Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 114: Làm sao vậy

Diệc Thanh Thanh đánh ngất chúng nó cho vào trong sọt, dùng củi lửa che lên.
Bẫy chưa kích hoạt thì tiếp tục để lại đây, kích hoạt thì khôi phục lại như ban đầu.
Sau đó bước chân vội vàng chạy xuống chân núi.
“Làm sao vậy?” Vân Cô Viễn cũng đi lên núi thấy được cảnh này, còn tưởng là cô gặp nguy hiểm gì.
“A!” Diệc Thanh Thanh bị dọa đến suýt nữa mất đi linh hồn nhỏ bé.
Người này chui đâu ra thế, đi đường không có âm thanh sao?
Cô vỗ ngực mấy cái, lúc này mới bình tĩnh lại: “Anh vừa nói gì cơ?”
Vân Cô Viễn có chút chột dạ sờ mũi, hình như dọa cô sợ.
Nhưng cô đã nhờ làm cung tên, chắc chắn sẽ đi săn, sao ở trong núi còn giống y như con thỏ bị dọa sợ như vậy, lúc trước khi đốn củi trên núi cũng chưa từng thấy cô như vậy?
“Anh hỏi em sao chạy nhanh như vậy? Còn tưởng là em gặp nguy hiểm gì.”
“Không có nguy hiểm, tôi không cẩn thận nghĩ tới mấy thứ đáng sợ, tự mình dọa mình mà thôi.” Diệc Thanh Thanh nói mơ hồ không rõ.
Cô không thể nói ngôi mộ, bởi vì không có điểm đánh dấu, người nào cũng không nhìn ra đó là ngôi mộ, còn tận ba ngôi mộ.
Cô lại không dám nói quỷ, thế giới này là thế giới phong kiến mê tín, ở niên đại này cũng không thể nói ra miệng.
Cho nên chỉ có thể nói như vậy.
Vân Cô Viễn không hỏi cụ thể là thứ gì đáng sợ, chỉ nói: “Anh vừa vặn cũng phải trở về, không bằng đi cùng nhau đi?”
“Được!” Diệc Thanh Thanh ngốc mới không đồng ý, tuy thể lực của cô tốt, chạy xuống núi không có vấn đề gì, cùng lắm là mệt một chút.
Nhưng một mình đi trong lòng vẫn hơi hoảng, luôn không nhịn được nghĩ tới nắm đất kia.
Lúc này có thêm người đi cùng, trong lòng an ổn hơn nhiều.
Gió núi lại lạnh cũng không lạnh như khí lạnh trên người Vân Cô Viễn, Vân Cô Viễn là người sống, không có gì sợ hãi.
Lại nói với anh mấy câu, lực chú ý phân tán, cũng không còn suy nghĩ miên man nữa.
Lúc này chỉ cần không suy nghĩ linh tinh thì không có gì đáng sợ, thực ra đều là tự mình dọa mình.
Bóng dáng bọn họ kéo dài dưới hoàng hôn, dựa vào rất gần.
Vân Cô Viễn hi vọng con đường núi này dài hơn chút, lại dài hơn chút.
Thời gian ở bên cạnh cô nhanh hơn bất cứ lúc nào, ấm áp giống như hoàng hôn lúc này, khiến người ta lưu niệm.
Đáng tiếc con đường luôn có lúc đi tới cuối, hoàng hôn ấm áp như vậy cũng chưa thuộc về anh.

Tới khu thanh niên trí thức xong, Diệc Thanh Thanh nói với Vân Cô Viễn: “Chia tay ở đây đi!”
Đoạn kế tiếp bọn họ không tiện đường, một người rẽ phải, một người rẽ trái, trở về sân sau của mỗi người là được.
“Ừm.” Vân Cô Viễn bất đắc dĩ nói.
“Tôi đi trước nhé!” Diệc Thanh Thanh nói xong thì đi bên phải, nhảy nhót đi hơn mười mét.
Khi sắp tới chỗ rẽ đột nhiên cảm nhận được gì đó, cô quay đầu lại nhìn theo bản năng.
Vân Cô Viễn vẫn đứng chỗ hai người tách ra, bình tĩnh nhìn cô, giống y như cây đại thụ kiên định không di chuyển.
Gương mặt Diệc Thanh Thanh đỏ bừng lên, vẫy tay với anh: “Trở về đi!”
Mãi đến khi cô biến mất khỏi ngã rẽ, Vân Cô Viễn mới rời mắt, thở dài, đi về phía bên trái.
Diệc Thanh Thanh chạy về nhà nằm lên ghế bập bênh của mình, trái tim đập rất nhanh.
“Xong rồi, người đàn ông này đúng là có độc!”
“Ùng ục…” Trong bụng truyền tới âm thanh, thành công kéo cô ra khỏi mới sa vào bóng dáng kia.
Ngày này sốt ruột hoảng hốt, vốn dĩ chuẩn bị ăn bánh trên đường cuối cùng không ăn.
Bụng vẫn còn trống, không phải lúc này kháng nghị sao?
Cô cũng lười nấu cơm, lấy bánh nhân rau hẹ trong không gian ra ăn.
Bánh nhân rau hẹ còn tỏa ra hơi nóng, giống y như đúc khi mới ra nồi buổi sáng.
Nhưng buổi sáng ăn cái này, giữa trưa ăn cái này, buổi tối lại ăn cái này, đồ ăn ngon tới mấy cũng sẽ kém vẻ mấy phần, đã sớm không còn dáng vẻ hưởng thụ mỹ thực, lúc này chỉ vì lấp đầy bụng.
Dù sao trong sọt vẫn còn hai con thỏ, tối hôm nay còn phải bận việc!
“Đúng rồi, còn con thỏ, không biết đã ngạt chết chưa?” Diệc Thanh Thanh nhỏ giọng kêu lên, nhanh chóng lấy củi lửa trong sọt ra, xách hai con thỏ ra ngoài.
“Phù… Cũng may còn sống!” Lại ngạt thêm lát nữa, e rằng sẽ ngỏm củ tỏi.
Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, đều tại người nào đó, phân tán lực chú ý của cô, sắc đẹp hại người!
Nhưng mà còn một việc phải làm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận