Tiêu Diêu Du
Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua
Chương 116.1: Loạn quyền đánh chết lão sư
Cẩn thận mấy cũng có sai sót, Lý Hoành Kiệt tập trung nhân thủ khống chế chặt chẽ tòa viện này. Tuy nhiên Võ phủ quá lớn, bọn họ lại không thể vào thành quá nhiều người, chỉ cần tập trung người khống chế nơi mấu chốt là được.
Tuy nhiên, Hột Can Thừa Cơ đã có một sơ suất, Lý Hoành Kiệt chưa quen thuộc tình hình trong phủ Đô đốc cho nên không để ý đến gần đây ở trên vách tường có mở thêm một cửa phụ.
Kỳ thật ở nơi này vốn đã có một cửa nhỏ để trực tiếp đi thông tới khách xá, bởi vì bình thường những người có thể ở lại khách xá đều là những bằng hữu cực kỳ thân thiết, nên cửa nhỏ để tiện lợi cho việc đi lại với bọn họ. Tuy nhiên Võ Sĩ Hoạch sắp chuyển đến địa phương khác nhậm chức, thân thích bằng hữu của ông ta phần lớn không phú thì quý, đều có ràng buộc, lại rất ít khi đến Lợi Châu làm khách.
Võ Sĩ Hoạch nghĩ cửa này không cần thiết nên phong kín lại, cây dây leo sinh trưởng rất tốt nên lấp kín tường này, biến thành một hàng rào màu xanh lục, bình thường cũng ít người chú ý.
Lý Hoành Kiệt phái người phong tỏa sân, nóc nhà, cửa, đầu tường nhưng lại không để ý đến trên vách tường bên này, trong lớp dây thường xuân bảo phủ còn có một hốc lớn.
Võ Sĩ Hoạch mở cửa này ra một lần nữa là do cân nhắc tới việc ông ta sắp phải rời đi, Đô đốc mới sắp đến nhậm chức, mà cửa này là do nha môn tạo ra cho quản phủ tới nhậm chức nên muốn để cho nó trở lại như cũ, chỉ có điều trên tường vừa mới khởi công, còn chưa kịp sửa sang lại.
Phan đại nương vốn là châm nương của quý phủ, hàng ngày đều đi lại ở quý phủ, đương nhiên biết rất rõ việc này. Bởi vì con trai đang đi dự tiệc chưa trở về, hơn nữa tối nay còn phải bỏ trốn nên bà không ngủ mà đi ra bên ngoài, mơ hồ nghe thấy tiếng động, dường như có người đang nói chuyện, hình như là giọng của Cát Tường.
Phan đại nương liền đẩy cửa đi ra ngoài, muốn nhìn xem có chuyện gì. Bà vừa đi ra ngoài thì thấy có ánh đèn, hai Đại hán kéo Cát Tường đi, vì còn đang ở trong phủ Đô đốc nên Phan đại nương cũng không nghĩ là có nguy hiểm, có điều đêm nay phải bỏ trốn nên muốn hỏi Cát Tường đi đâu, tránh làm hỏng kế hoạch.
Phan đại nương liền cao giọng gọi:
- Cát Tường, cháu đi đâu vậy?
Gọi xong bà lập tức đuổi theo, Cát Tường dừng lại, thấy Phan thị vội nói:
- Dạ! Đại nương, Lý Ngư ca ca say, cháu đi xem huynh ấy một chút.
Cát Tường tới quý phủ làm khách, khác với Phan đại nương vốn là người làm ở quý phủ, nàng rất ít tiếp xúc với người của quý phủ nên không rõ nơi tổ chức tiệc là ở đâu, bởi vậy Vương Côn Luân, Trịnh Thế Hữu hẳn nói dối nàng là Lý Ngư say mèm, mời nàng đi hỗ trợ ăn uống một chút, Cát Tường không hề hoài nghi.
Kỳ thật Cát Tường không khờ dại đến mức như vậy, không phải người nào cũng dễ dàng tin tưởng. Nhưng đây là phủ Đô đốc, nàng lại ở đây nhiều ngày như vậy, lòng cảnh giác đã sớm phai nhạt, ai cũng không ngờ trong phủ Đô đốc lại có người không có ý tốt với nàng, cho nên không hề nghi ngờ có sự lừa dối trong đó.
Phan đại nương cũng biết đêm nay thiết yến ở nhị đường, nghe thế thì trong lòng nghi hoặc, trừng mắt với Vương Côn Luân và Trịnh Thế Hữu nói:
- Các ngươi là ai? Trên dưới Võ phủ lão thân đều biết, sao lại chưa từng thấy các ngươi?
Phan đại nương vừa hỏi, Cát Tường lập tức phát hiện có khác thường, vội vàng tránh khỏi hai người đứng bên cạnh Phan đại nương.
Phan đại nương nói:
- Hơn nữa, Võ gia thiết yến rõ ràng là ở nhị đường, các ngươi dẫn Cát Tường đi về phía này là có ý gì? Viện tử này vốn không có ai ở.
Bà nói nàng biết hết mọi người trên dưới Võ phủ, lại xưng Võ Sĩ Hoạch là Võ lão gia, hơn nữa tối này bà phải rời khỏi đây nên thay một bộ trang phục mộc mạc gọn gàng, Vương Côn Luân và Trịnh Thế Hữu nghe thấy vậy đương nhiên nghĩ bà là tỳ nữ của quý phủ.
Cho nên hai tên không hề cố kỵ bà, Vương Côn Luân kéo Cát Tường sang một bên, bịt miệng của nàng lại. Trịnh Thế Hữu lộ vẻ mặt hung dữ, trầm giọng quát lớn:
- Bọn hạ nhân ti tiện, ngươi thì biết cái gì! Hôm nay Kinh Vương điệ hạ tới thăm Võ đô đốc, tới nghỉ ngơi tại đây. Điện hạ trong đêm tĩnh mịch, cần người hầu hạ, ngươi lo việc của ngươi đi, chớ xen vào việc của người khác, nếu không ta giết chết ngươi ngay đó!
Nếu Phan đại nương thật sự là một gia nô tôi tớ của quý phủ Võ Sĩ Hoạch, sau khi bị hai người đe dọa đương nhiên sẽ không dám lộ ra ngoài. Cát Tường cũng không phải là nữ quyến của Võ đô đốc, người để ý nàng lại là một vị Vương gia, một người hạ nhân sẽ giả câm giả điếc hay là bênh vực lẽ phải, lựa chọn này không phải quá rõ ràng rồi sao?
Cho dù bà có đi bẩm báo Võ Sĩ Hoạch, Võ Sĩ Hoạch cũng sẽ e dè đối phương là Vương gia mà nhắm mắt cho qua. Cho dù Võ Sĩ Hoạch đồng ý ra mặt hỏi về việc này, bảo vệ sự trong sạch của Cát Tường, cũng không vì một gia nô mà trở mặt với Vương gia.
Vương Côn Luân và Trịnh Thế Hữu nhận định Phan thị là gia nô của Võ phủ, cho nên sau khi đe dọa nghĩ bà sẽ không dám làm gì bèn kéo Cát Tường đi vào trong tiểu viện. Tiểu dân cũng có trí tuệ của tiểu dân, Phan thị vừa nghe hai người nói rõ thân phận và dụng ý, lập tức tỉnh táo không nói gì.
Vẻ mặt của bà vốn cũng đầy kinh hoàng, không cần phải ngụy trang, trong mắt hai người Vương Côn Luân, hiển nhiên cho là hạ nhân đã bị thân phận Vương gia làm cho sợ hãi.
Cho đến khi hai người bịt miệng, kéo Cát Tường đang sợ hãi biến mất dưới ánh trăng, Phan đại nương mới vén váy áo chạy như điên.
Từ khách xá tới nhị đường rất gần, bà đương nhiên sẽ không đi vòng qua cửa chính. Hơn nữa đêm tối như mực, bà lại đi giày mềm, chạy cũng gây không một tiếng động nào, cho nên thông qua lỗ hổng ở vách tường chui vào, không gặp phải cản trở nào cả.
Lý Ngư vừa nghe thấy vậy lập tức căng thẳng, chạy ra ngoài. Mặc Bạch Diệm làm sao để cho hắn chạy thoát, xoay cổ tay lập tức chụp vào bả vai của hắn. Vừa rồi Lý Ngư không kịp ứng phó, lúc này làm sao dễ dàng chịu yên, xoay eo một cái, hai tay đánh ra, khi chụp vào vị trí ngực bụng của Mặc Bạch Diệm mới lập tức phát lực thật mạnh.
Đây là băng sơn kích, dựa vào kỹ năng áp sát người khác mà bạo phát ra ngoài, lực sát thương rất lớn, Mặc Bạch Diệm còn chưa từng thấy hắn dùng võ công nên không đề phòng, không ngờ công phu của hắn cũng không tệ, kinh ngạc “ồ” lên một tiếng, lập tức rút bụng hấp khí, cực lực ẩn tránh, ngực bị chưởng của hắn quét đến nhất thời khó chịu giống như bị hỏa thiêu.
May mà ứng biến kịp thời, một chưởng này cũng không đến mức bị thương nội phủ, hiếm khi Mặc Bạch Diệm bị thiệt thòi như vậy, lão giận dữ quát:
- Tiểu tử thật vô lễ!
Nói xong, sau lưng rung lên, năm ngón tay xòe ra nhân cơ hội chộp vào ngực của Lý Ngư.
Mặc Bạch Diệm một thân công phu, công phu trên người uy lực cực lớn, một trảo này dùng toàn lực, chỉ lực kinh người, toàn lực xòe năm ngón tay ra, giống như bổ trảo lấy thịt trên người, nếu như công phu của hai người kém nhau quá xa, chỉ cần dựa vào một đôi tay không, giết đi một người cũng không phải là không được.
Không ngờ, Lý Ngư vận dụng công phu của bản thân càng ngày càng thuần thục, hắn vốn không hi vọng một chiêu vừa rồi có thể làm tổn thương tới Mặc Bạch Diêm, vì vậy chỉ dùng có tám phần mười công lực, lực không dùng hết lập tức biến chiêu.
Một kích sẩy tay, thân thể hắn lập tực cúi xuống, hai tay ôm một cái, ôm khiến Mặc Bạch Diệm cong đầu gối, để đầu gối Mặc Bạch Diệm vào lồng ngực mình, đầu đâm mạnh vào bụng của Mặc Bạch Diệm.
Chương 116.2: Loạn quyền đánh chết lão sư
Một khi bị trúng chiêu này thì không còn biện pháp để chống cự, Mặc Bạch Diệm đường đường là cao thủ đại nội trong Tùy cung, vì khinh thường Lý Ngư một thân tạp học nên bị trúng chiêu. Hai đầu gối vừa bị kéo, không tự chủ được cong về phía lồng ngực của Lý Ngư, ngay sau đó trán Lý Ngư liền đâm mạnh của bụng lão ta.
Mặc Bạch Diệm gào lên tiếng kêu đau đớn, hơi thở hỗn loạn, Tuy nhiên Lý Ngư vẫn chưa dừng tay, thân hình thẳng lên, một chiêu “Đồng tử bái phật”, hợp hai tay thành chữ thập, đầu ngón tay đâm vào xương sụn ở cổ họng Mặc Bạch Diệm. Mặc Bạch Diệm còn chưa dứt tiếng kêu thảm thiết lại bị thêm một hắc quyền, đau đến mức chảy cả nước mắt.
Biến hóa liên tiếp này không chỉ Dương Thiên Diệp mà ngay cả Hột Can Thừa Cơ cũng cảm thấy choáng váng, có vẻ như võ học tổ hợp chính hiệu Lý Ngư còn chưa kết thúc, sau khi mười ngón tay của hắn đâm vào cổ họng của Mặc Bạc Diệm, lập tức tách hai tay ra, nắm lấy bả vai của Mặc Bạch Diệm, đầu gối linh hoạt nhấc lên, đụng trúng vào hạ âm của Mặc Bạch Diệm.
Hột Can Thừa Cơ chứng kiến mà nhe răng nhếch miệng, giời ạ, cũng quá độc ác, đây là công phu gì thế, võ công của lưu manh đầu đường cuối ngõ sao, như thế viên bi cũng phải nát bét rồi!
May mà Mặc sư phụ không còn viên bi nào, nếu không lần này cũng mất đi nửa cái mạng, mặc dù như vậy, Mặc Bạch Diệm bị đả kích liên tiếp cũng hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Mặc Bạch Diệm bị trúng mấy đòn liên tiếp của Lý Ngư khiến cho hai mắt trắng dã, Lý Ngư lại cong eo một hổ cái nữa, khuỷu tay lại nện ở động mạch trên cổ của Mặc Bạch Diệm.
Dù Mặc sư phụ một thân võ công, nhưng từ khi theo sự phu học nghệ cũng chưa từng bị ai nắm như vậy, năng lực kháng đòn cũng yếu đi, hai mắt Mặc Bạch Diệm trắng dã, tuy muốn cố hết sức duy trì cơ thể thăng bằng nhưng vẫn xiêu vẹo đầu cắm xuống đất.
Ngã xuống đất, Mặc Bạch Diệm vẫn không chịu nhắm mắt hôn mê, hai mắt trắng dã không ngừng chớp động. Lão ta thực sự không cam lòng, nếu không coi thường Lý Ngư, làm sao lão bị thất bại thảm bại như vậy. Tung hoành cả đời trên giang hồ, không ngờ lại bị lật thuyền, trong lòng Mặc tổng quản đầy oán hận.
- Công phu giỏi!
Hột Can Thừa Cơ lớn tiếng tán thưởng, cười nói:
- Tiểu thần tiên có công phu tới bậc này, là mỗ xem thường ngươi. Viên tiên sinh không chịu làm quân sư cho ta, không bằng ngươi tới làm cho ta đi.
Lý Ngư làm sao để ý tới lời trêu chọc của gã, trầm mặt nói:
- Ngươi cứ đoạt giang sơn của ngươi, ta cứu người của ta, nhường đường!
Dứt lời, thuận tay quơ lấy một cái ghế, nhảy ra hành lang, đối diện với Lý Hoành Kiệt đang cầm đao.
Phan thị kinh hãi chạy tới truyền tin cho con trai, căn bản không biết đang xảy ra chuyện gì, nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi hoảng sợ, kêu lên:
- Con à, con đang làm gì vậy?
Phan thị lúc này mới để ý tới Hột Can Thừa Cơ đang đặt đao vào cổ Viên Thiên Cương, Dương Thiên Diệp và tỷ phu nàng cũng dựa vào nhau rất “chặt chẽ”, rõ ràng là vặn cánh tay ông ta ra sau, không khỏi thất thanh kêu lên:
- Đã xảy ra chuyện gì thế?
Lý Ngư cầm theo ghế dựa, đối mặt với đại đao của Lý Hoành Kiệt, nhìn về phía Dương Thiên Diệp, Hột Can Thừa Cơ, nói:
- Võ Đại đô đốc đã ở trong lòng bàn tay các ngươi, bên ngoài cũng có bao nhiều gia tướng hộ viện cũng không làm gì được các ngươi, ta muốn đi cứu người, chớ ngăn cản ta!
Hột Can Thừa Cơ cười to nói:
- Cẩu Vương gia kia còn không thể so được với đạo tặc chúng ta, Lý Hoành Kiệt nhường đường, để hắn đi.
Tuy tính cách Hột Can Thừa Cơ thô lỗ, lúc này đột nhiên trong lòng lại sáng ra, nghĩ đến một khi Lý Ngư xông vào làm khó dễ Kinh Vương thì sẽ không có chỗ dung thân, tốt nhất là để hắn giết Kinh Vương, vậy thì càng tăng mở ra lối thoát cho mình, cho nên rất sảng khoái đồng ý với Lý Ngư.
Đương nhiên là Võ Sĩ Hoạch đã ở trong lòng bàn tay gã, người trong Võ phủ có nhiều hơn nữa, có điều thêm quân đội gã cũng không sợ, nhưng đó chỉ là một nguyên nhân.
Lý Hoành Kiệt nghe Hột Can Thừa Cơ nói theo bản năng liền đứng sang bên cạnh nhương đường. Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo mẫu thân, nói:
- Chúng ta đi!
Hắn vừa nói xong, chợt nghe Dương Thiên Diệp hoảng loạn kêu to:
- Dừng tay! Cẩn thận!
Lý Ngư toát mồ hôi, tuy hắn không biết tình hình ở phía sau, võ công cũng không tu luyện đến cảnh giới thượng thừa giác quan thứ sáu bén để có được biết được tình hình phía sau, nhưng theo bản năng hắn biết Dương Thiên Diệp kêu thất thanh “cẩn thận” là nói với mình. Hắn cũng không biết nguyên nhân vì sao, nhưng hắn chỉ biết là vậy.
Lúc này tay trái hắn đang kéo mẫu thân, tay phải cầm ghế nhựa, hắn vội vàng đẩy mẫu thân sang bên cạnh, xoay người đưa ghế dựa trong tay ra ngoài đón đỡ.
- Bang!
Mặc Bạch Diệm mỗi ngày đều dùng nước thuốc ngâm, luyện mười ngón tay cứng như thép khiến cho ghế dựa chấn động vỡ thành vụn gỗ, đẩy năm ngón tay cắm vào ngực của Lý Ngư. Con ngươi Lý Ngư bỗng nhiên co rút lại, lập tức lộ ra vẻ kỳ lạ.
Dương Thiên Diệp căng thẳng, đột nhiên buông Võ Sĩ Hoạch ra, chạy vội tới.
Không ngờ Dương Thiên Diệp lại thả người trọng yếu nhất?
Hột Can Thừa Cơ nhìn thấy lập tức sầm mặt lại, vừa nhìn Viên Thiên Cương lại nhìn Võ Sĩ Hoạch, phán đoán Võ Sĩ Hoạch quan trọng hơn một ít. Lại nói tuy Viên Thiên Cương thần thông thuật thần toán, y thuật lăng tuyệt, nhưng lại không biết võ công, cũng không sợ y làm ra trò gian gì.
Hột Can Thừa Cơ lập tức buông Viên Thiên Cương ra, xông vào Võ Sĩ Hoạch, kề đao trên cổ ông ta:
- Đừng nhúc nhích! Nếu dám làm bừa, ta sẽ làm thịt ngươi!
Hột Can Thừa Cơ đe dọa một câu lập tức quay đầu nhìn ra phía ngoài, Dương Thiên Diệp vừa mới đẩy Mặc Bạch Diệm ra, chỉ thấy trên ngực Lý Ngư có một vết thương lớn máu tươi chảy ra khắp thân thể, máu nhuộm áo bào, không khỏi lắc đầu thở dài:
- Đáng tiếc! Đáng tiếc! Quân sư của ta ra đi, so với Bàng Thống của Lưu Bị còn nhanh hơn.
Võ công Mặc Bạch Diệm cao hơn Lý Ngư, nhưng lại bị thiệt thòi trong tay Lý Ngư. Nhớ ngày đó lão là tổng quản trong hoàng cung Đại Tùy, dưới một người mà trên vạn người, tay nắm quyền to, uy phong bát diện. Tuy những năm gần đây phải lưu lạc giang hồ, nhưng võ công vừa cao, tài nguyên lại nhiều, tung hoành hai phe hắc bạch cũng chưa từng chịu thiệt thòi lớn tới như vậy.
Lúc này lại ăn thiệt lớn trong tay Lý Ngư, lại ở trước mặt chủ tử của lão ta, quả thực phẫn nộ tới cực điểm. Công lực của lão thâm hậu, khôi phục cũng rất nhanh, ý thức vừa được khôi phục, hơi thở chưa kịp ổn định đã giận dữ nhảy lên, xông về phía Lý Ngư, đúng lúc lại bị Công chúa điện hạ ra sức đẩy ra, không khỏi ngẩn người.
Mặc Bạch Diệm kinh ngạc nhìn lại, thấy Công chúa điện hạ nhà mình lệ ngập trong mắt, lập tức ngây người, đột nhiên liên hệ tới một loạt những hành động do dự trước đây của công chúa điện hạ, lão công công vào cung từ khi còn là thiếu niên không hiểu rõ tư vị rốt cuộc cũng hiểu được vấn đề then chốt:
- Chẳng lẽ… Công chúa điện hạ thích tiểu tử kia?
Phan thị nhìn thấy ông lão tóc bạc dùng tay đâm vào ngực con trai mình móc ra một lỗ máu như yêu thuật, sững sờ, kinh hãi, bà kêu lên thê lương:
- Con ơi!
Nói rồi chạy về phía trước hai bước, trước mắt tối sầm lảo đảo ngã xuống đất.
Mặc Bạch Diệm đứng ở bên cạnh theo bản năng đỡ lấy bà, đồng thời cũng giữ bà, không cho bà tiến lên, kinh ngạc nhìn tiểu chủ tử nhà mình.
Dương Thiên Diệp cố gắng không cho nước mắt chảy xuống, nhưng giọng nói cũng nghẹn ngào:
- Ngươi… tên khốn kiếp này! Muốn cứu người, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần sao?
Lý Ngư đau đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng máu đã thấm vào trụ luân trên cổ tay hắn, làm cho hắn không kìm nổi lộ ra một nụ cười tươi.
Dương Thiên Diệp cắn răng, giọng căm hận nức nở nói:
- Ngươi… sắp chết rồi, còn cười!
Lý Ngư cười càng khoái trá:
- Chẳng lẽ ta nên khóc à?
Dương Thiên Diệp thấy hắn cười, trong lòng càng đắng chát nói:
- Còn cười ti tiện như vậy…
Nàng còn muốn nói thêm một câu: “ngươi chết là xứng đáng”, nhưng những lời này nghẹn lại trong cổ họng, bất kể thế nào cũng không nói được nên lời.
Lý Ngư thấy được trụ luân sắp khởi động, không kìm nổi làm giả mặt quỷ trước Dương Thiên Diệp, cười hi hi:
- Ti tiện giống cô!
Dương Thiên Diệp ngẩn ra, rốt cuộc phát hiện nụ cười của Lý Ngư đúng là xuất phát từ sự vui mừng trong lòng.
Chết, làm cho ngươi vui vẻ như vậy sao?
Nghi vấn này vừa xuất hiện trong lòng nàng, thì gợn sóng màu lam đã xuất hiện xung quanh người Lý Ngư, giống như linh quang của phật, khiến cho ánh mắt mọi người có mặt đều toát lên vẻ chấn động kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận