Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 52: Đi vào núi
húy Vân Lang, cũng từng được gọi là Hoàng Bách, Trương Phi Bách, bởi vì có hơn vạn cổ bách xanh ngắt, tạo thành một hành lang màu xanh kéo dài vô tận, đường lên núi hơn 300 dặm, cây bách xanh tươi dọc theo dãy núi phập phồng, vượt qua suối sâu khe rãnh, uốn lượn khúc chiết, xa xa nhìn lại tựa như một dải mây xanh uốn quanh trong núi, nên mới có cách gọi là Thúy Vân lang
- Thời Tam Quốc, Hạ Hầu Uyên trấn thủ Dương Bình quan, Trương Cáp thủ Quảng Thạch, Từ Hoảng thủ Mã Minh Các tới Dương Bình, ba nơi hỗ trợ lẫn nhau, kiềm giữ Lưu Bị trong mấy tháng. Tận một năm bảy tháng, Lưu Bị phái Trần Thức dẫn hơn mười doanh binh mã, tiến công Mã Minh Các mới cắt đứt đường núi, toàn diệt Trương Cáp.
Bắt gặp ánh mắt khâm phục kính trọng và ngưỡng mộ của Dương Thiên Diệp, Võ Sĩ Hoạch tựa như thiếu niên bị một tiểu mỹ nhân nhìn chăm chú cũng không khỏi cảm thấy lâng lâng trong lòng. Kể lại chuyện cũ Tam Quốc vốn ông ta muốn khoe khoang tài học của mình, lúc này tinh thần thêm phấn chấn, thanh âm lại càng hùng hồn.
- Từ Hoảng sau khi biết đã vội vã dẫn binh mã bản bộ tấn công Trần Thức. đánh cho Trần Thức đại bại, quân tốt bị rơi xuống vách đá nhiều vô số kể. Trương Phi nghe tin vội vã dẫn binh chạy tới, tập kích Trương Cáp ngay trong đêm, đánh cho Trương Cáp tơi bời khói lửa. Chính là trên con đường nay vừa lui ba trăm dặm, hậu nhân tại nơi này ghi nhớ năm Dực Đức tướng quân dũng mãnh phi thường cỡ nào.
Lý Ngư cũng gật đầu liên tục, vuốt vuốt sống mũi lầm bầm:
- Hóa ra là “Đệ nhất tích huyết” của Trương Cáp là Trương Phi!
Tuy giọng của hắn rất nhỏ nhưng không ngờ Hoa Cô ở bên cạnh hắn lại nghe được, cô bé tò mò nhìn hắn, hỏi:
- Lý Ngư ca ca, huynh nói gì vậy?
Lý Ngư giật mình, chẳng lẽ lại phải giải thích với một con bé vắt mũi chưa sạch vì sao gọi là “Đệ nhất tích huyết” ư? Hắn cười tươi, đáp:
- À, là ta nói vị Trương Dực Đức tướng quân này quá tài giỏi. Hà hà, hà hà…
Võ Sĩ Hoạch mỉm cười, nói:
- Dực Đức tướng quân mạnh mẽ can đảm, ai có thể đánh bại được. Cũng chỉ có những kỳ tài có thuật thiên thiên nhân như ngươi mới có thể kiểm tra đánh giá Trương Phi mà thôi, ha ha…
Ông ta lại vuốt râu, nói tiếp:
- Ta thấy nơi này phong cảnh đẹp đẽ, lại có suối nước trong vắt, cỏ cây tươi tốt, xe đi vào trong rừng thì dừng lại, sau đó dựng lều, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ như thế. Mọi người cứ đi dạo chung quanh một chút.
Sau đó ông ta ra lệnh quân tốt tùy tùng, người làm nha hoàn…lập tức làm việc, để xe, buộc ngựa, dỡ hàng đều để vào trong rừng nghỉ ngơi, rồi hạ cọc trên bãi cỏ, dựng lều trại. Lý Ngư nhìn đám nha hoàn tùy tùng đem than củi, thịt dê đã làm sạch bắt đầu nướng lên.
Hai huynh đệ Võ Nguyên Khánh, Võ Nguyên Sảng nghe cha nói được tự do hoạt đông thì vui vẻ, cả hai cầm cây cung và hai bình tên khoác lên vai, kích động đi vào sâu trong rừng, vài tên quân tốt chạy theo, đoàn người dần dần biến mất trong rừng.
Võ Sĩ Hoạch đỡ Dương thị, nói:
- Nương tử, chúng ta đi lên trước xem thác nước kia đi.
Dương thị mỉm cười gật đầu, Võ Sĩ Hoạch đỡ một cánh tay của Dương thị, ánh mắt lại như vô tình nhìn về phía Dương Thiên Diệp, vừa lúc bắt gặp đôi mắt sáng trong của nàng đang chăm chú nhìn mình thì tim ông ta không khỏi nảy lên, vội ho khan một tiếng, nói:
- Thiên Diệp à, muội cũng đi cùng tỷ tỷ muội đi.
Dương Thiên Diệp cười tươi tắn, đáp:
- Tỷ tỷ và tỷ phu cứ đi đi ạ, Thiên Diệp muốn đi ngắm chung quanh một chút.
Trong lòng Võ Sĩ Hoạch thất vọng, đành nói:
- Ừ, phong cảnh nơi đây tuy thanh tú đẹp đẽ nhưng vẫn có dã thú lui tới, muội phải cẩn thận đấy.
Dương Thiên Diệp dịu dàng nói:
- Tỷ phu yên tâm, Thiên Diệp sẽ không đi xa đâu ạ.
Võ Sĩ Hoạch nghe giọng nói dịu dàng của nàng, chút thất vọng trong lòng lập tức trở nên ấp áp.
Ông ta đỡ Dương thị đi, từ xa đã nghe thấy tiếng gầm rú của thác nước, thần trí lập tức tỉnh táo, lòng tự trách: “Võ Sĩ Hoạch ơi là Võ Sĩ Hoạch, cả đời ngươi có sóng gì mà chưa từng thấy chứ? Đế vương tướng tướng cũng thường lui tới, vì sao lại bị một tiểu cô nương làm cho hỉ nộ bất thường? Chỉ một câu nói của nàng đã làm cho ngươi thất vọng, một nụ cười của nàng lại làm cho ngươi thấy vui vẻ, thật là nực cười. Chẳng lẽ ngươi còn vọng tưởng vẻ đẹp Nga Hoàng Nữ Anh, Tề nhân ư?”
Vị soái đại thúc quyền cao chức trọng, nghi biểu bất phàm này cố nhiên là đã từng gặp không biết bao nhiều tiểu mỹ nhân rồi, nhưng thanh lịch động lòng người như Dương Thiên Diệp lại không nhiều, hơn nữa thân phận của cô em vợ này lại có chút cấm kỵ, điều đó lại càng hấp dẫn hơn, trong lúc nhất thời lại biến thành lo được lo mất.
Dương Thiên Diệp dùng phương thức lạt mềm buộc chặt đuổi Võ Sĩ Hoạch đi, sóng mắt lại chuyển, nhìn thấy Hoa Cô một tay cầm thúc nước cần câu, tay kia nắm tay của Lý Ngư, đang đầy kích động đi về hướng một đầm nước trong vắt do nước suối trong núi ngưng tụ nên, miệng hoan hô:
- Lý Ngư ca ca, mau đi tìm nơi có nhiều cá cho muội đi.
Dương Thiên Diệp cười một tiếng cũng vội vàng đi theo. Nàng vừa muốn đối phó Lý Ngư, nhưng lại muốn tìm hiểu hắn thêm. Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đối với việc Lý Ngư có bản lĩnh vượt qua người thường như đã nghe, nàng hết sức kiêng kị, như lâm đại địch.
Lý Ngư bị Hoa Cô kéo tới bên hồ nước, chỉ thấy đó chỉ là một đầm nước xanh biếc, trong suốt, rộng chưa đến ba mẫu, chung quanh cỏ cây tươi tốt, phong cảnh vô cùng diễm lệ.
Đại tiểu thư Võ Thuận cũng cầm cần câu đi đến, tuy nàng lớn hơn nhị muội Hoa Cô vài tuổi, nhưng lòng háo thắng lại không kém cút nào. Hoa Cô có Lý Ngư hỗ trợ, trong lòng nàng thấy rất bất mãn, nhưng dầu gì nàng cũng lớn tuổi hơn, nên ngại học theo nhị muội bám lấy Lý Ngư, bảo hắn giúp mình.
Võ Thuận đi tới bên hồ, đi vòng quanh hồ một hồi, lựa chọn nơi có tầm nhìn rộng thoáng, lại có tảng đá lớn để ngồi bèn đặt cần câu xuống. Lý Ngư bị Hoa Cô kéo đi, nghĩ giờ đang là cuối thu, hẳn cá cũng thích nơi có ánh nắng, vì vậy bèn chọn một nơi có ánh mặt trời chiếu vào, nói:
- Chọn chỗ này đi.
Hoa Cô nào biết phán đoán của Lý Ngư lại tùy ý như thế, cho rằng Lý Ngư ca ca của nàng giúp nàng tỉ mỉ tính toán, bèn kích động cầm cần câu qua đó, chuyên tâm đọ sức với tỷ tỷ.
Đợi khi Hoa Cô ngồi xuống hắn mới phát hiện vị trí của cô bé lại hướng thẳng với ánh mặt trời, chung quanh cỏ dại cùng lắm cao đến nửa người, căn bản không có tác dụng che mát. Hắn lại nhìn sang Võ Thuận bên kia, người ta lựa chọn một nơi phong thủy rất tốt, tầm nhìn rộng thoáng, có đá để ngồi, đằng sau có cây đại thụ, tán rộng đủ che mát, che được ánh mặt trời nóng bức.
Lý Ngư thầm thè lưỡi, khụ khụ, trẻ con phơi nắng không có gì không tốt cả. Cô bé đang tuổi lớn, phơi nắng nhiều có thể bổ sung canxi. Hắn tìm được lý do bào chữa cho mình nên yên tâm hơn thấy Hoa Cô đang tập trung thi câu cá với tỷ tỷ mình thì cũng không quấy nhiễu cô bé nữa mà bắt đầu đi dạo. Lúc quay người đã thấy Dương Thiên Diệp Dương đang thướt tha đi về phía hắn.
- Lý tiểu lang quân! Tiểu nữ tử có thể vinh hạnh được đi dạo chung quanh với lang quân không?
Mỹ nhân này từ nhỏ đã được Mặc Bạch Diễm và đám thái giám giáo dục nghiêm khắc, từng học lễ nghi cung đình, không chỉ từ cách ăn mặc, từ cách nói năng, từng cử chi đều hết sức tao nhã, cao quý, quyến rũ.
Không chỉ riêng động tác, mà ngay cả một ánh mắt khi nhìn người có thân phận và địa vị khác biệt thì nên là thái độ gì, góc độ gì, vẻ mặt gì đều từng được huấn luyện nghiêm ngặt. Nếu người này có địa vị cao hơn nàng, hoặc là phu quân của nàng, vậy nàng sẽ phải dùng một chút kỹ thuật quyến rũ rồi.
Một chút thì hoàn hảo, còn hơi quá thì sẽ biến thành dâm phụ phong lưu, sẽ phản ngược lại. Lúc này Dương Thiên Diệp hơi ngước mắt lên hỏi, dùng chút thủ đoạn nho nhỏ từng được dạy, trong giọng nói ngây thơ lại mang nụ cười thẹn thùng quyến rũ, giống như đôi móng vuốt nhỏ của miêu tinh, cào gãi người ta mang cảm giác không thể diễn tả được.
Lý Ngư là nam giới, hơn nữa còn là đàn ông khỏe mạnh cả về thể xác và tinh thần, cho nên vừa bị ánh nhìn vừa câu nói này của Dương Thiên Diệp thì tim cũng đập mạnh lên, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ hào phóng, nói:
- Không dám không dám!
Hắn bước lên, nhã nhặn chìa tay với Dương Thiên Diệp:
- Cô nương, mời!
Khi hắn vừa nói xong, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai má trắng mịn của Dương Thiên Diệp, bất chợt thoáng nhìn thấy trên vành tai nhỏ nhắn tinh tế của nàng có một nốt ruồi đỏ rất nhỏ, nhưng bởi vì làn da trắng nõn nên nó hết sức bắt mắt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận