Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 447: Sao vừa rồi cô không nói nhiều thêm một chút

Khi nam sinh đeo kính bên cửa sổ đứng dậy còn quay đầu nhìn thoáng qua bên Diệc Thanh Thanh, sau đó mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên bục giảng:
“Chào mọi người, tôi là Trần Chân, người Đế Đô, cha mẹ đều là nhân viên nghiên cứu của viện nghiên cứu dược vật. Tôi cũng đã lập chí làm một người điều chế thuốc càng giỏi hơn, góp một viên gạch vào sự nghiệp phát triển dược phẩm của quốc gia…”
“Thanh Thanh, cô nhìn người ta xem, quá giỏi ăn nói rồi, sao vừa rồi cô không nói nhiều thêm một chút?” Tống Hòa Mỹ chọc cánh tay của Diệc Thanh Thanh.
“Nói nhiều như vậy, thì chậm trễ thời gian mọi người ăn cơm, hiện giờ đã hơn 4 giờ.” Diệc Thanh Thanh nói giỡn.
Tống Hòa Mỹ gật đầu:
“Đúng là thế thật, lát nữa tôi sẽ nói ít một chút, chỉ giới thiệu đơn giản mà thôi, không cần thiết làm thành như diễn thuyết. Hơn nữa đều là đồng chí nam, cũng không cần kết bạn.”
“… Tôi nói đoạn trên chủ yếu là muốn thuyết minh, tôi có cơ sở này, cũng có năng lực này, rất muốn đảm nhiệm vị trí lớp trưởng của lớp chúng ta, dẫn dắt mọi người cùng tiến bộ, hi vọng cô và các bạn học suy xét một chút!”
Trần Chân nói khoảng mấy phút, khi nói xong còn vô cùng nghiêm túc khom lưng với mọi người, trông trang trọng hơn Diệc Thanh Thanh nhiều.
Lúc trước anh ta nói tranh cử lớp trưởng khiến mọi người cảm thấy điều kiện nhà anh ta tốt, có khả năng hơi kiêu ngạo.
Nhưng mà nghiêm túc khom lưng, thực sự kéo không ít hảo cảm, rất chân thành.
“Được rồi, chúng ta tự giới thiệu xong thì bắt đầu chọn ban cán bộ.” Lý Mai nói xong thì viết lên bảng đen mấy chữ: “Người tranh cử lớp trưởng: Trần Chân.”
“Vị kế tiếp, Chu Kiến Hoa!”

Kế tiếp, các bọn học đều tiến lên làm giới thiệu.
Có người muốn tranh cử ban cán bộ, cũng dựa theo Trần Chân nói nhiều lời có lợi cho tranh cử.
Những người khác phần lớn là nói tên, tuổi, quê quán…
Khi đến lượt Tống Hòa Mỹ, cô ấy giống với Diệc Thanh Thanh nói tên và chuyên ngành xong, thì xuống dưới.
Cuối cùng còn nói với Diệc Thanh Thanh: “5 giờ, còn phải chọn cán bộ của lớp, sao chép thời khóa biểu, phát sách, khi đến căn tin có còn cơm ăn không?”
Cô ấy xem như bị Diệc Thanh Thanh kéo lệch đi.
Đợi tất cả mọi người tự giới thiệu xong, Lý Mai hỏi bọn họ còn có bạn học khác muốn tranh cử hay không.
Thực ra thực sự muốn tranh cử, khi tự giới thiệu cũng đã biểu lộ, có lẽ chỉ có Diệc Thanh Thanh bị bỏ sót.
Ánh mắt của Lý Mai nhìn về phía cô, Lý Mai cảm thấy Diệc Thanh Thanh rất thích hợp làm ủy viên học tập.
Nhưng Diệc Thanh Thanh lắc đầu, cô không muốn tranh cử, cũng không có đam mê quyền lực, chỉ muốn làm một sinh viên bình thường nỗ lực học tập là được.
Có lẽ làm cán bộ càng có lợi cho tích lũy nhân mạch, rèn luyện năng lực sắp xếp của mình gì đó, nhưng Diệc Thanh Thanh cảm thấy giai đoạn đại học vẫn là học tập quan trọng hơn.
Những chuyện này sẽ chiếm dụng tinh lực của cô, chuyện điều chế thuốc, lấy ra thành quả mạnh hơn bất cứ thứ gì, chỉ cần năng lực của cô đủ mạnh, bản thân cô là nhân mạch của người khác.
Thấy không còn ai bày tỏ muốn tranh cử làm cán bộ lớp, Lý Mai bảo mọi người dùng một tờ giấy nhỏ bắt đầu bỏ phiếu kín, mỗi người đều có thể chọn người mình muốn chọn, sau đó bắt đầu kiểm phiếu.
Diệc Thanh Thanh viết tên mấy người có ý muốn tranh cử lên.
Cuối cùng Trần Chân người biểu hiện nhiều nhất trở thành lớp trưởng, cán bộ khác cũng đã được định ra.
Nhiệm vụ đầu tiên của ban cán bộ chính là sao chép thời khóa biểu lên bảng đen, sau đó phát sách.
Bởi vì hai chuyên ngành hợp thành một lớp, thời khóa biểu có hai cái, Diệc Thanh Thanh chép thời khóa biểu của mình vào cuốn sổ nhỏ.
Thực ra cô vốn có thể nhìn kỹ một lần là nhớ được, nhưng mà mọi người chép thời khóa biểu, cô không có việc gì làm, cho nên chép thời khóa biểu lên trên.
Chép thời khóa biểu, nhận sách xong, họp lớp kết thúc.
“Cùng đến căn tin nhé?” Khi thu dọn sách vở chuẩn bị rời đi, Tống Hòa Mỹ hẹn cô.
Diệc Thanh Thanh gật đầu, bởi vì sợ thời gian kết thúc khác nhau, cho nên cô không hẹn đến căn tin với đám Lý Mộng Tuyết, chỉ nói kết thúc sẽ tự mình đi ăn.
Đến lúc đó gặp nhau ở căn tin thì ngồi cùng nhau, không gặp được thì thôi, không cần đặc biệt chờ.
Hai người ôm đống sách dày rời khỏi phòng học.
“Thanh Thanh!” Vân Cô Viễn xách theo bó sách đứng bên cây cột chỗ cửa đợi, nhìn thấy cô đi ra thì đi tới.
“A Viễn!” Diệc Thanh Thanh nhìn thấy sách anh xách trên tay thì khen: “Biện pháp này không tệ, rất dễ xách!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận