Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 344: Vợ sắp cưới

Thời gian bọn họ trở về, cũng đã phát điện báo nói cho đám Lý Mộng Tuyết.
Vừa xuống xe, thì thấy được năm chiếc xe đạp tràn ngập phong cách.
Chẳng qua trước người Trịnh Hiểu Long còn có một cô gái lạ mắt, xách theo không ít hành lý.
Trái tim Diệc Thanh Thanh trầm xuống, bọn họ bởi vì ngồi ở hàng sau xuống xe hơi muộn.
“Thanh Thanh, Linh Linh, ở đây!” Tiền Lai Lai thấy hai bọn họ xuống xe, vội vàng vẫy tay với bọn họ.
Vân Cô Viễn đã chạy tới trước mặt Diệc Thanh Thanh, Diệc Thanh Thanh gọi anh một tiếng:
“A Viễn!”
“Thanh Thanh, hoan nghênh trở về!” Rõ ràng là không cười, nhưng có thể nhìn ra được anh rất vui.
Mấy người đi tới chỗ xe đạp, còn nghe thấy được cô gái lạ mắt kia nói chuyện với Trịnh Hiểu Long.
“Anh Trịnh, có phải anh đặc biệt tới đón em hay không? Em đã bảo bác gái đừng nói cho anh, muốn cho anh một kinh ngạc vui mừng rồi.”
“Sao em lại tới đây, anh không phải tới đón em, anh là tới đón bạn!” Biểu cảm của Trịnh Hiểu Long rất khó coi, tránh khỏi tay cô ta đang kéo áo mình.
“Cô gái này là?” Lý Mộng Tuyết hơi cau mày.
“Cô ấy… Cô ấy…” Trịnh Hiểu Long không biết nên giới thiệu thế nào, chuyện này anh ta vẫn luôn do dự không tìm được cơ hội nói với Mộng Tuyết.
“Chào mọi người, tôi là Trần Như Như vợ sắp cưới của anh Trịnh, năm nay anh ấy không về nhà ăn tết, tôi đặc biệt xuống nông thôn với anh ấy, rất vui khi được làm quen với mọi người.”
Trần Như Như cười vươn tay.
Bầu không khí lập tức cứng đờ, vẻ mặt Trần Chí Hòa nghi ngờ nhìn anh em của anh ta, Trịnh Hiểu Long có vợ sắp cưới khi nào?
“Chào cô.” Tươi cười của Lý Mộng Tuyết hơi cứng đờ, nắm tay với cô ta một cái.
Sau đó nói với đám Diệc Thanh Thanh: “Hoan nghênh trở về, chúng ta trở về đi!”
Trong lúc nói chuyện không thèm nhìn Trịnh Hiểu Long một cái.
“Mộng Tuyết! Anh và cô ấy không phải loại quan hệ này, anh chỉ coi cô ấy như em gái!” Trịnh Hiểu Long cảm thấy Lý Mộng Tuyết tức giận theo bản năng, nhanh chóng giải thích.
“Anh Trịnh, chúng ta đã đính hôn, anh còn gọi em là em gái ư?” Trần Như Như làm như không thấy từ chối trong mắt Trịnh Hiểu Long, nắm chặt tay áo anh ta không buông.
“Đó là mọi người sắp xếp, anh căn bản không đồng ý, cũng không thừa nhận!” Trịnh Hiểu Long thực sự không nghĩ tới anh ta đã trốn xuống nông thôn, vậy mà cô ta còn theo tới, giống y như kẹo mạch nha quăng kiểu gì cũng không quăng được.
Vừa nhìn thấy cô ta, dường như hít thở không thông lại vươn ma trảo với anh ta.
“Mộng Tuyết, em ngàn vạn lần đừng nghe cô ấy nói linh tinh.”
Lý Mộng Tuyết liếc mắt nhìn Trịnh Hiểu Long một cái.
Hiện giờ cô ấy không muốn nghe bọn họ kẻ xướng người họa, lôi lôi kéo kéo trước mặt công chúng, chỉ muốn rời khỏi nơi thị phi này trước.
“Chúng ta đi thôi!” Diệc Thanh Thanh đúng lúc kéo cô ấy đi, đã có người nhìn bên này xem náo nhiệt, vứt bỏ đàn ông không quan trọng, nhưng không thể vứt bỏ tôn nghiêm.
Cứ tiếp tục nói như vậy, Lý Mộng Tuyết sẽ bị coi thành “kẻ thứ ba”.
“Người anh em, chuyện này cậu làm hồ đồ rồi!” Muốn Trần Chí Hòa chọn lựa giữa cô gái mình thích và anh em, anh ta quả quyết chọn người trước.
Tiền Lai Lai cũng đẩy xe đuổi kịp.
“Mộng Tuyết!” Trịnh Hiểu Long muốn đuổi theo, nhưng Trần Như Như kéo anh ta lại.
“Anh Trịnh, anh muốn ném em ở đây một mình sao? Trời xa đất lạ, còn có nhiều đồ như vậy…”
“Em!” Trịnh Hiểu Long không thích cô ta, nhưng tốt xấu gì cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, nói coi cô ta làm em gái thực sự không có chút suy nghĩ nào khác.
Trước khi có chuyện đính hôn này, tuy anh ta không thích thói quen và hành động của cô ta, nhưng vẫn có cảm tình.
Muốn anh ta thực sự ném Trần Như Như ở đây một mình mặc kệ, anh ta không làm được, nhưng hiện giờ anh ta cần phải đi tìm Lý Mộng Tuyết nói rõ ràng.
“Đại đội trưởng tới đón em, anh dẫn em qua đó, em theo ông ấy về thôn là được!” Giọng điệu của Trịnh Hiểu Long không tốt lắm.

Bên này đám Diệc Thanh Thanh đẩy xe đạp, đã đẩy ra quảng trường bên ngoài nhà ga, sau đó mới chuẩn bị đạp xe.
Tiền Lai Lai chở Vương Linh Linh, Diệc Thanh Thanh buộc sọt lên ghế sau của Vân Cô Viễn chở Lý Mộng Tuyết.
Trần Chí Hòa và Vân Cô Viễn đạp mỗi người một xe.
“Tôi phải đi, đưa tay nải cho tôi!” Cuối cùng Vương Linh Linh cũng lấy dũng khí nói.
Tạ Thế Diễn đưa tay nải cho cô ấy: “Em không lo lắng tôi về thế nào à?”
“Tự anh trở về đi! Tôi không có lo lắng!”
Vương Linh Linh nhận lấy tay nải, hừ một tiếng.
“Hay là tôi chở anh nhé?” Trần Chí Hòa thấy hai bọn họ có quan hệ không bình thường lắm, tốt bụng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận