Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 541: Vậy anh tính toán ở đâu

Diệc Thanh Thanh gật đầu, bố trí xong tác dụng của sương phòng phía đông cô mới hiểu ra, sương phòng phía đông tây đều bị chiếm đầy, mà chỗ ở của A Viễn còn chưa nói!
Lúc trước cô nghĩ là cô và A Viễn ở cùng một sương phòng, chính phòng để trống cho cha mẹ ở, hay là cô ở chính phòng, A Viễn ở sương phòng một bên, cuối cùng để sương phòng một bên cho cha mẹ.
Nhưng mà phòng sách và phòng thuốc đều không tiện phân chia, cho nên cô mới do dự.
Hiện giờ phòng có thể để người ta ở, cũng chỉ có gian phòng trống phía đông bên chính phòng, còn lại là phòng cho người hầu thời xưa ở và dãy nhà sau, còn có phòng ở góc Tây Bắc.
Phòng ở góc Tây Bắc chắc chắn là phải dùng để làm phòng bếp nhỏ.
Phòng ở dư lại, thời cổ đều là nơi hạ nhân ở, bây giờ lấy ra làm nhà kho gì đó còn được, sao có thể để A Viễn ở?
Hơn nữa cách sân chính còn một khoảng cách, quá xa.
Ánh mắt Diệc Thanh Thanh lại nhìn về gian phòng phía đông bên chính phòng, vị trí ở này không khác tay áo càn khôn lắm.
Cô thực sự không ngại, tốt xấu gì cũng là người đời sau tới, tư tưởng càng rộng mở, đừng nói là trước khi kết hôn ở cách một gian phòng, ở chung cũng không có vấn đề gì.
Nhưng A Viễn ngượng ngùng như vậy, có thể được sao?
“Vậy anh tính toán ở đâu?” Diệc Thanh Thanh hỏi anh, vị trí căn phòng sắp xếp trên cơ bản đều là anh đề nghị, có lẽ là anh có ý tưởng gì đó?
“Anh ở đây đi, hiện giờ nơi này thường trú chỉ có hai chúng ta, ở gần một chút, chỗ cần thường xuyên quét dọn cũng ít đi một chút. Bên sương phòng phía đông có thể tạm thời phong ấn, dùng vải thô chống bụi phủ lên, thường ngày chúng ta hoạt động ở chính phòng là sương phòng phía tây, chỉ cần quét dọn bên này là được.” Vân Cô Viễn nói xong, có chút khẩn trương nhìn vẻ mặt cô.
Diệc Thanh Thanh nhìn theo ngón tay anh chỉ, anh khá lắm, đúng là căn phòng phía đông bên chính phòng.
Cô nhìn chằm chằm Vân Cô Viễn một lúc lâu, chẳng lẽ đây là bánh trôi nhân mè đen?
Có phải anh đã sớm có dự mưu, muốn ở cùng chính phòng với cô hay không?
Vân Cô Viễn bị cô nhìn hơi chột dạ, có phải anh quá đường đột hay không?
“Không… Không được sao?”
“Được, sao có thể không được, quả thực là quá được! Cứ quyết định như thế đi!” Diệc Thanh Thanh lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai đổi bút máy, viết chữ viết “phòng ngủ của A Viễn” như rồng bay phượng múa lên tờ giấy, định ra chuyện này.
Chẳng lẽ Diệc Thanh Thanh không muốn ở gần A Viễn hơn một chút sao?
Đương nhiên muốn!
Cô không chỉ muốn ở gần một chút, còn muốn càng nhiều hơn!
Không phải là vì sợ dọa đến anh, tôn trọng nguyện vọng phát sinh từ tình cảm, ngừng trước lễ pháp của anh, mới duy trì khoảng cách nhất định, nên sắp xếp phòng ngủ ở nơi khác nhau sao.
Nhưng bây giờ là anh đưa tới cửa, vậy thì cô không khách sáo nữa!
Vân Cô Viễn nhìn cô dùng bút máy viết thì hiểu rõ ý của cô, không chỉ yên tâm còn đặc biệt vui vẻ, hình như cô không bài xích mình ở gần cô thêm một chút!
Tâm tư đổi bút máy viết của Diệc Thanh Thanh rõ như ban ngày, viết xong thì như ngượng ngùng, nên nói sang chuyện khác:
“Dư lại phòng bếp đặt ở góc sân Tây Bắc, dãy nhà sau dùng để làm nhà kho và phòng dụng cụ của anh, nhà để xe thì dùng để xe, dư lại là phòng ba gian ở sân trước và phòng ở góc sân Đông Bắc, anh có ý tưởng gì khác không?”
“Góc sân Đông Bắc dùng để làm vườn hoa nhỏ thế nào? Phòng đó cũng có thể làm nhà kính trồng hoa, có cây cối hoa cỏ che lấp, chỗ bên đó cũng kín đáo hơn chút. Mấy căn phòng ở sân trước thì không có ý tưởng gì khác, tạm thời cứ để đó.” Vân Cô Viễn nói.
“Vườn hoa nhỏ cũng không tệ, nhưng mà em vốn định trồng rau ở góc sân Đông Bắc, có vườn rau này che giấu, đồ trong tay áo càn khôn của em cũng có thể lấy ra một phần.” Diệc Thanh Thanh hơi do dự rốt cuộc là nên trồng hoa hay là trồng rau.
“Vậy góc sân Đông Bắc làm vườn hoa, góc sân Tây Bắc làm chỗ trồng rau, ba dãy nhà sau lấy một gian làm phòng bếp, góc sân Tây Bắc dùng để trồng rau mà nói, phòng dụng cụ của anh cũng có thể đặt ở góc sân Tây Bắc.” Vân Cô Viễn bày tỏ.
Diệc Thanh Thanh vừa nghe thấy thế, hình như rất có lý: “Được, cứ quyết định như vậy đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận