư đang trò chuyện vui vẻ với tỷ muội Hoa Cô thì Võ Sĩ Hoạch cầm một cốc rượu đầy bước thấp bước cao tới trước bàn hắn ngồi, cười khà khà:
- Tối nay vui vẻ thoái mái, tiểu lang quân hát một khúc cho chúng ta được chứ?
Lý Ngư vội đứng lên nói:
- Tại hạ không biết hát, không bằng Đại đô đốc ngẫu hứng hát một khúc cho mọi người nghe, được không? Kính mời Đại đô đốc!
Dứt lời, hắn nâng chén rượu lên hào sảng uống một hơi cạn sạch.
Võ Sĩ Hoạch cười ha hả, cũng giơ cao chén rượu lên, rượu trong chén sóng sánh, phản chiếu vầng trăng lay động trong chén rượu, ông ta suy nghĩ một chút, cao giọng hát lên:
- Trăng sáng nhưng rượu càng tuyệt hơn, ta vẫn chưa say nó đã say. Nào, tiếp tục uống, tiếp tục uống, ta kính ngươi ở trên trời cao, cùng nhấp một chén…
Lão Võ không phải đang ngâm thơ mà là đang hát một khúc cổ ca, cho nên âm vận không vần lắm, nhưng cũng làm cho bầu không khí càng thêm vui vẻ. Lão Võ hát xong, Lý Ngư còn đang nghĩ nghĩ đến một vài câu chữ trong đó thì Võ Nguyên Khánh, Võ Nguyên Sáng đã đồng thanh.
- Hay, hay quá…
Hai huynh đệ cùng vỗ tay thật to, Lý Ngư cũng lập tức hòa theo. Lão Võ uống một hớp rượu, cười khà khà kéo lấy Lý Ngư, nói:
- Bản đốc đã hát rồi, tiểu lang quân, giờ ngươi cũng nên hát một bài, hoặc ngâm một bài thơ, ngươi chọn cái nào?
Lý Ngư bối rối, làm thơ? Mình không làm được. Còn hát, mình hát cái gì đây?
“Một mình, ta uống say! Say đem giai nhân thành đôi! Hai, là bàn tay duy nhất trong tay, chỉ mong có ngày được…
Không được, cổ nhân rất hiểu ca hát, cho nên tốt nhất không nên hát, bằng không sẽ bị Hoa Cô khinh thường mình, sẽ làm cho mình mất cả mặt ngay.
Hài, cảm thụ thời đại quá mạnh mẽ, cần phải vần một chút. Hơn nữa phong khí Đại Đường là phong khí bậc nào chứ, cực kỳ mạnh mẽ đấy.
Hay là mình hát: Đất dưới chân ta, nước trong tay ta, kẻ nào dám nói gì…Cao cao tại thượng, chư quân nhìn đi, giang sơn của trẫm đẹp như vẽ, lên núi đạp sương, chỉ trời cười mắng, trừ ta ai có thể bằng...”
Lý Ngư nhướng mi lên, ca từ vừa tới bên miệng lại bị hắn nuốt vào bụng. Nếu hắn hát bài này, lão Võ bề ngoài trung thành với triều Đường chắc chắn sẽ giết chết hắn ngay.
Chẳng thể trách Lý Ngư không biết hát, tuy hắn có trí nhớ của Lý Ngư, nhưng Lý Ngư kia từ nhỏ đã theo sư phụ học nghệ giết người, nào có thời gian để học xướng thi ca lý khúc cơ chứ? Cho nên Lý Ngư với ký ức nghèo nàn kia thật sự ở phương diện này không thể thi triển được gì.
Không bằng…ngâm thơ vậy. Thơ cổ thì hắn vẫn có thể ngâm được mấy câu đấy, ví dụ như bài Tương tiến tửu của Lý Bạch. Nếu hắn ngâm: “Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát,
Triều như thanh ti mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt.
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai..."
Hắn tin tưởng, không chỉ Võ Sĩ Hoạch giật mình, mà ngay cả Dương Thiên Diệp bình thường hay liếc nhìn hắn như cười như không, ngoài cười nhưng trong không cười, nụ cười ẩn giống như giấu tàng đao cũng sẽ dập đầu bái phục hắn ngay!
Bài thơ hay là có thể vượt qua thời không, vượt qua chủng tộc, càng không cần danh sư giảng giải, mỗi người đều tự cảm nhận được sức hấp dẫn của nó. Bài thơ Tương tiến tửu này của Lý Bạch đặt tới trăm ngàn năm sau bất kể ai vừa thấy cũng đều cảm nhận được sức hấp dẫn trong đó. Lại giống như vị Thương Ương Gia Thố kia đã đem bài thơ của ông ta phiên dịch thành Hán ngữ vẫn mang đủ loại ý nhị vô tận của nó.
Rõ ràng không có ý nghĩa, nhưng thi nhân chân chính có thể giải thích cho bạn từng chữ từng câu có bao nhiêu ý nghĩa sâu sắc, nhất là bản thân lại là thơ hiện đại, lại dùng ngôn ngữ hiện đại, tổng cộng trên dưới chỉ một trăm từ thôi nhưng thi nhân có thể phân tích cho bạn ba giờ đồng hồ thế nào là thơ hay. Tất cả đều là lưu manh khoác áo hoàng đế.
Huống chi Đại Đường vốn là quốc gia thơ ca, nếu hắn thật sự ngâm bài Tương tiến tửu của Lý Bạch, hẳn sẽ mang đến bao nhiêu rung động cho mọi người ở đây. Nhưng hắn lại nghĩ nghĩ, rồi bỏ đi ý nghĩ này.
Đạo thơ của Thi tiên hắn cảm thấy rất tội lỗi. Hơn nữa, nếu ngâm bài thơ này ra, chỉ sợ thanh danh của hắn sẽ lan truyền khắp Đại Đường, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu danh nhân văn đàn muốn làm quen với hắn, lui tới gặp hắn, hắn còn không lòi cái đuôi ra ư?
Kết giao giữa văn nhân với nhau thì thi thơ chính là nội tình văn học chân chính của họ, trên bàn rượu dùng tửu lệnh, muốn ngươi làm một bài thơ, ngươi lại chẳng biết cách vận dụng thơ, hơn nữa cũng không biết bài thơ đó có hợp cảnh hay không, vậy chẳng phải là bệnh thần kinh sao.
Lý Ngư nhớ rõ kiếp trước từng xem một tài liệu quét của Thanh Mạt văn hiến trên mạng, là Bến Thượng Hải, một phong thư tình của cô gái thanh lâu viết cho tình lang của nàng, cách bỏ từ dùng câu của người ta, một mình mình xem thậm chí còn không hiểu được ý nghĩa của nó huống chi xem cùng nhiều người, còn giả mạo là người văn hóa, chỉ chốc lát sẽ bị lòi đuôi ra ngay, đến lúc đó thật sự là thân bại danh liệt rồi.
Lý Ngư đè nén sức hấp dẫn đạo thơ ra để khoe, chắp tay nói:
- Có châu ngọc Đô đốc trước đó rồi, Lý Ngư thật sự không dám tự bêu xấu mình.
Dương phu nhân nhìn ra Lý Ngư không giống như người có sở trường ngâm thơ làm phú, không muốn làm khó hắn, bèn nói:
- Phu quân à, chỉ cần vui là được, đừng làm khó Lý tiểu lang quân nữa. Tiểu Lang quân học chính là thiên nhân thuật, chỉ sợ không rảnh nghiên cứu thi từ ca phú.
Võ Sĩ Hoạch cười khà khà, đặt cốc rượu lên bàn Lý Ngư ngồi cười nói:
- Được rồi, bản đốc không làm khó ngươi nữa, ngươi tự phạt một ly đi.
Hoa Cô nhảy nhót nói:
- Để con rót rượu.
Sau đó chạy tới, dùng đôi tay dính đầy mỡ cầm bầu rượu lên rót đầy chén cho Lý Ngư. Lý Ngư bất đắc dĩ, đành phải nâng chén uống một hơi cạn sạch. Tuy nói thời đại này độ rượu không cao, nhưng uống liên tiếp hai chén đầy, hắn cũng hơi lâng lâng.
Võ Sĩ Hoạch thấy Lý Ngư tự phạt một ly, vui vẻ cười to, lảo đảo tránh ra hai bước, đưa tay quơ quơ, tùy tùng phụ trách diễn tấu hiểu ý, lập tức tấu lên một khúc vui nhộn.
Võ Sĩ Hoạch như bị rút gân, nâng một chân, dậm chân một cái, tay múa lên, giống như con khỉ lớn mà nhảy. Lý Ngư há hốc mồm, Võ Sĩ Hoạch, một vị quốc công gia, Đại đô đốc Lợi Châu, ông ta làm gì vậy?
Nhìn bộ dạng của ông ta, nào còn vẻ uy nghiêm của một vị đại quan chứ? Còn đâu phong độ trang nghiêm của sĩ tộc cao môn đây? A, Lý Ngư chợt bừng tỉnh ngộ.
Tuy rằng hắn có được trí nhớ của Lý Ngư kiếp này, nhưng lối tư duy của hắn vẫn là của Dương Băng đời sau, khó tránh khỏi cần phải có quá trình tiếp nhận, cho nên kinh ngạc một lúc mới phản ứng, Võ Sĩ Hoạch đang nhảy múa. Trong yến tiệc ca múa phải là kỹ nữ dân đen, đó là cách nhìn của đời sau rồi.
Hiện giờ thời đại này, quý nhân vừa ca vừa múa vừa uống rượu là chuyện rất bình thường, không cần nói Võ Đại đô đốc, cần nói đương kim Hoàng đế Lý Thế Dân thậm chí thái thượng hoàng Lý Uyên, một lời không hợp liền dùng “Giới vũ” cũng là chuyện thường xảy ra mà.
- Giới vũ?
Nghĩ đến cái từ này, Lý Ngư đột nhiên có cảm giác hết hồn. Hắn dự cảm không sai, lão Võ quả nhiên không thật sự buông tha cho hắn. Võ Sĩ Hoạch quay người giơ tay, ống tay áo vung vẩy, xoay tròn nhảy đạp, vặn eo ở trước bàn hắn, hiển nhiên là mời hắn cùng múa.
Thật ra cũng khó trách Võ Sĩ Hoạch không bỏ qua cho hắn, trong những người ở đây, ngoại trừ phu nhân thì còn có em vợ, ngoại trừ cô em vợ thì cũng chỉ còn con gái ông ta, ông ta không thể lôi kéo tôi tớ gia đinh lên cùng múa được, vậy thì đối tượng “Giới vũ” với ông ta cũng chỉ còn lại Lý Ngư hắn mà thôi.
Vừa rồi mời hắn hát, hắn từ chối, lúc này mời hắn múa, hắn mà tiếp tục từ chối nữa thì lại quá thất lễ rồi. Nhưng vấn đề là kiếp trước hay kiếp này hắn đều không có kinh nghiệm ở phương diện này.
Lý Ngư ngượng ngùng đứng lên, đang không biết có nên học theo Võ Sĩ Hoạch xoay người, vỗ ngực, đạp chân…cả hai cùng đóng thành đại tinh tinh hay không thì Võ Nguyên Khánh, Võ Nguyên Sảng đã chủ động nhảy ra ngoài, cởi bỏ áo khoác, lấy dây lưng lụa buộc lên trán, còn lấy chiếc lông đuôi của con gà rừng mà chiều đã săn được cắm ở trên trán, sau đó cùng cha mình đóng giả thành đại tinh tinh.
Lý Ngư thấy thế bèn bất chấp đứng lên, thầm nghĩ: “Người ta là Tư lệnh quân khu một phương, còn không sợ đóng giả thành đại tinh tinh, mình sợ cái đếch gì. Nên là của ngươi sẽ là của ngươi, không là của ngươi cũng không phải của ngươi, dứt khoát ra nhảy nào!”
Nhưng hắn không ngờ Võ Thuận và Hoa Cô cũng phấn chấn, hai người vốn ngồi bên cạnh Lý Ngư lập tức ngồi dậy. Hoa Cô đưa bàn tay nhỏ bé kéo tay Lý Ngư, hơn nữa còn cầm tay kia của hắn nhét vào tay Võ Thuận.
Mà Võ đại tiểu thư Võ Thuận cũng rất tự nhiên cầm tay hắn, thế là hai tỷ muội mỗi người cầm một tay hắn cùng kéo hắn ra sàn nhảy. Cả hai nhảy quanh đống lửa, bắt đầu múa, động tác múa vô cùng có vận luật. Lý Ngư phát hiện ra hai chị em ban đầu chân bước ngẫu hứng theo tiếng nhạc, nhưng sau đó điệu múa rất nhanh chóng đã thành hình.
Dương phu nhân nhìn cả nhà cùng múa thì bật cười, dùng quạt tròn che miệng, cùng muội tử Dương Thiên Diệp chế giễu kỹ thuật nhảy của phu quân và các con quá kém. Dương Thiên Diệp chỉ nghe, người ngồi thẳng, đầu vai hơi ngửa lên.
Mặc Bạch Diệm đang ngồi phía sau lập tức hơi nghiêng người sát lại gần nàng. Dương Thiên Diệp dùng quạt tròn che miệng, nói rất nhỏ:
- Tên Lý Ngư này….
Khi đang nói tới đây, Lý Ngư đang bị hai tỷ muội Võ thị lôi kéo múa cùng vừa lúc nhìn lại bên này. Người đẹp và rượu ngon, còn có vầng trăng sáng trên bầu trời, cũng không khiến hắn quên đi nốt ruồi son trên vành tai của Dương Thiên Diệp, nghi ngờ trong lòng hắn còn chưa tiêu tan, chẳng qua hắn chỉ chưa rảnh để nghiệm chứng nghi ngờ của mình với Dương Thiên Diệp mà thôi.
Lúc đang nhảy múa hắn nhìn thấy nàng ngồi đó thướt tha xinh đẹp, cười tươi như hoa, trong lòng khẽ động, chợt nhớ đến buổi chiều đã luận “phẩm đào” với lão Võ: xúc cảm (cảm giác ở tay), khẩu cảm (cảm giác ở miệng), dường như còn có một quan cảm nữa, nhưng không biết Dương Thiên Diệp này sẽ mang đến “tam cảm” như thế nào, ôi, chỉ nghĩ đến thôi đã rạo rực mê hoặc rồi…
Bắt gặp ánh mắt của Lý Ngư nhìn lại đây, đôi mắt hạnh quyến rũ của Dương Thiên Diệp khẽ cong lên, tựa như đôi vầng trăng lưỡi liềm hết sức mê hoặc, chiếc quạt tròn che mũi miệng, chỉ lộ ra đôi mắt tơ quyến rũ kia, nhưng giọng nói nhỏ xíu lại vang lên rõ ràng bên tai của Mặc Bạch Diệm:
- Mặc sư hãy lựa chọn cơ hội giết hắn đi!
Vừa nói vừa dùng ánh mắt biết cười mà tính kế giết người, sát khí đó lại bị đôi mắt cong quyến rũ đầy ý cười kia của nàng che giấu hoàn toàn.
Vị Công chúa lá ngọc cành vàng, sao có thể bị nam nhân khác ngoài hôn phu vấy bẩn được? Cho nên, Lý Ngư này phải chết.


Bạn cần đăng nhập để bình luận