Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 641: Vừa ham ăn vừa mê chơi

“Này này này, cô làm gì thế? Tôi không gãi cô nữa! Chúng ta ngừng chiến, ngừng chiến!” Lý Mộng Tuyết cảm nhận được nguy hiểm trong mắt Diệc Thanh Thanh.
Diệc Thanh Thanh nắm lấy hai tay cô ấy nâng lên trên, ấn lên đỉnh đầu cô ấy, một bàn tay có thể đè chặt.
Lúc này eo của Lý Mộng Tuyết hoàn toàn lộ ra, Diệc Thanh Thanh vươn một tay bắt đầu báo thù.
“Ha ha ha, cô phạm quy!”
“Cứu mạng! Ngứa chết mất!”
“Ô ô, Tiểu Kim Hoa cô bắt nạt người ta! Tôi không làm việc giúp cô nữa!”
“Hửm?”
“Giúp giúp giúp, tôi sai rồi, ha ha, tha cho tôi đi!”
Lúc này Diệc Thanh Thanh mới dừng tay, xuống khỏi giường nhìn gương chỉnh lại quần áo của mình.
Lý Mộng Tuyết mặt cười đến đỏ rực cũng run rẩy xuống giường, trong lòng còn oán hận một câu:
“Quá không công bằng! Rõ ràng là cô hố tôi trước!”
Khi liếc mắt nhìn trong gương thấy đầu tóc của hai người xù lên như ổ gà và quần áo lộn xộn, cùng với ánh mắt nguy hiểm của đồng chí Tiểu Kim Hoa, cô ấy lập tức đổi giọng:
“Nhưng mà hiện giờ chúng ta xấu giống y như nhau, huề nhau!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô còn lâu mới xấu!
Diệc Thanh Thanh bắt đầu chải tóc, nói:
“Nếu chúng ta có chung nhận thức đối với buôn bán dần thả lỏng, chúng ta tìm thời gian thảo luận kế hoạch đi!”
“Lúc này mới đúng chứ! Nhưng mà cô biết quá nhiều, một mình tôi cũng không quản lý hết được, nên kéo Linh Linh và Lai Lai đến đây đi! Đợi bọn họ về Đế Đô, chúng ta lại nói với bọn họ xem, sau đó sẽ cùng nhau bàn về kế hoạch lớn này? Tuy hiện giờ là có xu thế này, nhưng có lẽ còn có không ít thời gian mới có thể chứng thực.” Lý Mộng Tuyết nói.
Như hiện giờ sẽ có một công ty quần áo, một công ty đồ trang điểm và một công ty thực phẩm, vứt bỏ bất cứ thứ nào cũng cảm thấy đáng tiếc, đều chiếu cố hết đi.
Cho dù cô ấy biết thuật phân thân cũng không thể lo liệu hết quá nhiều việc, đám chị em cần phải đồng cam cộng khổ!
“Được, vậy tôi cũng nghiên cứu những thứ thích hợp mà tôi có thể lấy ra.” Diệc Thanh Thanh nói: “Đúng rồi, tôi và A Viễn đã dọn dẹp nhà bên đường Học Phủ xong, ngày kia chúng ta đi đón Lai Lai và Linh Linh, sau đó đến căn nhà ở đường Học Phủ liên hoan đi! Nơi đó cách trường học càng gần hơn chút, vừa vặn tới cho biết nhà.”
“Không thành vấn đề!” Lý Mộng Tuyết tràn ngập nhiệt tình.
Hai ngày sau, Diệc Thanh Thanh sớm đã kéo Vân Cô Viễn cùng đến ga tàu hỏa đón người.
Bọn họ tới đó không lâu, thì thấy Lý Mộng Tuyết và Cao Ứng Hòa vừa tới.
“Ha ha, Ứng Hòa được nghỉ, tôi lại dẫn người nhà tới ăn cơm ké.” Lý Mộng Tuyết vừa gặp mặt lập tức nắm tay Diệc Thanh Thanh cười tủm tỉm nói.
“Thêm một người góp tiền, còn thêm một sức lao động, thật tốt.” Diệc Thanh Thanh nói.
Hôm nay đồng chí Đại Kim Hoa đúng là khách sáo, bốn đóa Kim Hoa bọn họ liên hoan đã sớm là thường trú, cũng chỉ có Cao Ứng Hòa công việc tương đối bận, không phải lần nào cũng có thời gian tới đây.
Lý Mộng Tuyết tiếp tục cười ngây ngô ha ha, cô ấy chỉ nói thế thôi, đồng chí Cao nhà cô ấy bận tới mức hôm nay mới có thời gian tới gặp cô ấy, cô ấy rất vui.
Quan trọng nhất chính là hôm nay có thể gặp hai chị em tốt đồng bệnh tương liên với cô ấy, bị đồng chí Tiểu Kim Hoa làm cho chẳng hay biết gì.
Lúc trước chịu thương tổn từ chỗ đồng chí Tiểu Kim Hoa, hôm nay cô ấy nhất định phải khiến đám chị em tốt cùng thể nghiệm.
Cô ấy kiễng chân nhìn về phía xe lửa tiến vào trạm với vẻ chờ mong.
Cô phát hiện hôm nay đồng chí Đại Kim Hoa vô cùng hưng phấn, cười đến hơi đáng sợ, cô không nhịn được liếc cuốn sách màu vàng.
Cô bày tỏ vô cùng tán thành đối với hành động mình từng bị xối mưa, thì cũng phải kéo theo đám chị em tốt của đồng chí Đại Kim Hoa.
Đồng chí Đại Kim Hoa phải nỗ lực hơn, cô không cần phải làm gì cũng khiến đám chị em tốt đoàn kết hôn, làm việc vì cô.
Xe lửa vào trạm, Lý Mộng Tuyết nhanh chóng tìm kiếm Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai, rất nhanh đã xác định được mục tiêu trong đám người, kéo Diệc Thanh Thanh chạy qua.
Khi tới trước, còn cho Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai một cái ôm:
“Lai Lai, Linh Linh, tôi rất nhớ các cô! Các cô nhất định không biết trong khoảng thời gian này tôi đã gặp cảnh ngộ gì đâu!”
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì à? Có ai bắt nạt cô sao?” Vương Linh Linh lo lắng nói.
“Vừa nhìn cô ấy là biết, không giống bị người nào bắt nạt lắm.” Tiền Lai Lai liếc mắt một cái là nhìn ra, tuy vẻ mặt đồng chí Đại Kim Hoa là mình chịu khổ, nhưng giọng điệu nói chuyện ấm ức ít, hưng phấn thì nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận