Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 93: Thăm dò

Cho nên Diệc Thanh Thanh không dám chắc chắn có phải anh ta hay không.
Cuối cùng là Thái Xuân Sơn, có thể nói là người có cảm giác tồn tại thấp nhất trong mấy người, giống y như người vô hình, Diệc Thanh Thanh không chú ý tới anh ta lắm.
Anh ta thường xuyên đi chung với Lữ Chấn Đông, Lữ Chấn Đông thích Thang Lan, Thang Lan và thanh niên trí thức nữ khác ở khu thanh niên trí thức, bao gồm nữ chính cũng không dễ đối phó, Thái Xuân Sơn này hoàn toàn là phông nền.
Thật sự không nghĩ tới ở khu thanh niên trí thức này, còn có một người đáng khinh như vậy, trong sách lại chưa từng nhắc tới.
Lúc này cô lật xem nội dung trong sách, câu cuối cùng là nữ chính đang ngủ trên giường to nệm cao su của cô ấy.
Không có một chút miêu tả đối với việc này.
Diệc Thanh Thanh thở dài, chuyện này cần cô tự mình điều tra rồi.
Nếu người này có đam mê đó, chắc chắn không phải chỉ theo dõi mình cô, cũng chắc chắn không chỉ từng ra tay với cô.
Lỗ nhỏ này mới có một chút, chỉ sợ còn phải tới “thi công” mấy lần mới có thể đạt tới trình độ nhìn được bên này.
Người vừa rồi bị dọa sợ chạy mất, có lẽ là vì cô bật đèn mới như thế.
Không biết lần sau anh ta còn dám tới không.
Diệc Thanh Thanh để cái động này trước, dù sao cho dù anh ta ngồi xổm ở chỗ cái động này mấy ngày mấy đêm, cũng chỉ có thể thấy cô nấu cơm, cô ăn cơm.
Cô tắm rửa ngủ gì đó, đều ở bên trong phòng, chính là bên kia rèm.
Cô quay về giường tiếp tục đi ngủ, tối hôm nay không còn động tĩnh gì nữa.
Ngày hôm sau tiếng còi báo làm việc đầu tiên vang lên, Diệc Thanh Thanh rời giường làm nóng bánh có nhân hôm qua, sau đó đến phòng bên cạnh tìm Tiền Lai Lai.
“Lát nữa khi mọi người đi làm, cô diễn một vở kịch với tôi được không?” Diệc Thanh Thanh nói với Tiền Lai Lai.
Tiền Lai Lai nghi ngờ hỏi: “Diễn cái gì?”

Diệc Thanh Thanh nói xong chuyện chính với Tiền Lai Lai, thì trở về lấy thùng đi múc nước tưới đất trồng rau.
Khi cô đi qua nửa ngõ nhỏ phía trước, đặc biệt lưu ý phòng của Chu Cường và Thái Xuân Sơn, bọn họ một người ở gian đầu tiên bên phải, một người ở gian thứ hai bên phải.
Lúc này hai người ở sảnh ngoài, chuẩn bị ăn cơm.
Khi Diệc Thanh Thanh đi ngang qua sảnh ngoài thì ngáp một cái, dáng vẻ như rất buồn ngủ.
Đợi khi đi làm việc cùng mọi người, cô lại ngáp mấy cái.
Tiền Lai Lai hỏi cô: “Thanh Thanh, ngày hôm qua cô không ngủ ngon sao?”
Diệc Thanh Thanh lại ngáp một cái:
“Ừm, ngày hôm qua nửa đêm như nghe thấy tiếng chuột gặm đồ, tôi còn dậy tìm một lát, không tìm thấy được, làm hại tôi ngủ không ngon.”
“Chuột ư?” Tiền Lai Lai vì sợ hãi mà nói to hơn, Thanh Thanh chỉ bảo cô ấy hỏi nhưng chưa nói câu trả lời sẽ khiến người ta sợ như thế, cô ấy sợ chuột.
“Ừm.” Diệc Thanh Thanh trả lời.
“Thời buổi này người đều ăn không đủ no, chuột đã sớm bị chết đói rồi!” Chu Diễm Hồng nói, cô ấy ở khu thanh niên trí thức lâu như vậy nhưng chưa từng thấy được dấu vết có chuột.
Thang Lan cũng âm dương quái khí nói: “Ăn không đủ no là chúng ta, không phải người ta.”
“Có lẽ có, lúc trước tôi cũng nghe thấy âm thanh chuột gặm đồ gỗ.” Thái Xuân Sơn nói một câu.
“Tôi cũng từng nghe thấy, không lâu trước đó.” Vương Linh Linh cũng nói, sau khi nói xong còn nói với Lưu Xuân Hạnh: “Xuân Hạnh, không phải là cô nói cuối tuần trước cũng nghe thấy sao?”
“Không phải là con chuột này chạy từ chỗ bọn họ tới chỗ cô đấy chứ, hai ngày nữa có chạy tới phòng tôi hay không?” Tiền Lai Lai hoảng sợ nói.
Khóe miệng Diệc Thanh Thanh run rẩy, người mà cô chọn diễn cùng gương mặt đã bị dọa trắng bệch.
“Không sao, chỗ cô không có đồ ăn ngon mà.” Diệc Thanh Thanh an ủi cô ấy.
Tiền Lai Lai: “…”
Không cảm thấy được an ủi, cảm thấy càng khó chịu hơn.
Lý Mộng Tuyết nghe bọn họ nói chuột, cũng ghét bỏ khu thanh niên trí thức đơn sơ này tới cực hạn, ngủ trên giường đất một giấc còn có bụi rơi xuống, vậy mà còn có chuột?
Hôm nay cô ấy trở về phải đặt ít bẫy dính chuột mới được.
Còn hơn ba năm nữa mới khôi phục thi đại học, cô ấy mới có thể thoát khỏi nơi đi ngủ cũng bị bụi rơi đầy mặt, đúng là quá dày vò!
Đâu có chuột gì, thực ra những lời Chu Diễm Hồng nói có chút đạo lý, đồ của mọi người ở khu thanh niên trí thức chỉ có như vậy, kiếm công điểm miễn cưỡng ăn đủ no, căn bản không thừa nhiều lương thực, người nào có lương thực mà không cất giấu cẩn thận?
Con chuột chạy tới nơi này, chẳng lẽ thật sự như lời Thái Xuân Sơn nói chỉ gặm gỗ?
Cho nên Thái Xuân Sơn phụ hoa cô lúc trước càng đáng nghi hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận