Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 211: Uống một bát rượu lớn
- Tại hạ là Lý Ngư, phụ tá của Hữu Vũ Hầu Đại Tướng Quân Trử Long Tướng, bái kiến Hữu Vệ Đại Tướng Quân.
Cấp bậc những võ tướng trong triều đình, những tiểu dân bình thường thì không rõ ai cao ai thấp, tỷ như Hữu Vệ Đại Tướng Quân và Hữu Vũ Hầu Đại Tướng Quân, cấp bậc của ai cao hơn, không ai biết. Lý Ngư ở trong phủ của Trử Long Tướng lâu như vậy, tốt xấu gì cũng có một ít kiến thức, cũng hiểu một chút ít về chuyện này.
Hữu Vệ Đại Tướng Quân là tam phẩm, Hữu Vũ Hầu Đại Tướng Quân là tòng tam phẩm, hai người chỉ kém nhau của nửa cấp. Lý Ngư khai ra tên họ xuất thân, đầu tiên là tự giới thiệu, cho đối phương có chỗ hiểu biết, miễn cho người ngang ngược một đao chém hắn, khi đó mới biết đến thân phận của hắn thì cũng đã muộn.
Chỉ thấp hơn có nửa cấp, chênh lệch quá nhỏ bé, đố phương chưa hẳn có chỗ kiêng kị. Tuy nhiên bởi Hiệt Lợi Khả Hãn là hàng tướng, chỉ cheo chức Hữu Vệ Đại Tướng Quân mà không có thực, mà Trử Long Tướng có thực quyền nắm giữ tướng lĩnh cấm quân.
Tự giới thiệu gia môn, Lý Ngư nói tiếp:
- Tại hạ vốn là người Lũng Châu, bởi vì gặp phải biến loạn, bỏ mạng tha hương, ly tán với thân nhân. May mắn gặp Trử đại tướng quân thu làm môn hạ. Nay tới Trường An lại nghe thấy gia quyến cũng lưu lạc tới đây mới nhanh chóng đi tìm, vì quá mừng rỡ khó tránh khỏi lễ nghĩa không chu toàn, mong dại tướng quân thứ lỗi.
Hiệt Lợi Khả Hãn ngẩn người, nghĩ tới người ta là phụ tá của Trử Long Tướng nắm thực quyền trong tay, nhuệ khí trước đó đã bớt đi ba phần, lại nghe hắn cùng với thân nhân phải trải qua ly tán, không khỏi sinh ra vài phần đồng cảm, chỉ là nghĩ tới đối phương không hiểu vì sao lại xuất hiện trong lều lớn của mình, nếu là thích khách thì biết làm sao? Trong lòng ông ta không khỏi có vài phần ảo não.
Hiệt Lợi Khả Hãn hừ lạnh một tiếng, từ từ bỏ đao xuống nói:
- Dù như thế, ngươi…
Ông ta muốn nói ngươi chưa thông báo mà đã tự tiến vào, không ngờ lại bị Lý Ngư cướp lời.
- May mắn được đại tướng quân chiếu cố, nương tử ta từ nhỏ có chút tài mọn, có thể được lọt vào pháp nhãn của đại tướng quân, có thể tìm được kế sinh nhai, đại ân đại đức này Lý Ngư xin ghi lòng tạc dạ.
- Hở…
Đưa tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười, huống hồ người ta không chỉ có cườicòn tạ ân. Người ta tạ ân, ngươi không biết xấu hổ mà ra tay đánh người ta ư?
Hiệt Lợi Khả Hãn đang do dự, Lý Ngư lại nói:
- Vào tới nhị viện, thấy một phong cảnh thảo nguyên bao la, tại hạ vô cùng kính phục. Vốn muốn nhờ người thông bẩm một tiếng, trong lúc cao hứng, vô tình đi tới đây. Ồ…
Lý Ngư nhìn khắp nói, vui sướng gật đầu nói:
- Trong lều ngoài lều, một khối như chính là đưa thân vào thảo nguyên, làm cho người ta thấy mà quên mọi ưu phiền. Chỉ là khắp nơi tường vây kín mắt, không thể nhìn được xa hơn. Kẻ hèn này có một kế, không biết có thể dùng được hay không.
Những lời này giống như bắc thang cho Hiệt Lợi KHả Hãn, còn dẫn chủ đề hấp dẫn với ông ta, Hiệt Lợi Khả Hãn cũng là người yêu cái đẹp, lập tức tò mò hỏi:
- Ngươi có chủ ý gì?
Lý Ngư nói:
- Có hai biện pháp! Đơn giản một chút, là gọi người gieo dây thường xuân vào bốn phía tường, sẽ có một mảnh màu xanh lục. Một biện pháp khác, là tìm một bậc thầy về họa sĩ, vẽ trên bốn vách tường khắp nơi đều là thảo nguyên, Núi cao, dòng sông, rừng rậm, phong quang trong đình viện này sẽ biến thành một khối. Hơn nữa, nếu đại tướng quân không chê phiền toái, có thể bảo người dùng màu sắc khác nhau để vẽ núi cao rừng rậm, dòng sông thì nơi này sẽ càng giống như thảo nguyên.
Hiệt Lợi Khả Hãn vui mừng khen:
- Kế sách thần kỳ! Ý kiến hay! Ha ha ha…
Ông ta ngưng cười, nói với Thổ Cốc Hồn Tà:
- Ngươi đi, mang chút vàng tới mời Diêm Thiếu giám phái người tới, vẽ tranh trên bốn vách tường.
Hiệt Lợi Khả Hãn cũng hiểu, trực tiếp mời người của Diêm tiên sinh tới quý phủ để vẽ, cho dù có bao nhiêu tiền cũng không mời được. Diêm Lập Bản không chỉ là một họa sĩ, ông ngoại ông ta còn là Bắc Chu Võ Đế Vũ Văn Ung, mẫu thân là công chúa Thanh Đô, phụ thân là Thạch Bảo Huyền Công. Tùy Điện Nội Thiếu Giám Diêm Bì.
Đến Đường Triều, Diêm Lập Bản trông coi kho khố của phủ tần vương Lý Thế Dân. Trông coi kho khố tất phải là người thân tín, hơn nữa còn là đệ tử danh môn mới được đảm nhiệm.khi Lý Thế Dân xưng đế, Diêm Lập Bản vốn đảm nhiệm chức lang trung, Hình Bộ Thị Lang, tương đương Thiếu giám.
Địa vị như vậy, ngoại trừ hoàng đế, còn có ai dám điều động, cho nên chỉ có thể xin Diêm Lập Bản phái một số đệ tử có tài họa sĩ đến đây, chuyện này, cũng phải thương lượng khéo léo mới được.
Thổ Cốc Hồn Tà vâng dạ đồng ý, Hiệt Lợi Khả Hãn lại liếc nhìn Lý Ngư, đưa tay cầm một vò rượu ngon, rót một chén rượu lớn, cười với Lý Ngư nói:
- May nhờ ý kiến hay của ngươi, ngươi tới đây, uống ấm rượu này, hai vợ chồng ngươi có thể rời đi rồi.
Lý Ngư nghe nói vậy, thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ chắp tay nói:
- Đa tạ đại tướng quân!
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn về phía bát rượu xem xét, không khỏi ngẩn ngơ.
Thật lớn… một cái chén, chén này con bà nó là một bát to.
Hiệt Lợi Khả Hãn vuốt chuôi đao, năm ngón tay xiết chặt buông lỏng, tựa như cười như không nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư nhìn Cát Tường, kiên trì đi tới, nâng bát rượu lớn lên.
Mẹ nó, không phải là một chén rượu sao, liều mạng!
Lý Ngư vừa nhắm mắt, nâng bát rượu to lên uống ừng ực…
Uống cạn bát rượu to, trong đáy mắt Hiệt Lợi Khả Hãn có một tia giảo hoạt vui vẻ, trầm giọng nói:
- Tiểu tử xảo trá, không phạt ngươi chén rượu này, ngươi thật sự không coi lão phu ra gì!
- Khụ khụ khụ…
Lý ngư sắp uống cạn bát rượu, nghe xong lời Hiệt Lợi Khả Hãn nói, sặc đến mức ho khan một hồi.
Hiệt Lợi Khả Hãn cười ha ha, giơ tay nói:
- Các ngươi đi đi!
- Đa tạ đại tướng quân!
Lý Ngư cười khổ không thôi, những người bề trên này tính tình khác nhau nên biểu hiện ra bên ngoài cũng không giống nhau, nhưng thực không có một người nào, không có một người nào cho không, tất cả đều là nhân tinh, chỉ là bọn hắn khôn khéo, không giống những người khác biểu lộ ra bên ngoài mà thôi.
Lý Ngư sợ ông ta lại nghĩ ra biện pháp gì trừng trị chính mình, thừa dịp ông ta chưa đổi ý, tranh thủ chắp tay cáo từ, cầm tay Cát Tường, bước nhanh ra ngoài phủ.
Những vũ cơ kia đều hâm mộ nhìn Cát Tường, người ta đã tìm được phu quân, các nàng vẫn phải lăn lội hồng trần, cũng chẳng biết khi nào mới có chỗ dựa vào.
Hai người Lý Ngư vội vàng ra ngoài. Cho đến khi ra tới cửa lớn. đi được một khoảng cách, Cát Tường đột nhiên kéo Lý Ngư, đưa hắn vào một ngõ thanh tĩnh chật hẹp.
Vào một ngõ nhỏ, Cát Tường lập tức giang hai tay, ôm lấy Lý Ngư, ôm thật chặt, giống như sợ nếu buông lỏng tay, hắn sẽ biến mất ngay tức khắc.
Tận hưởng loại tư vị này, không ai có thể hiểu rõ hơn Cát Tường.
Trước đây, nàng chỉ nhớ nhung có một người, người đó chính là mẫu thân của nàng. Nhưng nàng đã biết từ lâu, mẫu thân đã lìa khỏi thế giới này, cũng sẽ không bao giờ trở về. Nàng nhớ nhung, nhưng chỉ là nhớ lại, chưa bao giờ mong đợi có một ngày được gặp lại mẫu thân.
Nhưng Lý Ngư thì khác, hắn sẽ quay về, nhất định sẽ trở về! Cát Tường tin tưởng vào điểm này. Bởi vì tin tưởng sẽ có một ngày hắn trở về bên cạnh mình, cho nên nhớ nhung mới mọc rễ, phát ra, biến thành một cây đại thụ che cả bầu trời, tràn tràn đầy trái tim, giờ khắc này rốt cuộc cũng nhìn thấy hắn, rốt cuộc không thể kìm nén nổi nữa.
Tâm hoa nở rộ!
Lý Ngư cũng rất kích động, chân tình của Cát Tường, thực tế làm hắn kích động.
Thế nhưng, hắn vẫn kìm chế!
Tấm lòng của Cát Tường tràn đầy ngọt ngào và vui mừng.
Mà Lý ngư, kìm nén đến mức dạ dầy có chút đau.
Trọn vẹn một bát rượu lớn!
Hiệt Lợi Khả Hãn, cái lão cáo già này.
Lý Ngư hung dữ thầm mắng một tiếng, lồng ngực bị Cát Tường ôm chặt lấy giống như muốn nhanh chóng đẩy rượu ra.
- Không có việc gì, không có việc gì, lúc này đây, chúng ta, cũng không thể chia lìa nữa.
Cái cảm giác khó chịu này, thậm chí hòa tan cả cảm giác vui sướng khi gặp lại tình lữ. Chỉ là lúc này Cát Tường quả thực giống như một con cẩu đã nửa năm không gặp chủ nhân, chỉ còn thiếu mức nhảy lên nhảy xuống vẫy đuôi mừng rỡ, hắn gọi tới gọi lui mừng rỡ, Lý Ngư chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng, nhẹ nhàng an ủi.
Cát Tường ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, nhưng khóe đuôi mắt lại mang một nụ cười ngọt ngào.
- Uhm! Chúng ta không chia xa nữa! Muội cũng không muốn nếm nỗi khổ tương tư nữa đâu.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Ngư, tay vẫn ôm thật chặt, thế nhưng nói câu này xong, nàng bỗng ai nha một tiếng, buông lỏng tay ra nói:
- Lang quân còn chư gặp đại nương, đại nương không biết có bao nhiêu thương nhớ huynh, chúng ta mau chóng đi gặp người đi.
Lý Ngư bị nàng kéo tay ra ngoài, buồn cười nói:
- Muội gọi ta là lang quân, lại gọi mẹ ta là đại nương?
Cát Tường ửng hồng đôi má, nói:
- Người ta… người ta còn chưa xuất giá mà.
Lý Ngư đùa nàng nói:
- Vậy muội bỏ chữ tiểu, gọi ta là lang quân?
- Sao! Dù sao huynh cũng chính là lang quân của muội! Gọi trước thì có làm sao! Là huynh trêu chọc ta, nhưng không cho đổi ý.
Cát Tường đỏ mặt, rất ngang bướng đáp lại.
Lý Ngư ngạc nhiên nói:
- A? Là ta trêu chọc muội sao? Để ta nghĩ lại…
- Đi mau, có cái gì để nghĩ chứ!
Hai má Cát Tường càng đỏ, vội lôi Lý Ngư, xấu hộ chạy ra khỏi ngõ nhỏ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận