Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 164: Đưa vào cục cảnh sát

Lưu Xuân Hạnh muốn giảo biện cũng nói qua được, còn có tiền có nếp gấp, vuốt một cái còn thấy rõ ư?
“Đồng chí Chu, đồng chí Triệu, làm phiền hai người đi vào tìm xem, xem có tiền có chấm đỏ, gạo có lỗ châm và bột mì cao lương có vị mặn hay không.” Lý Mộng Tuyết cũng nói.
Lưu Xuân Hạnh lập tức không biết nên phản bác thế nào.
Đây là chuyện người sẽ làm sao?
Cô ta nói gạo của mình bị côn trùng cắn thành cái lỗ, mình cũng thích ăn bột mì cao lương có vị mặn, vì đề phòng mất tiền cũng làm ký hiệu chấm đỏ có người tin không?
Nên làm gì bây giờ?
Gương mặt Lưu Xuân Hạnh trắng bệch, bọn họ thật sự có chứng cứ!
Những người khác cũng không cho cô ta thời gian suy nghĩ, Triệu Phương đã mở cửa.
“Không được, các người không thể đi vào!” Lưu Xuân Hạnh đột nhiên muốn tiến lên kéo Triệu Phương, nhưng bị Chu Cường chắn lấy.
Vương Linh Linh lanh tay lẹ mắt dùng sức kéo cô ta trở về: “Sao thế, chột dạ à?”
“Tôi không có! Các cô nói rõ ràng như vậy, tôi hoài nghi các cô vì đối phó tôi, cố ý để mấy thứ đó vào phòng tôi!” Lưu Xuân Hạnh kịp phản ứng lại lần nữa, đúng, chính là như vậy, là bọn họ cố ý đặt đồ vào trong phòng cô ta, không phải cô ta trộm!
Diệc Thanh Thanh thực sự nhìn đủ rồi: “Đồng chí Lưu Xuân Hạnh, cô đây là lông dê còn treo lên người heo!”
“Có ý gì?” Lý Mộng Tuyết ngơ ngác hỏi.
“Đổi trắng thay đen ấy!” Tiền Lai Lai nói: “Không phải mấy thím trong thôn nói Ngô Thúy Hoa như vậy sao?”
Lý Mộng Tuyết: “…”
Rất xin lỗi, là kiến thức của cô ấy hạn hẹp.
“Đúng vậy, cô cho rằng cô là con heo đen to, bôi lông dê lên người thì trong sạch sao? Chẳng lẽ chúng tôi còn có thể vì đối phó cô, phí nhiều lực như vậy đặt đồ vào trong phòng cô? Vậy cô quá coi trọng chúng tôi rồi, chúng tôi không có tuyệt kỹ cạy khóa, huống hồ đối phó cô còn có thể có chỗ tốt gì? Toàn thân cô có thứ gì đáng giá để chúng tôi tính kế sao? Cho rằng mọi người đều có kiến thức hạn hẹp như cô ư?”
Lý Mộng Tuyết mắng một hơi thật dài, chỉ có một chữ, sướng!
Diệc Thanh Thanh sắp cười chết, cô ấy học đúng là nhanh!
“Cô nhìn dáng vẻ nói chuyện của cô xem, không phải là có ý kiến với tôi thì là gì?” Lưu Xuân Hạnh khóc ô ô, đôi mắt còn liên tục liếc trong phòng, đáng tiếc Vương Linh Linh chắn trước mặt cô ta, cô ta không vào được.
“Cô cũng đừng sợ chúng tôi đổ oan cho cô, nếu cô có oan tình gì lát nữa tự mình khóc với công an đi. Thường đi ở ven đường đâu có khả năng không ướt giày, sau này ở trong tù suy nghĩ thật kỹ sửa lại đi, tranh thủ ra ngoài sớm một chút làm người.” Lý Mộng Tuyết lắc đầu nói.
“Các người còn báo cảnh sát ư!” Giọng nói của Lưu Xuân Hạnh to hơn.
“Nếu không thì sao? Cô cho rằng chúng tôi nói đùa sao? Khi cô cạy khóa của người ta, không nghĩ tới nhỡ đâu bị bắt thì làm sao bây giờ à?” Lý Mộng Tuyết thật sự muốn bổ đầu cô ta ra xem, cô ta nghĩ người khác đều là kẻ ngốc, bị cô ta hố cũng nên nhường cô ta ư?
“Sao các cô có thể báo cảnh sát!” Lưu Xuân Hạnh nhớ tới tình hình ngày đó Thái Xuân Sơn bị mang đi, cơ thể run lẩy bẩy.
Triệu Phương và Chu Cường đều có thu hoạch đi ra: “Thật sự có 1 đồng tiền phía trên có chấm đỏ, trên gạo này cũng có lỗ kim, còn có bột mì cao lương này, là mặn!”
“Lưu Xuân Hạnh, nói đi, cô còn trộm cái gì? Chẳng trách tôi luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này lương thực ăn nhanh hơn trước đây, chắc chắn là cô động tay động chân!” Chu Diễm Hồng cũng nói.
“Không, không, không phải như vậy, tôi không muốn ngồi tù.” Lưu Xuân Hạnh khóc lóc lắc đầu: “Các người là đám tiểu thư có người nhà yêu thương thì biết gì? Các người xuống nông thôn có tiền còn có phiếu, không lo ăn mặc, trong nhà còn nhớ thương, nhưng tôi thì sao? Người nhà tôi không tìm tôi đòi đồ đã không tệ, tôi không ăn trộm không cướp giật, đã sớm chết đói như chị gái thành thật của tôi, tôi vì sống sót làm như vậy có gì sai? Hả? Nếu có một ngày đổi thành các người sống trong gia đình như vậy, các người có thể sống sót sao? Đúng, là tôi trộm, nhưng nếu tôi không trộm, đã sớm chết đói! Các người có nhiều đồ như vậy, chia cho tôi một ít thì làm sao?”
“Phi! Chúng tôi là cha cô hay là mẹ cô, dựa vào cái gì chiều cô, còn chia đồ cho cô? Khi ăn xin đi xin cơm còn biết nói hai câu lời hay, cô thì sao? Im hơi lặng tiếng lấy đồ của người ta còn có lý ư?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận