Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 123: Cậu bé chăn cừu

Thanh niên trí thức khác xuống nông thôn đều như mình ngồi ở trên cao, cằm ngẩng cao tới tận bầu trời, vô cùng kiêu ngạo có người nào không nhìn ra.
Đâu giống thanh niên trí thức Tiểu Diệc này, nói những lời này khiến trái tim người ta ấm áp.
Còn không phải sao, thôn Hưởng Thủy bọn họ chỗ nào cũng tốt, nên nói thế nào đây, núi tốt sống tốt con người càng tốt!
Chính là lý lẽ này!
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, cháu yên tâm đi, Thúy Hoa hành động như vậy, bọn chú sẽ nghiêm khắc phê bình cũng giám sát bà ta sửa lại, cháu không cần nói chuyện giúp bà ta. Chuyện hôm nay là lỗi của bà ta, sáng sớm lên núi chậm trễ mọi người làm việc, còn mở miệng nói mấy lời không hay. Ngày mai khi làm việc, sẽ làm kiểm điểm trước mặt mọi người!” Triệu Hữu Điền tự mình đưa ra quyết định.
Diệc Thanh Thanh cười ngọt ngào: “Chú Hữu Điền, cảm ơn chú đã tin tưởng cháu!”
Ngô Thúy Hoa: “…”
Xem đi, xem đi, chính là như vậy!
Tất cả mọi người giống như mắt mù, bị mấy lời hay của Diệc Thanh Thanh dỗ dành, lập tức không phân rõ thật giả, đều đứng hết về phía cô!
Lúc này không ngất, còn đợi tới khi nào?
Đôi mắt của Ngô Thúy Hoa trợn to, hôn mê bất tỉnh.
Triệu Song Lâm cách gần nên thấy rõ ràng, mí mắt của mẹ anh ta còn đang nhúc nhích!
Trong lòng bất đắc dĩ còn không chịu nổi, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột mình, vẫn nên giúp đỡ che giấu một chút thì hơn:
“Đại đội trưởng, mẹ cháu ngất đi, cháu cõng mẹ cháu về trước!”
“Được, mọi người cũng tan đi, sắp tới buổi trưa rồi, nhanh trở về ăn cơm trưa đi, buổi chiều cứ làm việc theo lẽ thường!” Triệu Hữu Điền xua tay nói.
Người trong thôn đều rời đi, tươi cười của Diệc Thanh Thanh cũng thu lại, đổi thành tươi cười vui sướng bình thường, lúc này mới thật sự sướng, ha ha!
E rằng Ngô Thúy Hoa sẽ bị tức chết, chân cũng bị thương không nhẹ, con mồi trộm về không biết có đủ để trả tiền khám bệnh hay không?
Còn dám đẩy chuyện này lên người cô, chưa từng nghe câu chuyện cậu bé chăn cừu sao?
Kể từ sau chuyện lần trước, mức độ đáng tin của Ngô Thúy Hoa đã chạm đáy, lần này lại thêm lần nữa, e rằng đã biến thành số âm.
Sau này Ngô Thúy Hoa lại nói xấu về cô, cũng không có ai cảm thấy những lời bà ta nói là thật.
“Thanh Thanh, kỹ năng vừa rồi của cô khiến tôi nhìn mà phát ngốc, không giống cô, có chút giống Thang Lan.” Cuối cùng Tiền Lai Lai không nhịn được.
Toàn bộ hành trình cô ấy đều nhìn Diệc Thanh Thanh thay đổi sắc mặt, không ở ngay bên cạnh thì không để ý tới, dáng vẻ oán trách Ngô Thúy Hoa cũng rất rõ ràng, sau đó lấy lùi làm tiến hát vang bài ca tán dương các hương thân.
Cô ấy có chút không chịu nổi, nhưng các hương thân tiếp nhận khá tốt.
Có phải cô ấy cũng nên học nói ngọt chút hay không?
Hình như các hương thân rất thích nghe mấy lời ngọt ngáy!
Lúc trước cô ấy làm việc có phải có vẻ chất phác quá rồi không?
Tiền Lai Lai rơi vào trong hoài nghi.
Diệc Thanh Thanh: “…”
“Cái gì mà giống Thang Lan? Tôi chính là có dáng vẻ này!”
“Cô cứ mạnh miệng đi!” Tiền Lai Lai bĩu môi.
Lý Mộng Tuyết cũng nói:
“Diện mạo của cô đúng là giống Thang Lan, giống y như đóa hoa trắng thanh thuần, thậm chí còn đẹp hơn cô ta một chút. Nhưng mà hành động thường ngày của cô, luôn khiến người ta nghĩ mãi không ra, chuyện ngày hôm nay đúng là có hiệu quả kinh người.”
Cô ấy hiểu Diệc Thanh Thanh hơn các thôn dân một chút, hố này chắc chắn là Diệc Thanh Thanh đào, là đặc biệt dùng để hố Ngô Thúy Hoa cũng không biết chừng.
Diệc Thanh Thanh cũng không phải là người nguyện ý để mình chịu thiệt!
Chắc chắn là Ngô Thúy Hoa lại làm chuyện ngu ngốc gì đó!
“Các cô nói gì thế, sao tôi không nghe hiểu như vậy?” Diệc Thanh Thanh chớp mắt vô tội, nhìn về phía Vân Cô Viễn: “Đồng chí Vân, anh nghe hiểu không?”
“Không nghe hiểu.” Vân Cô Viễn nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô, cười từ đôi mắt tiến tới đáy lòng, còn nghiêm mặt phối hợp với cô.
Cho nên thoạt nhìn chính là đặc biệt nghiêm túc nói những lời này.
Bốn người còn lại không hiểu sao lại cảm nhận được mùi hương kỳ lạ trong không khí.
Chỉ có Lý Mộng Tuyết biết, đây là hương vị cơm chó, đôi mắt cô ấy tỏa sáng: Hai người này chắc chắn đang yêu nhau! Ha ha!
Diệc Thanh Thanh nhìn dáng vẻ của Lý Mộng Tuyết, run rẩy một cái.
Lại ở lại sẽ bị thứ kỳ lạ gì đó cảm nhiễm mất!
“Tôi đói bụng, về nhà nấu cơm đây, các cô đi sau nhé!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận