Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 731: Cảm giác đúng mực

Nhưng mà cuộc sống hiện giờ cần dựa vào tiền lương, cho nên Lý Mộng Tuyết mới không nhắc tới chuyện này, âm thầm tính toán đợi sau này cô ấy tích cóp được tiền lương, khi mở công ty khác thì cho cô ấy cơ hội dùng tài chính nhập cổ phần, hay là trực tiếp khen thưởng cổ phần trong tiệm cho cô ấy.
“Chuyện sổ sách chị làm đi, tiền lương vẫn phát từ bây giờ, tuy tạm thời bọn em chưa thể khai trương, nhưng công việc của chị bắt đầu từ bây giờ, đương nhiên phải lấy tiền lương từ bây giờ.” Lý Mộng Tuyết nói: “Mấy bọn em đều phải đi học, trong tiệm phải giao cho chị trông coi, công việc chuẩn bị trước khi mở cửa hàng cũng cần chị nhọc lòng. Chủ yếu vẫn là phải nhờ chị ngầm tìm kiếm mấy nhân viên nữ có tay nghề may tốt, sau này mở cửa hàng thì đào người tới. Cửa hàng chúng ta khai trương, tốc độ làm việc ở phòng làm việc trên tầng hai phải khớp với nhu cầu trong tiệm tầng một, quần áo mùa đông hiện giờ gần như đã đủ, nhưng mà quần áo mùa xuân sau đó còn chưa chuẩn bị, sau khi chúng em nghỉ đông sẽ bắt đầu chuẩn bị…”
Lý Mộng Tuyết dặn dò công việc với cô ấy.
Tiền Đa Đa ghi nhớ những chuyện này trong đầu, cũng không từ chối tiền lương nữa.
Vì tạm thời cũng không nhàn rỗi, thực sự làm việc cầm tiền lương cũng không thấy đuối lý, nghe xong vội vàng đảm bảo:
“Chuyện tìm người chị rất lành nghề, mấy ngày này chị đều đi ra ngoài một lát, tâm sự, tán gẫu với người ta, xem có nhà ai có người biết may vá không.”
“Chị Đa Đa, chị đến đúng là giúp được ân lớn!” Lý Mộng Tuyết cảm khái.
Lúc này cô ấy chỉ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Những chuyện này vốn đè nặng trong lòng cô ấy, nhưng mà không có thời gian và tinh lực đi chứng thực, hiện giờ có Tiền Đa Đa xong, dường như tảng đá trong lòng được người ta cầm đi.
Cô ấy không nhịn được nhìn thoáng qua Diệc Thanh Thanh, chẳng trách cô muốn phủi tay làm chưởng quầy, chuyện này để người khác làm, mình thì nằm yên kiếm tiền, nhẹ nhàng cỡ nào!
Đáng tiếc cô ấy không làm được hệ Phật kiếm tiền như Diệc Thanh Thanh, tình nguyện mệt muốn chết ngồi trên núi tiền cười, cũng không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội kiếm tiền nào.
Cô ấy có mệnh lao lực, Thanh Thanh mới là hưởng phúc!
Hâm mộ tâm trạng tốt của cô ấy!
Thanh Thanh phủi tay làm chưởng quầy: “…”
Cô cảm thấy đồng chí Đại Kim Hoa chính là mỗi ngày quá nhàn, nếu cô ấy có một đống kỹ năng cần học, một đám thầy cô hàng năm báo mộng kiểm tra bài tập, còn phát sầu kiếm công đức cho kiếp sau, sau khi chết kiếm phí sinh hoạt, cô ấy cũng sẽ cảm thấy thời gian không đủ dùng, bao hết việc kiếm tiền lên người người khác.
Mức độ lớn gan của Diệc Thanh Thanh cô, chỉ có mình cô biết!
“Chị Đa Đa, chị đói bụng rồi đúng không, hôm nay không đủ thời gian, buổi tối chúng ta đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn trước, đợi ngày mai có thời gian chúng ta sẽ tự mình nấu. Thanh Thanh của chúng ta có tay nghề tuyệt đối khiến chị ăn xong là khó quên, ăn đồ ăn của cô ấy nấu, tuyệt đối tràn ngập tin tưởng đối với công ty thực phẩm tương lai của chúng ta!” Lý Mộng Tuyết nói xong đều không nhịn được nuốt nước bọt.
Diệc Thanh Thanh trừng cô ấy một cái, rốt cuộc là làm cho chị Đa Đa ăn, hay là cô ấy thèm ăn vậy?
“Công ty thực phẩm ư?” Tiền Đa Đa tò mò hỏi.
“Chuyện này nói ra thì rất dài, cửa hàng này chỉ là khởi điểm của chúng em mà thôi, mục tiêu của bọn em là trở thành nhãn hiệu lớn nổi tiếng khắp thế giới. Cụ thể chúng ta ăn cơm xong trở về lại nói với chị, tối nay chúng ta đều ở trong tiệm, có rất nhiều thời gian nói chuyện. Đến lúc đó em sẽ nói cho chị nghe mục tiêu ba năm, mục tiêu 5 năm, mục tiêu 10 năm của công ty chúng em, tuyệt đối có thể khiến chị kinh ngạc rớt cằm!” Lý Mộng Tuyết nói với vẻ khoa trương.
“Mục tiêu 3 năm, mục tiêu 5 năm, mục tiêu 10 năm gì cơ?” Vương Linh Linh nghi ngờ hỏi, cô ấy bỏ lỡ chuyện gì sao?
“Đây là chuyện tôi suy nghĩ gần đây ra, buổi tối sẽ kể cho mọi người.” Lý Mộng Tuyết nói.
Mấy người đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm, sau khi trở về nhân lúc còn chưa mất điện, chơi đấu địa chủ một lát.
Năm nữ ba nam, tám người, vừa vặn góp thành hai bàn.
Điện mất, Lý Mộng Tuyết ném bài trong tay, không biết lấy đâu ra đèn pin to, dựng thẳng lên, chiếu về phía cằm mình:
“Các đồng chí, chuẩn bị xong chưa? Cuộc họp lần đầu tiên của công ty bát thất ngũ nhất chúng ta chính thức bắt đầu!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận