Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 510: Vấn đề tiền lương

Cô nói sang chuyện khác, hỏi khác:
“A Viễn, anh làm âm sai tiền lương thế nào, địa phủ là xí nghiệp rộng như vậy, tiền lương cũng không tệ lắm đúng không? Địa phủ tuyển nhân viên đều làm như thế nào vậy? Âm hồn muốn tiến vào thể chế dễ không? Ngoại trừ âm sai, còn có vị trí gì?”
Hỏi xong lại hơi lo lắng âm sai bọn họ có hợp đồng bảo mật: “Anh không cần chuyện gì cũng nói cho em, nói những chuyện có thể nói là được, thỏa mãn lòng tò mò của em là được!”
“Đã xin xong, không có gì không thể nói. Tiền lương của anh không cụ thể, âm sai ngoài biên chế làm việc tương đối tự do, không có nhiệm vụ câu hồn cố định, chỉ phụ trách thu những âm hồn như cá lọt lưới ở lại dương thế. Sẽ dựa theo độ khó của nhiệm vụ lấy khen thưởng, khi ít, một nhiệm vụ chỉ có mấy chục vạn minh tệ, nhiều thì mấy trăm vạn, trên ngàn vạn cũng có khả năng. Chuyện địa phủ tuyển nhân viên thì anh không rõ lắm, anh còn là người sống, không thể vào địa phủ.” Đây là lần đầu tiên Vân Cô Viễn nói những chuyện này với người khác, cảm giác còn vô cùng mới lạ, giống như anh thực sự chỉ đang làm một công việc ở phòng ban đặc biệt mà thôi.
“Minh tệ ư?” Diệc Thanh Thanh kinh ngạc: “Chỉ phát minh tệ anh dùng kiểu gì?”
Sao địa phủ keo kiệt như vậy?
Cô có thể gấp minh tệ, hàng năm đốt một đống lớn, A Viễn bắt quỷ vậy mà tiền lương chỉ là minh tệ?
“Âm sai người sống có thể đổi minh tệ thành tiền dương thế tiêu, hay là đổi thành ít vật phẩm, còn có âm đức.” Vân Cô Viễn giải thích: “Khi còn nhỏ anh đã dựa vào kiếm minh tệ nuôi sống bản thân.”
Diệc Thanh Thanh nháy mắt, cô có một ý nghĩ lớn mật, không biết có nên nói hay không:
“Chuyện đó, A Viễn, có phải lúc trước em đã nói với anh hay không, em cũng làm tay nghề truyền thống? Thực ra em xếp giấy và chế nhang, nguyên bảo vàng bạc em đều biết làm, anh nói xem…”
“Chỉ có minh tệ kiếm được khi làm nhiệm vụ mới có thể đổi thành tiền, còn lại chỉ có thể tích cóp sau khi chết mới được tiêu.” Vân Cô Viễn nói.
“Như vậy cũng tốt! Vậy nếu mỗi năm em đốt cho anh một ít, anh tích trữ đấy, đợi trăm năm sa, chẳng phải chúng ta ở âm thế không cần sầu vì tiền ư?” Diệc Thanh Thanh đột phát ý tưởng.
“Trên lý luận là như vậy, nhưng mà người sống không nhận được minh tệ đốt.” Vân Cô Viễn vỗ tay cô: “Không cần lo lắng ở âm thế không có tiền tiêu, đến lúc đó anh chính thức nhập biên, còn có tiền lương, có rất nhiều cơ hội kiếm khoản thu nhập thêm, đến lúc đó anh nuôi em!”
Diệc Thanh Thanh bị nói đến đỏ mặt: “Em còn lâu mới cần anh nuôi! Em có thể tự mình nuôi mình!”
Âm thế bán giấy vàng, nói không chừng cũng có thể bán giấy xếp?
Đến lúc đó ai nuôi ai còn chưa biết đâu!
“Thanh Thanh, việc anh làm âm sai buổi tối ly hồn đi làm, tết Trung Nguyên mấy năm trước, động tĩnh bên phòng em hơi lớn, cho nên…”
Vân Cô Viễn luôn suy tư mãi, cảm thấy vẫn nên nói rõ với cô chuyện này.
“Cho nên anh đã sớm nhìn thấy?” Diệc Thanh Thanh ngồi thẳng người: “Đợi đã, động tĩnh hơi lớn ư? Anh là nhìn thấy em hóa vàng mã? Hay là chuyện gì khác?”
“Còn có các giáo viên em tế bái, cùng với đám cô hồn dã quỷ.” Vân Cô Viễn nói.
Lượng tin tức này hơi lớn, Diệc Thanh Thanh mãi mà chưa lấy lại tinh thần:
“Anh là nói khi em tế bái, các thầy cô thực sự đều tới lấy tiền ư? Anh mau nói cẩn thận cho em, là tình hình thế nào? Tất cả thầy cô đều tới ư?”
Vân Cô Viễn cẩn thận nói mấy lần tết Trung Nguyên khi cô hiến tế, ở một góc nhìn khác.
Diệc Thanh Thanh nghĩ lại hình ảnh đó, cảm thấy da đầu tê dại.
Hóa ra lúc trước mơ thấy các thầy cô cãi nhau, là báo mộng!
Cô sợ tới mức nhanh chóng nhìn tiến độ các hạng mục kỹ năng của mình, cũng may vẫn tốt, không chênh lệch lớn.
“A Viễn, buổi tối hôm nay có làm việc không?”
“Không, giống như lúc trước, buổi tối em hiến tế, anh giữ gìn trật tự giúp em.” Vân Cô Viễn nói.
“Lần này em hiến tế có khả năng hơi nhiều người.” Lần này Diệc Thanh Thanh tính toán đốt ít núi vàng núi bạc cho các anh hùng chiến đấu.
Mấy tháng nay cô luyện chữ đều là chép tên trong danh sách anh hùng nhân dân, làm thành biểu văn, cô đã chép danh sách này không ít thời gian.
“Không sao, anh ở bên em.” Vân Cô Viễn nói: “Lần này anh có thể dùng cơ thể ở bên em, không cần ly hồn tới. Đợi lát nữa anh dùng minh tệ đổi ít đồ đạc, đặt ở trong phòng, tối nay chúng ta có thể ở đây, chẳng qua đều là đồ đạc cổ, nhưng mà hoàn toàn mới.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận