Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 142: Nộp bình lên

Cao Ứng Hòa cũng xuống xe, gật đầu với đám Diệc Thanh Thanh xem như chào hỏi:
“Đi cùng đi, tôi còn chưa từng thấy khu thanh niên trí thức trông như thế nào.”
Điều kiện của đám thanh niên trí thức này thực sự không sợ, mỗi người một chiếc xe đạp, hơn nữa quan hệ còn có vẻ không tệ lắm, muộn như vậy còn nguyện ý ra cửa tìm, Cao Ứng Hòa nghĩ.
Cuối cùng Diệc Thanh Thanh cũng thấy được dáng vẻ của nam chính trong truyền thuyết, so sánh một lát với Trịnh Hiểu Long mới mồ hôi đầy đầu đi tới, thở dài.
Nhìn tình hình lúc này, Trịnh Hiểu Long thua hoàn toàn.
Nhưng trên thực tế diện mạo của hai người không phân cao thấp, đều là trai đẹp có giá trị nhan sắc cao, không phải cùng loại hình.
Cao Ứng Hòa là phong cách thành thực rắn rỏi, Trịnh Hiểu Long là kiểu đẹp trai như ánh mặt trời.
Diệc Thanh Thanh lại lén liếc mắt nhìn Vân Cô Viễn, cảm thấy vị qua đường Giáp làm phông nền với cô trong sách mới có giá trị nhan sắc khí chất đứng đầu, quả thực là khảm vào tim cô.
Vân Cô Viễn vẫn luôn chú ý tới cô sao không phát hiện ra động tác của cô, nhìn anh gật đầu là có ý gì?
Khi Lý Mộng Tuyết dẫn người vào khu thanh niên trí thức, tự mình vào nhà tìm bình trong phòng ra, vàng trộm cất giấu trong không gian cũng lấy ra để trong đống hỗn loạn bên trong, dùng sọt cõng đi ra ngoài phòng.
Nam chính không hổ là nam chính, kiểm tra một lát thì kiểm tra được cơ quan bên trong.
Nhưng mà anh ta không vội mở ra, mà đợi công an tới, chuyển mấy thứ này cho công an.
Vừa là xe Jeep vừa là công an, khu thanh niên trí thức thành công trở thành nơi náo nhiệt nhất của thôn Hưởng Thủy, đang giờ ăn cơm nên một số thôn dân bưng bát cơm đi tới.
Đương nhiên là trưởng thôn cũng nằm trong đó, vốn dĩ vì không an vào thôn tìm khu thanh niên trí thức lần hai khiến ông ấy hơi hoảng, không biết đám thanh niên trí thức lại làm ra chuyện gì.
Kết quả thấy được cháu trai của mình đã lâu không gặp, cười đến nếp nhăn cũng lộ rõ:
“Sao cháu trở về không nói một tiếng?”
“Vừa trở về là muốn thăm chú và thím hai, trên đường đi gặp chút chuyện cho nên mới tới đây.” Cao Ứng Hòa nói.
Nghe cháu trai nói chuyện này, trong lòng trưởng thôn thấp thỏm.
Nhưng mà công an tra án không giống dân chúng ầm ĩ, dò hỏi Lý Mộng Tuyết một số chi tiết sau đó chuẩn bị mang vật chứng rời đi.
Trên người đám người này thật sự có tiền án, còn liên lụy tới người khác, công an rất coi trọng.
Cho nên thôn dân tiến đến ăn dưa không thoải mái lắm, nghe như lọt vào trong sương mù, cũng không thấy nguyên cớ gì.
Lý Mộng Tuyết mua mấy bình muối đồ chua ở trạm phế phẩm bị người ta theo dõi sao?
Trên đường đi lại được cháu trai của trưởng thôn trở về thăm người thân cứu giúp?
Đám người xấu này còn có tiền án, bình muối đồ chua còn là vật chứng?
Mấy bình đồ chua bình thường là vật chứng gì chứ?
Công an có ý bảo mật nên không cần giải thích nhiều như vậy, Cao Ứng Hòa cũng cảm thấy chuyện này không tiện truyền ra, sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt cho thanh niên trí thức Lý Mộng Tuyết.
Nhưng có đôi khi mọi chuyện rõ ràng còn đỡ, kiêng kỵ nhất chính là mơ hồ như vậy, khiến cho người ta có vô số không gian mơ màng, đủ loại suy đoán.
Cái gì mà đám người kia giết người, giấu thi thể trong bình bị Lý Mộng Tuyết mua trở về, cái gì mà trong bình ẩn giấu vàng bạc, Lý Mộng Tuyết chắc chắn là phát hiện ra gì đó mới mua trở về.
Còn có Cao Ứng Hòa áo gấm về làng anh hùng cứu mỹ nhân, sẽ bị Lý Mộng Tuyết bám lấy.
May mắn hai ngày này không đi làm việc, nếu không đám thanh niên trí thức như đám Diệc Thanh Thanh sẽ bị quần chúng bát quái lôi kéo hỏi tình hình.
Lúc này vẫn là nể mặt trưởng thôn, mọi người mới chưa đã thèm tan đi, nếu không e rằng lúc này Lý Mộng Tuyết cũng không thanh tịnh được.
Đám hương thân tò mò sẽ kéo lấy cô ấy hỏi đông hỏi tây, hoàn toàn không cảm thấy phiền.
Người tan đi Lý Mộng Tuyết mới giải thích nghi ngờ với đám Tiền Lai Lai.
“Cái gì? Kẻ bắt cóc chặn đường, cô chạy trên đường? Suýt nữa bị đuổi theo? Cô có bị ngốc hay không? Lúc này cô dẫn người tới khu thanh niên trí thức, không phải là càng an toàn hơn sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng có nhiều người như vậy!” Tiền Lai Lai nhắc mãi, thật sự quá mạo hiểm, một cô gái như cô ấy có thể chạy trốn đám đàn ông kia sao?
Nếu đồng chí Cao không trùng hợp đi qua, phải làm sao bây giờ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận