Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 596: Thập diện mai phục..
Lý Ngư không xuất hiện, hắn tập trung lực lượng đối phó La Khắc Địch.
Trong mắt hắn, uy hiếp lớn nhất không phải là Thổ Phiên tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan, cũng không phải đại hào Cơ huyện Bành Phong, mà chính là La Khắc Địch thủ lĩnh Tam Đại khấu Lũng Hữu.
Vĩnh Đan đến còn có thể đi, Bành Phong ở nơi này không đi đâu được. Chỉ có La Khắc Địch, y là mã phỉ, lục bình không có gốc, chỗ nào cũng có thể sinh tồn, đây mới là địch nhân đáng sợ nhất, chỉ cần không chết thì giống như giòi trong xương, âm hồn không tiêu tan. Hai người đã kết ân oán từ trước, Lý Ngư đã nghe La Bá Đạo nói về người này là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, trừng mắt phải đáp lại ngay. Động đến người này cũng chỉ có thể đánh cho đến chết, đánh cho y tàn phế mới có thể tiêu trừ hoàn toàn tai họa ngầm.
Chi binh Lý Ngư có thể sử dụng chính là binh tù nhân của hắn. Những người này vốn là có gốc quân sự, nhưng Lý Ngư để Thiết Vô Hoàn huấn luyện bọn họ chủ yếu là tính kỷ luật, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn muốn nhanh chóng thành lập quân đội.
Thế nhưng, trận chiến đấu chân chính ở ngay tối nay, hơn nữa trận đấu này nghênh đón một cường địch trước mắt, trong lòng Lý Ngư sao có thể không khẩn trương, Tại thời thượng cổ, Trụ vương chinh phạt phản loạn Đông Di, bị Chu Vũ Vương đâm một đao sau lưng, trong lúc vội vã chỉ có thể tổ chức nô lệ trên chiến trường, kết quả không ít nô lệ lâm trận phản bội, bị ép tự thiêu trên lộc đài, sau khi chết còn bị dội nước bẩn, bị nói xấu thiên cổ, một bạo quân hiếm thấy.
Vết xe đổ nha! Cho nên Lý Ngư đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lệnh đám người Trần Phi Dương, Cẩu Đầu Nhi, Bao Kế Nghiệp chuẩn bị dây thừng ở sau vách núi, một khi binh phản chiến, đỉnh Chiết Mai không thủ được, vậy thì không còn cách nào khác là phải bỏ chạy. Sau đó Lý Ngư tự mình chạy tới chân núi, quân trận dưới chân núi chỉnh tề, đồng nghìn nghịt.
Lý Ngư đến là vì muốn tổng động viên trước trận chiến.
Vì ai mà chiến ở thời đại này gần như không ai có suy nghĩ này. Tham gia quân ngũ ăn quân lương, đi theo lão tử kiếm cơm ăn, đây là vấn đề nhiều tướng lĩnh thực hiện. Cao minh hơn một chút, chính là quân kỷ nghiêm minh, thưởng phạt rõ ràng, dùng cái này để khích lệ ý chí chiến đấu của tướng sĩ.
Thế nhưng Lý Ngư có được ý thức của đời sau nên hiểu rất rõ, giải quyết vấn đề vì ai mà chiến đấu kỳ thật vô cùng quan trọng. Có thể giải quyết được vấn đề này, ngưng tụ lực lượng quân đội, sức chiến đấu, là nhanh chóng tiến thêm một bạc thang. Thiết Vô Hoàn chuẩn bị cái này khá tốt, một thung lũng hình quạt, âm thanh có thể phóng to đến độ nhất định, các binh sĩ đứng dưới đấy rất tập trung, một khi phát sinh bạo động bốn phía thị vệ thân tín cầm Kình nỏ trong tay có thể phát huy uy lực lớn nhất.
- Các ngươi đều là tù phạm, trước khi trở thành tù phạm, không quản các ngươi là ai, đều đã phạm tội ác ngập trời!
Giọng nói của Lý Ngư quanh quẩn trong thung lũng, vì để cho mọi người đều nghe được rõ ràng, Lý ngư nói rất chậm.
- Hiện tại, ta chứa chấp các ngươi! Sau khi trải qua trận chiến khảo nghiệm tối nay, tất các các ngươi đều không còn là tù phạm, mà là binh là Lý Ngư ta tín nhiệm nhất!
Đoàn người đứng trang nghiêm trong thung lũng đông nghìn nghịt, vẫn không nhúc nhích.
- Thành lính của ta, thì là người của ta! Ta xây thành dưới chân núi Chiết Hoa Sơn, đã là nhà của các ngươi!
- Cơ Huyện là nơi tứ chiến! Thân hào ức hiếp, không thể sống! Người Thổ Phiên xâm phạm, không còn đường để sống! Mã phỉ hoành hành, không sống được! Thế nhưng, chỉ cần các ngươi tụ dưới cờ của ta, ta có bản lĩnh che gió che mưa cho các ngươi!
- Trận chiến này, có tất cả làm chứng! Người có chiến công cao nhất đều được thăng làm quân tướng, là quân tướng được triều đình tán thành, được hưởng quân lương! Năm mươi người đứng đầu có thể thành vợ chồng với năm mươi nữ quân dưới trướng của bổn tước!
Khe núi yên lặng lập tức xôn xao:
- Các ngươi có nhà, từ nay về sau có thể tiếp tục ở đây, người nhà các ngươi có thể làm con dân của bổn tước, được bổn tước che chở! Không có nhà, chỉ cần có chiến công cao, các ngươi được lên chức, nhà ở, có vợ, bổn tước đều giúp các ngươi giải quyết, cho các ngươi sinh con dưỡng cái, cho các ngươi cuộc sống tốt đẹp!
Lý Ngư nói câu này thì đã rất chắc chắn. Cơ Huyện đánh trận liên tục, nam nhân chết quá nhiều, hiện tại đi chăn nuôi trồng trọt, bán hàng duy trì kế sinh nhai cho gia đình đa phần là nữ tử, Lý Ngư đã thống kê rồi, tỉ lệ nam nữ Cơ Huyền gần như đạt đến một ba cách xa nhau. Cho nên, một khi nơi này xây dựng xong, trở thành một mảnh yên vui, hắn quả thật có thể nắm chắc binh dưới tay hắn, mỗi người đều có thể lấy một vợ, có một gia đình để họ lo lắng liều mạng đi bảo vệ.
Ở dưới xôn xao càng nhiều hơn, từng đôi mắt lạnh lùng bắt đầu toát ra ánh hào quang nồng cháy.
Lý Ngư không nói thêm gì nữa, đây đều là binh, chỉ sợ không có người đọc qua binh thư, không cần giảng đạo lý gì lớn, cũng không cần nói bốc phét, chỉ cần… đánh động nói vài điểm rõ ràng với bọn họ là đủ.
- Xuất phát!
Lý Ngư ra lệnh một tiếng, lập tức đã có người kêu gọi.
- Toàn bộ, đứng về phía sau! Xếp hàng theo thứ tự rời cốc, lãnh binh khí cửa cốc, nhanh! Theo tứ tự nhất ngũ bắt đầu, xuất phát!
Nhiều đội binh tù phạm nối đuôi nhau đi ra ngoài cốc, chờ đợi lĩnh hung khí nặng trình trịch, trước đó vốn có hung gàn bướng khi, trải qua huấn luyện thô bạo như địa ngục ở Chiết Hoa Sơn, họ khao khát tương lai sinh hoạt tốt đẹp, còn có khát vọng có được tiểu mỹ nhân mà bọn họ đã từng nhìn thấy, khiến cho bọn họ biến thành một cỗ máy chiến tranh.
Hiện tại bọn họ chỉ muốn kẻ địch lập tức xuất hiện, để bọn họ kêu gào, phun trào ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực ra ngoài.
La Khắc Địch và Từ Hải Cảnh đã không phụ sự kỳ vọng mà tới đây.
Đột kích đỉnh Chiết Mai vào ban đêm, lấy một cái giá thấp nhất làm thịt vị Nam tước kia, La Khắc Địch rất thích.
Vì không muốn kinh động người trên Đỉnh Chiết Mai, ngoài ba dặm y đã mệnh lệnh toàn quân xuống ngựa, tập trung ngựa để lại người chăm sóc, những người khác đi bộ tới. Từ Hải Cảnh đã thông báo, Chiết Hoa Sơn hiện tại đang xây công trường, nơi nơi không phải hố thì là rãnh mương, cao thấp phập phồng không bằng phẳng, đem ngựa tới đó cũng vô dụng. Một khi tấn công lên núi, ngựa càng không có tác dụng, bộ chiến là lựa chọn duy nhất của y.
Lặng lẽ tới gần, gần, càng gần…
Trên mặt La Khắc Địch lộ ra một nụ cười độc ác, chỉ có điều vì y đeo mặt nạ quỷ nên không ai nhìn thấy được.
- Châm lửa, giết qua đi
Bồng bồng bồng...
Từng cây đuốc được đốt lên, nhóm mã phỉ phát ra tiếng thét to xung phong, như quái điểu phát ra tiếng kêu to trong cốc yên tĩnh, dạt ra hai chân xông về phía trước.
"Hú…hú…hú ~~~~ "
Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng gào thét càng đáng sợ hùng hồn hơn, tiếng động kia… giống như hàng ngàn con sói, đồng thời hướng về phía ánh trăng tru lên.
Không có ánh lửa, chỉ nghe thấy tiếng kêu đáng sợ.
Đám mã phỉ một tay cầm đuốc một tay giơ đao xung phong sửng sốt, đây là động tĩnh gì thế? Sau đó, trong bóng đêm xông ra một đám bóng dáng như một đám sói, hai mắt sáng rực nguy hiểm, nơi nào có ánh lửa thì bọn họ lao về nơi đó, dáng vẻ hứng trí mãnh liệt, giống như xe không người lái chạy trên đường lớn trong thôn, toàn bộ thôn nam nữ già trẻ đồng thời cùng xuống sông bắt cá, sợ chậm một khắc bị người khác đoạt ánh hào quang vậy.
- Đây… là cái gì vậy?
Nhóm mã phỉ còn đang choáng váng không biết chuyện gì xảy ra đã bị bóng đen như nước thủy triều xông lên một loạt, va đập vào, thừa dịp đồng bọn đang chém giết liều mạng chen về phía trước, giống như chó dữ cướp đồ ăn…

Trận chiến ở Đỉnh Chiết Mai sao có thể không kinh động Đỉnh Tháỉ Cúc.
Rất nhanh, tin tức đã đưa tới trước cửa Dương Thiên Diệp đang ngủ.
Dương Thiên Diệp chỉnh y phục ra ngoài, Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị đã đứng đợi ở ngoài.
Ba người lên núi cao, đưa mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy dưới Đỉnh Chiết Mai đều là ánh lửa, tiếng gào thét chém giết mơ hồ.
Trong lòng Dương Thiên Diệp khủng hoảng nói:
- Nơi đó đã xảy ra chuyện gì thế?
Mặc Bạch Diệm hỉ hả nói:
- Nhìn tình hình này, không phải đại hào phú Cơ Huyện giả mạo mã phỉ muốn làm thịt Nam tước tới thu thuế mà chính là mã phỉ thật sự đã đến.
Dương Thiên Diệp gấp đến độ lòng như lửa đốt, lập tức quát:
- Mau! Lập tức tập trung nhân mã chúng ta đến viện thủ!
Mặc Bạch Diệm ngẩn ra, khuyên nhủ:
- Cô nương, thiếu Nam tước này chúng ta càng tiêu dao tự…
- Hồ đồ!
Bỗng nhiên Dương Thiên Diệp xoay người, căm giận nhìn Mặc Bạch Diệm. Đối với vị lão nô trung thành và tận tâm này, Dương Thiên Diệp còn chưa bao giờ mắng, nhưng lúc này lại thanh nghiêm sắc nói:
- Môi hở răng lạnh, đạo lý đó Mặc sư không hiểu sao? Thái Cúc và Chiết Mai đều là người ngoài, hôm nay trừ đi vị Lý…Nam tước kia, kế tiếp đến lượt chúng ta đấy! Tập trung nhân mã.
Mặc Bạch Diệm bị thần sắc của Dương Thiên Diệp làm cho phát sợ, lúng ta lúng túng nói:
- Được! lão nô… lập tức tập trung nhân mã!
Mặc Bạch Diệm vội vàng xoay người rời đi, Phùng Nhị ngập ngừng nói:
- Tối lửa tắt đèn, chỉ sợ địch ta không phân biệt được…
Nhưng y còn chưa nói xong, Dương Thiên Diệp đã nhẹ nhàng lướt đi.
Phùng Nhị đuổi tới chỗ ở của Dương Thiên Diệp, Dương Thiên Diệp đã từ trong phòng đi ra, thay trang phục gọn ghẽ, bên hông đeo đoản kiếm, trong tay chấp đơn đao, đằng đằng sát khí.
Phùng Nhị trợn mắt há mồm nói:
- Cô nương, cô đi đâu? Điện hạ!
Y còn chưa nói xong, Dương Thiên Diệp đã không thấy đâu…
Dưới Đỉnh Chiết Mai, Dương Thiên Diệp tự mình dẫn một đạo nhân mã chạy tới gần.
Thế nhưng càng tới gần tiếng chém giết càng yếu, lòng Dương Thiên Diệp đều nguội lạnh, tên sao chổi kia… chả lẽ đã bị người ta công lên núi rồi ư?
Vừa nghĩ như thế, Dương Thiên Diệp càng lo lắng.
- Dừng lại, người nào?
Phía trước đã mơ hồ thấy một chút ánh lửa, đó là cây đuốc còn chưa tắt vứt hỗn độn dưới mắt đất, nhưng đã có người quát hỏi. Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị lập tức nâng lá chắn đã đỡ, ngăn trước Dương Thiên Diệp.
Dưới ánh đuốc, thấy ẩn hiện khắp nơi đều là mũi tên phong hàn.
Dương Thiên Diệp nắm chặt đao trong tay, lông mày nhẹ nhàng nhấc lên nói:
- Đỉnh Thái Cúc… Tang Nhu, tiến tới cứu viện Tước gia, các ngươi là ai?
Người đối diện thở phào nhẹ nhõm, từ bọn họ có thể nhìn ra là tư thế lâm đại địch, một thân ảnh khôi ngô cao lớn xông ra, Thiết Vô Hoàn nói:
- Đa tạ Tang cô nương, Đỉnh Chiết Mai ta vững như núi thái sơn, một đám hại dân hại nước nho nhỏ không đáng để nhắc tới! Trong đêm địch ta khó phân biệt, không tiện nghênh đón cô nương lên núi, kính xin quay lại, chờ việc này xong A Lang nhà ta sẽ tới nhà đa tạ!
Dương Thiên Diệp nhìn thì mơ hồ nhận ra được người cao lớn này thật sự là người bên cạnh Lý Ngư, tức thì trong lòng buông lỏng, lúc này mới phát hiện, gió núi thổi qua, trên lưng phát lạnh, hóa ra không biết từ lúc nào đã vì kinh sợ mà đẫm mồ hôi lạnh rồi…
Binh tù phạm giống như chó điên, thật là đáng sợ! Cả đám đều giết đến điên rồi!
Dù La Khắc Địch toàn lực đốc chiến nhưng vẫn không ngăn được xu thế tan tác, cuối cùng chỉ có thể mang theo tàn quân chạy về phía sau, đêm nay đã không thể làm tiếp, cũng không biết từ lúc nào Đỉnh Chiết Mai có nhiều chiến sĩ đáng sợ như vậy, quả thực.. cuộc đời này chưa thấy bao giờ.
Trong lúc hoảng loạn không biết Từ Hải Cảnh chạy tới nơi nào, La Khấc Địch cũng không muốn để ý tới gã. Đoàn người đang bị chó điên Đỉnh Chiết Mai truy kích hoảng sợ chạy trốn, phía trước đột nhiên cây đuốc sáng như ban ngày, lại là một chi đại quân đông nghìn nghịt trước mặt.
- Không có khả năng! Làm sao…
La Khắc Địch dừng bước, không dám tin nhìn về phía trước. Qủa Nghị Đô Uý Lôi Lạc ấn đao nhìn mã phỉ chạy tán loạn, vẻ mặt như cười như không, y vừa định nói lời chế nhạo bỗng nhiên bị một người đẩy bả vai, lão đảo sang bên cạnh, phía sau một thanh niên tuổi trẻ thong thả bước ra, một thân giáp trụ được gọi là đẹp trai phong độ.
Viên tướng này tay trái ấn chuôi đao, tay phải chỉ điểm, lười biếng nhìn vào ngón tay của chính mình nói:
- Nghe lão La nói về ngươi rồi, nghe nói ngươi rất có năng lực hả?
Hột Can Thừa Cơ nhíu mày nói:
- Rốt cuộc có bao nhiêu năng lực thế?


Bạn cần đăng nhập để bình luận